Linh hồn cùng thân thể hoàn toàn dung hợp về sau, nguyên chủ còn sót lại một vệt ý thức, sợ biết chính mình cả đời thê thảm.
Tiểu cô nương đơn giản bình thường cũng không có hận ai, chỉ là đối với Phong Lạc còn một tia lưu niệm.
( lưu niệm = nhớ)
Ngoài cửa sổ, cỏ bị gió thổi vang lên ào ào.
Phía trên bầu trời vạch qua mấy đạo kiếm quang.
(kiếm quang là ánh sáng của kiếm lóe qua)
Bây giờ đúng là thời gian tông môn thi đấu, lúc đầu Thẩm Thanh Nhất nghe tin Phong Lạc lịch luyện trở về, cũng sẽ tham gia lần này giao đấu, thật vui vẻ muốn đi quan sát.
Nhưng lại gặp phải người của Lâm gia, bị nhục nhã một phen, nguyên chủ thương tâm chạy về nơi ở, khóc mệt rồi ngủ luôn ở trên giường.
Dựa theo bây giờ tình tiết, nữ chính giờ phút này còn tại hậu viện trong gia tộc ở thế tục (thế tục là nhân gian, nơi chỉ có người thường sinh sống), cùng một số sói sài hổ báo người nhà trạch đấu.
Ba năm một lần, chờ đại hội tuyển đồ của Trạch Địa Tông diễn ra, nữ chính lấy phong thái hơn người, thiên phú trời ban xuất hiện.
Từ đây mở ra hình thức tu luyện của nữ chính.
Tới thế giới này đã mấy ngày, nàng đều không xuyên trở lại thế giới ban đầu, Thẩm Thanh Nhất chưa lo xong cảm xúc uể oải thất lạc, đã cố gắng lấy tốc độ nhanh nhất để phù hợp với thân phận trước mắt.
Đi tới cái tu tiên giới này, nàng bây giờ không có cách nào thay đổi, chẳng bằng thuận theo tự nhiên.
Việc gì đến thì đến, đương nhiên là muốn đi ra ngoài tham quan một chút, huống hồ tu tiên giới lớn như vậy, nàng đi con đường tu tiên của chính mình, chỉ cần tránh nam nữ chính, nhiều địa phương như vậy còn chưa đủ nàng nhìn hay sao?
Thẩm Thanh Nhất trở lại bên trong căn nhà tranh đơn sơ.
Bây giờ nàng chẳng qua là một tiểu cô nương 9 tuổi, lại không có học qua pháp thuật, thậm chí cũng không biết thân thể này có linh căn hay không.
Nếu không có linh căn, nàng muốn tu tiên, du lịch tu tiên giới, thậm chí thoát khỏi vận mệnh pháo hôi như thế nào?
Cho nên trước mắt việc quan trọng nhất chính là muốn kiểm tra linh căn, để biết thân thể này có thiên phú tu luyện hay không.
Nhưng tại bên trong Trạch Địa Tông!
Đại hội tuyển đồ của Trạch Địa Tông là ba năm tuyển chọn một lần, năm ngoái mới chọn qua.
Nếu muốn tiến vào Trạch Địa Tông, trở thành đệ tử chân chính, phải đợi thêm hai năm nữa mới có thể.
Mà trong Tu Tiên giới, một khi qua mười tuổi, khi kiểm tra linh căn cần giao một viên hạ phẩm linh thạch xem như phí hao tổn.
Phàm nhân dùng đều là ngân lượng, có bản lĩnh thì dùng linh châu, trong nhà có bối cảnh cũng có linh thạch.
Thế nhưng nguyên chủ tìm khắp toàn thân, chỉ sợ cũng không có mười lượng bạc.
Mà bạc kia phần lớn đều là Trạch Địa Tông mỗi năm phát xuống cho tất cả phàm nhân phúc lợi.
Bạc nàng còn không có mấy khối.
Huống chi là một khối hạ phẩm linh thạch.
Nguyên chủ sinh hoạt thê thê thảm thảm như vậy, bây giờ nàng liền kế thừa phần này lo lắng.
Nơi xa tiếng chuông du dương động.
Thẩm Thanh Nhất đã không còn hứng thú nhìn cái gì thi đấu.
Từ trong phòng lấy ra mấy lượng bạc, dọc theo con đường nhỏ uốn lượn, đi về hướng có phường thị nơi cách Trạch Địa Tông gần nhất.
Muốn thay đổi, thì phải nghĩ biện pháp.
Cho dù Trạch Địa Tông đối với nguyên chủ - Thẩm Thanh Nhất mà nói, không phải một cái địa phương tốt đẹp gì, thế nhưng không thể không nói, nó đối với nhiều người lại là một nơi không thể thiếu.
Liền vẻn vẹn mấy cái phường thị dưới sự cai quản của Trạch Địa Tông chỉ số an toàn cũng không tệ lắm.
Đối với tu sĩ mà nói, nơi này con đường ngắn ngủi thông hướng phường thị, đi chỉ cần thời gian nửa khắc đồng hồ ( nửa khắc = 15 phút), chỉ là đối với phàm nhân Thẩm Thanh Nhất mà nói, nhưng lại xa xôi, nàng tiêu phí trọn vẹn hai giờ rưỡi.
Thời điểm đến phường thị, Thẩm Thanh Nhất đã mệt thở không ra hơi.
Tiến vào phường thị một khắc này, Thẩm Thanh Nhất thầm than cuối cùng đã tới.
( khắc ở đây là khoảnh khắc chứ không phải 1 khắc = 30 phút đâu )
Trong phường thị đông đảo tu sĩ đi ngang qua, trừ bỏ phần lớn đều là thương nhân, thì nhiều tu sĩ đều là đệ tử Trạch Địa Tông, đương nhiên cũng có các tu sĩ khác, còn xen kẽ không ít phàm nhân.
( phàm nhân là người thường, không tu luyện)
Trong phường thị có đệ tử của Giới Luật đường Trạch Địa Tông cai quản nhiều quy củ.
( giới luật đường là nơi trông coi phường thị, xử phạt đệ tử phạm tội)
"Tốt nhất phù lục! Tốt nhất phù lục! Chỉ cần ba viên hạ phẩm linh thạch! Ba viên hạ phẩm linh thạch!"
"Kho trạch lông chim! Luyện khí bảo bối!" ( tui không biết kho trạch là gì nữa)
"Phòng ngự pháp y! Có thể chống đỡ một kích của luyện khí trung kỳ!"
Xung quanh là âm thanh gào to của người bán hàng, Thẩm Thanh Nhất có một chút hoảng hốt.
Bên trong Trạch Địa Tông phong cảnh tốt đẹp, cho dù là ở trên núi hoang nàng đều có thể theo mây mù lượn lờ nhìn ra một chút tiên cảnh.
Cái phường thị này trừ bỏ một chút đồ vật quen thuộc của tu tiên giới, ngược lại là cùng nàng thấy qua đường phố ở trấn cổ, có chút tương tự.
.