Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác

Chương 10



Nhưng làm sao A Cầm người đang tức giận đến mất trí, lại để ý rằng cô ta gần như phát điên vì đứa con hoang từ bên ngoài trở về này, hơn nữa cậu còn có khả năng tẩy não người khác, thậm chí còn giỏi hơn cô ta!

Sở Huyền căn bản để ý đến cô ta, tầm mắt cùng Nhan Mộng Sinh giao nhau, hai người ánh mắt đan xen, Sở Huyền ổn định tinh thần nhìn lại hắn. Gương mặt Nhan Mộng Sinh gương phảng phất góc cạnh hoàn giống như mỹ điêu khắc, hơi hơi nhăn lại mày đẹp vì loại tính mỹ xâm lược này tăng thêm vài phần xa cách cảm.

"Tiểu thiếu gia cậu đừng nói nhiều vô dụng, còn mong lời giải thích của bức ảnh Nhan thái thái này, Nhan thiếu gia đang ở chỗ này."

Sở Huyền nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn cô một cái, "Cái gì giải thích? Ảnh chụp rõ ràng là cô xé,  lại muốn tôi tới giải thích cái gì? Cô sợ không phải có cái gì vấn đề lớn?"

A Cầm ngửa đầu như là nghe xong chuyện cười giống nhau cười hai tiếng, "Thật là nực cười, chúng ta ba người đều nhìn thấy ảnh chụp là cậu xé, dựa vào cái gì hãm hại ta? Tiểu thiếu gia vu hãm người cũng cần đến cái chứng cứ chứ, bằng không...... Tư vị bị vả mặt nhưng không dễ chịu!" Cô quay đầu lại nhìn hai hầu gái kia, hung tợn mà trừng mắt các cô, buộc các cô nói.

Nhan Mộng Sinh chú ý tới khóe miệng Sở Huyền cực nhẹ mà gợi lên, trong lòng cũng hứng thú, vốn định giúp cậu nói chuyện môi mỏng cũng nhấp trở về, rất có hứng thú mà nhìn bọn họ giằng co, cũng không ngăn đón.

Còn có những người giúp việc khác tụ tập ở tầng một, có người cầm giẻ lau, có người cầm giẻ lau, thậm chí có người cầm kéo cắt tỉa, nhìn cảnh tượng ở tầng hai không dám đi lên.

Nhan thiếu gia không cản, ai dám ngăn cản?

Bất quá các cô cảm giác tiểu thiếu gia bộ dáng thật trâu bò, một người chiến đấu với ba người chút nào hoảng hốt, thậm chí còn cảm giác cậu đang ở thế thượng phong?

"Thứ nhất, đây không phải ảnh chụp phòng anh trai tôi, người trong ảnh này cũng không phải mẹ anh tôi, tôi căn bản là không có đi vào phòng anh hai."

A Cầm cùng hai người làm phía sau đồng thời nhíu mày không thể tin được lời cậu nói, nếu là như thế này, chẳng phải hôm nay là trò hề vô ích sao?

Nhan Mộng Sinh trong mắt hứng thú càng đậm, hắn đột nhiên cảm thấy tiểu hài tử này có điểm đặc biệt. Nói cậu giống đứa trẻ 6 tuổi đi, tư duy cậu kín đáo như vậy còn sẽ di hoa tiếp mộc; nói cậu không giống như là 6 tuổi đứa trẻ, thì cậu khóc đến hăng hái hăng hái như vậy, nhìn không ra tới một chút làm bộ dáng làm bộ làm tịch.

"Thứ hai, các cô vu hãm người liền có thể chỉ bằng một cái miệng bịa đặt sao? Các cô phải chú ý chứng cứ đâu chứ?" Sở Huyền dừng một chút, lộ ra một cái nụ cười ngọt ngào, "Hơn nữa, các cô muốn chứng cứ phải không?"

"Đúng... Đúng vậy!" Đối mặt Sở Huyền nói có sách mách có chứng,  A Cầm lúc này đã đầu nặng chân nhẹ, có vẻ trung khí không đủ.

"Tôi có chứng cứ." Mạnh Hợp ở một bên vẫn luôn yên lặng không nói lời nào giống như không khí  tồn tại lúc này rốt cuộc đã có thể mở miệng, cũng biết đây là thời cơ, không cần chờ Sở Huyền cho cô ánh mắt cô chính mình liền tự đi lên.

"Khi nãy tôi ở lầu một, vừa vặn nhìn thấy A Cầm mang theo hai người cùng tiểu thiếu gia giằng co, nhìn thấy tình huống không đúng, tôi liền để lại chứng cứ phòng ngừa tiểu thiếu gia lại lần nữa chịu khi dễ." Mạnh Hợp từ trong túi lấy ra di động, mở ra đoạn ghi hình kia.

Nhan Mộng Sinh nhìn ghi hình bộ mặt nữ nhân thập phần dữ tợn, một bên cười đến quỷ dị một bên đem ảnh chụp trong tay Sở Huyền đoạt đi, ngay trước mặt cậu phá tan thành từng mảnh, xé xong lúc sau còn vẻ mặt càn rỡ khiêu khích.

Nhìn thấy một màn này, huyết sắc trên mặt A Cầm trút hết, trở nên tái nhợt như bức tường, hai người làm phía sau sắc mặt cũng hoàn toàn không tốt, cảm giác bị giáp mặt vạch trần hành vi phạm tội cảm thụ giống như là một cây đao để ở phía sau lưng, thực mau liền sẽ đâm vào, không có nửa điểm chuẩn bị tâm lý.

Sở Huyền trộm ngắm liếc mắt Mạnh Hợp một cái, cực nhẹ mà gật đầu, ý bảo cô làm không tồi.

"Nhan... Nhan thiếu gia, tôi... Biết sai rồi, đừng sa thải tôi có thể chứ?" A Cầm muốn xông lên bắt lấy cánh tay Nhan Mộng Sinh, bị Nhan Mộng Sinh cau mày chán ghét mà tránh thoát, giữa mày đều là chán ghét, thậm chí còn vỗ vỗ tay áo suýt bị đụng đến.

Mạnh Hợp nhìn thấy cái này cảnh tượng cũng không kinh ngạc, Nhan thiếu gia không thích bị người đụng vào, thậm chí có thể nói, hắn đối người mâu thuẫn đã rất nghiêm trọng. A Cầm cư nhiên còn dám tới chạm tới Nhan thiếu gia, không bị đá bay đi liền là may rồi!

"Ảnh chụp tôi có thể giải thích, Nhan thiếu gia có thể tin tưởng tôi chứ? Tôi không muốn bị sa thải!" A Cầm khóc lóc, nước mắt ướt đẫm hỗn độn trên lông mi.

Nhan Mộng Sinh thật ra cảm thấy không sao cả, chẳng qua...... Hắn cúi mặt, nghĩ lời Sở Huyền  vừa mới nói, nâng nâng mí mắt, thanh âm thanh lãnh, "Tôi thì không sao, để cậu ta định đoạt đi." Cái này hắn chỉ lại rõ ràng, chính là Sở Huyền.

!!!

Mạnh Hợp lần đầu tiên thấy Nhan thiếu gia đem quyền lên tiếng giao cho người khác, hơn nữa không phải quản gia cũng không phải bảo mẫu, mà là giao cho tiểu thiếu gia cùng hắn quan hệ chưa nhiều thân cận!

Những người giúp việc ở tầng một cũng trố mắt, vẻ mặt không thể tin được, kinh ngạc đến mức suýt nữa nắm không chặt cây chổi.

A Cầm cảm thấy nói không nên lời, đặc biệt là đối mặt với thằng nhóc hoang mà cô chán ghét này. Haigiúp việc phía sau cũng nhanh chóng ứng biến rất mau, lập tức đi lên cùng Sở Huyền xin lỗi, khổ khổ sở sở mà cầu tình nói các cô biết sai rồi.

Sở Huyền biểu tình bình tĩnh, lẳng lặng mà nhìn các cô dối trá xin lỗi.

A Cầm cắn cắn môi, cắn ra dấu răng mới buông ra, cô đối với Sở Huyền hơi hơi cúi đầu, "Tiểu thiếu gia, là tôi sai, tôi không nên ngữ khí không tốt cũng không nên vu hãm cậu, tôi biết sai rồi, tôi ở Nhan gia lâu như vậy cũng có cảm tình, không cần sa thải tôi có thể chứ?"

Chuyện này bất quá, chờ Nhan Mộng Sinh quên, cô còn có thể tiếp tục đuổi nó đi, tiểu hài tử này  nhược điểm lớn nhất chính là lỗ tai mềm, thích nghe lời mềm hơn nữa dễ dàng bị thuyết phục, cô khẳng định sẽ không bị sa thải.

Chỉ cần hiện tại xin lỗi biểu hiện chân thành một chút ——

"Tiểu thiếu gia cho tôi một cơ hội có thể chứ? Thật sự thực xin lỗi, tôi xin lỗi!" A Cầm cắn môi, trừng mắt đáng thương sở sở mắt hạnh nhìn Sở Huyền.

Sở Huyền nhìn mặt A Cầm lúc này biến sắc còn nhanh hơn ảo thuật, không khỏi ở trong lòng chậc lưỡi, nếu không phải thấy rõ khuôn mặt thật của cô ta, lúc trước nguyên chủ vẫn là một đứa trẻ, bị hãm hại. Lừa gạt còn phải thay người đếm tiền.

Nhưng là hiện tại thân thể này thay đổi người, hiện tại là cậu, không thể tùy ý để người này càn rỡ khoe khoang được.

"Tôi cự tuyệt," Sở Huyền gọn gàng dứt khoát, một chút không do dự, "Cô còn có hai người các cô, đều đến sa thải."

Sở Huyền ánh mắt ý vị thâm trường, A Cầm nhìn đôi mắt cậu, tâm phảng phất giống như trầm mình trong vô tận đáy biển, cái kia ánh mắt như đang nói......

Đừng vọng tưởng ở trước mặt cậu chơi tiểu tâm tư.

Nguyên chủ thích nghe lời nói mềm mỏng là mọi người rõ như ban ngày, thời điểm bị người hầu  khi dễ chỉ cần lập tức nói mềm hoá khen cậu,cậu liền sẽ không lại làm ra hành động trừng trị người khác, nhưng là hôm nay, như thế nào không có bị thuyết phục?

Cũng không có thời gian chờ các cô suy nghĩ lại, A Cầm cùng hai hầu gái khác lại không cam lòng cũng chỉ có thể rời khỏi Nhan gia.

Trò khôi hài này cuối cùng kết thúc, đám người hầu cũng đình chỉ ăn dưa*, ai bận việc nấy đi.

*ăn dưa=hóng chuyện

Nhan Mộng Sinh hiện tại cảm xúc khó mà không tốt được, ngay cả lông mày thường ngày hay chau lại giờ phút này rất có hứng thú, hắn ôm cánh tay nhìn đến tiểu gia hỏa kia, trong mắt tràn đầy thú vị. Là chính hắn vẫn không biết hay vẫn là tiểu gia hỏa này vẫn luôn thông minh như vậy làm cho người ta thích?

Sở Huyền chú ý tới có một đạo ánh mắt dừng lại ở trên người mình, cậu theo ánh mắt kia nhìn lại, vừa vặn cùng Nhan Mộng Sinh ánh mắt giao nhau.

"Anh, anh vì sao nhìn em như vậy a?" Sở Huyền giả vờ thành tiểu manh manh ngốc bạch ngọt khả ái thân thiết, mở to đôi mắt long lanh đầy nước rất là nghi hoặc.

"Nhóc cho tới nay đều dũng cảm như vậy sao?" Âm thanh Nhan Mộng Sinh đạm mạc truyền tới lỗ tai Sở Huyền.

Sở Huyền biết cái này là đang muốn nói cậu lại có thể tác phong xông ra như vậy, một chút không giống tác phong của đứa nhỏ 6 tuổi, còn may cậu có chuẩn bị sẵn. Sở Huyền lắc lắc đầu, lời nói non mềm ôn tồn mà nói: "Nga~, anh là nói em vì cái gì  thông minh như vậy sao? Kia đều là do chị Mạnh Hợp chỉ em nha, cái đầu nhỏ của em sao có thể nghĩ ra?"

Mạnh Hợp nằm không cũng trúng đạn: "???"

Mạnh Hợp xấu hổ mà cười cười.

Nhan Mộng Sinh cũng chỉ là hứng khởi tò mò hỏi một chút thôi, đương nhiên không tính toán thâm nhập tra xét, hắn dựa thang lầu xem trên mặt đất hỗn độn một mảnh, "Còn đang ngẩn người nghĩ gì đó? Mau thu dọn đi đồ trên mặt đất đi."

Tâm tình tốt thời điểm ngay cả lời nói đều trở nên nhiều.

Sở Huyền: "......"

Cậu ngồi xổm xuống, muốn đem hỗn độn trên mặt đất thu thập một phen, nhưng là mảnh nhỏ trên mặt đất bay khắp nơi, nhặt đều nhặt không xong, không chừng còn rơi xuống  thảm......

Sở Huyền nghĩ tới mấy cái đồ vật vô dụng này, thời điểm tay vừa mới chạm tới mảnh vụn của ảnh chụp, lơ đãng vung, sau đó phát ra tiếng kinh hô.

Chất lỏng màu đỏ nhỏ trên thảm, Sở Huyền nhéo ngón trỏ, giả đáng thương mà quay đầu lại xin giúp đỡ Nhan Mộng Sinh.

"Anh ơi, tay em bị đứt rồi, em không thể nhặt chúng nó, anh lấy cho em băng cá nhân được không? QvQ." Thanh âm ủy khuất.

Nhan Mộng Sinh nhìn đến chất lỏng trên giấy trắng kia, mày cực nhẹ mà vừa nhíu, hắn tổng cảm thấy không đúng chỗ nào đó, bước bước chân đã đi tới.

Hắn cũng ngồi xổm xuống, cách Sở Huyền cũng không tính gần, cũng hoàn toàn không xa, hắn đầu tiên là nhìn nhìn ngón tay nhỏ của Sở Huyền, nhưng là Sở Huyền trước sau nửa che lấp, bẹp miệng nhỏ khóc chít chít mà nói cậu đau quá.

Nhan Mộng Sinh vừa định túm lấy tay nhỏ của Sở Huyền nhìn kĩ lại, dư quang thoáng nhìn qua chất lỏng màu đỏ trên mảnh giấy trắng, cả người trầm mặc ở tại chỗ, trên đỉnh đầu một loạt quạ đen bay qua.

Hắn đem giấy vụn như dính máu trên mặt đất cầm lên, đưa tới trước mặt Sở Huyền, Sở Huyền còn đau nhăn khuôn mặt nhỏ, không muốn xem trên giấy "Máu", bộ dáng cực kỳ giống bị xúc phạm tới.

"Nhóc diễn cũng rất ra sức a" Thanh âm vừa bực mình vừa buồn cười truyền tới bên tai Sở Huyền, thanh lãnh lại có từ tính.

Sở Huyền đầu tiên là mở một con mắt xem biểu tình của Nhan Mộng Sinh, phát hiện vẻ mặt của hắn toàn bộ đều là màu đen, đôi mắt còn nửa híp,ý cười ở khóe miệng giống như muốn đem cậu nuốt vào bụng đáng sợ giống nhau.

"Sao anh lại nói Tiểu Huyền như vậy?"

"Nhóc nhỏ mực đỏ lên ảnh, còn nói ngón tay bị cắt?" Nhan Mộng Sinh âm trầm mà khẽ cười một tiếng, chỉ cần không xem biểu tình, thanh âm vẫn là dễ nghe đến cực điểm, "Máu của nhóc đặc thù như vậy, có thể hay không còn có thể biến thân?"

"Cắt máu, lại nhỏ thử hai giọt xem nào."

Sở Huyền: ".................."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.