Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác

Chương 22



Ngày hôm sau mới vừa cơm nước xong, Sở Huyền ngồi ở trên sô pha xem TV, điện thoại trên sô pha vang lên tiếng chuông, là Nhan Ba gọi tới, đầu kia điện thoại ý tứ là, hỏi cậu có muốn tới công ty chơi một chút không.

Sở Huyền ở nhà bữa giờ lười chảy thây, vừa lúc mượn cơ hội này đi ra ngoài đi dạo.

Sở Huyền cúp điện thoại, quay đầu lướt qua Nhan Mộng Sinh trên sô pha, nãi âm mềm mại: "Anh hai, ba ba hỏi anh có muốn cùng em đi công ty ông ấy chơi không, bọn họ một lát liền sẽ phái xe tới đón chúng ta."

Nhan Mộng Sinh vốn dĩ cũng không hứng thú, nhưng là nhìn thấy Sở Huyền chân ngắn nhỏ hưng phấn mà không ngừng lắc lư, hiển nhiên là cậu rất muốn đi chơi.

Sở Huyền đôi mắt sáng lấp lánh, vẫn luôn đang đợi Nhan Mộng Sinh trả lời.

Đảo qua mặt Sở Huyền, tiểu hài tử ham chơi, cao hứng đều viết ở trên mặt, nếu như hắn nói không đi, khẳng định sẽ khiến cậu tụt hứng.

Nhan Mộng Sinh gật đầu, "Có thể."

Sở Huyền vẻ mặt tươi cười, từ trên sô pha đi xuống, "Được, em đi thay quần áo trước, chờ em nha."

Đùng đùng đùng chạy lên lầu.

Nhan Mộng Sinh cười một cái, bất đắc dĩ lại ôn nhu, mặt mày toàn là vẻ sủng nịch.

Giúp việc giỏi nhất nhìn thấy Nhan Mộng Sinh cười, trái tim như là nai con loạn nhảy, cô trong nháy mắt kia cảm thấy toàn thế giới đều xuân về hoa nở, đôi tay cô che miệng, hoàn toàn không thể tin được, không nghĩ tới chính mình sinh thời thế nhưng có thể nhìn thấy Nhan thiếu gia lộ ra nụ cười như vậy làm tim người ta đập thình thịch tươi cười.

(Cứ có cảm giác giống mấy kiểu mẫu ngôn tình thế nhở)

Vài phần bất đắc dĩ hết sức còn có ôn nhu vô tận, quả thực làm cô cả người rùng mình, cái loại kích động này đều truyền tới đầu tim của cô.

Nụ cười này qua đi, biểu tình lạnh băng trở lại như cũ, thật giống như chưa bao giờ cười qua, mà là ảo giác.

Hôm nay thời tiết thực ấm áp, Sở Huyền tìm kiếm tủ quần áo, không cần mặc quá dày......

Cuối cùng chọn một kiện quần áo màu lam nhạt ngắn tay hơn nữa còn có một cái quần jean rộng thùng thình, phối lên vừa thấy giống như là một tiểu soái ca non nớt đáng yêu.

Đổi xong quần áo rồi đi xuống lầu.

Nhan Mộng Sinh vẫn là tùy ý như vậy, một kiện quần áo màu đen ngắn tay cùng một cái quần jean rộng thùng thình màu xám đen, cả người hình tượng thoạt nhìn lười biếng lại bừa bãi.

Tóc đen như mực, mắt đào hoa hơi hơ xếch, khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ,  giá trị nhan sắc này ăn mặc tùy ý như thế nào đều sẽ có một loại cảm giác cao cấp, vĩnh viễn đều là tâm điểm chú ý của mọi người,vai chính trong tầm mắt.

"Đi thôi." Sở Huyền đi đến bên cạnh  Nhan Mộng Sinh, theo bản năng liền vươn tay nhỏ phấn nộn, chờ lúc phản ứng lại liền chính cậu đều ngây ngẩn cả người, cậu khi nào dưỡng thành loại thói quen này?

Vừa định buông tay lùi về sau, bởi vì cậu biết Nhan Mộng Sinh cao lãnh như vậy hơn nữa không thích cùng người khác tứ chi tiếp xúc, người ta không thích chính mình cũng không thể cưỡng cầu.

Ai biết giây tiếp theo một bàn tay to ấm áp cầm lấy tay nhỏ của cậu, ngăn cản ý muốn lùi lại của cậu.

Sở Huyền ngẩng đầu nhìn lên, cùng Nhan Mộng Sinh nhìn nhau trong nháy mắt kia, đôi mắt như suối nước thuần tịnh đẹp nao nao, tiếp theo đã bị lôi kéo tay nhỏ rời khỏi Nhan gia.

Khoảng khắc bất ngờ vừa rồi kia...... Giống như từ trong ánh mắt hắn nhìn thấy được gì đó.

Nhan Ba kêu xe thực mau liền tới rồi, hai người ngồi trên xe đi đến công ty.

Sở Huyền nhìn tòa công ty cao chọc trời, trong lòng phát ra tiếng "Oa" cảm thán, loại cao ốc chọc trời này chỉ có trong phim điện ảnh mới xuất hiện. Nhan Mộng Sinh đi đến cửa công ty, đột nhiên dừng bước chân.

Sở Huyền cảm giác kéo người không đi, nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn, dùng ánh mắt dò hỏi vì cái gì không đi nữa.

"Em gọi cho ông ấy đi,anh không đi vào, anh ở bên cạnh quán cà phê chờ em, em chơi xong rồi gọi cho anh là được." Nhan Mộng Sinh thanh âm đạm mạc mà nói.

Sở Huyền thiếu chút nữa đã quên hắn cùng ba hắn quan hệ không tốt, khẳng định là không muốn đi gặp mặt.

Cậu thực hiểu chuyện gật gật đầu, "Vâng." Từ trong túi lấy ra di động, đầu ngón tay màu hồng phấn ở trên màn hình chọt vài cái, bên kia liền bắt máy, "Tiểu Huyền, ba bên này lập tức mở một hội nghị tương đối quan trọng, ba tìm người đem con đón vào nha."

Điện thoại liền cúp.

Nhan Ba phân phó thư ký đi đem Sở Huyền đón lên, thư ký khom người gật đầu, "Vâng." Nói xong, rời khỏi phòng họp.

Trong đó một nữ nhân gắt gao nhìn chằm chằm nữ thư ký từ phòng họp rời khỏi, mắt trợn trắng, đôi môi son màu đỏ nhạt lúc đóng lúc mở, nói câu: "Tiện nhân."

Rõ ràng chính mình cùng cô ta đều tranh cử cái chức vị kia, dựa vào cái gì chính mình không được, cô ta được thông qua? Luận tư lịch, gia thế, chính mình so với cô ta tốt hơn, chỉ là diện mạo thua kém một chút thôi.

Phi. Nữ nhân phun một ngụm nước miếng, ánh mắt ác độc, chỉ biết dựa vào câu dẫn mới có thể thăng chức.

Sở Huyền cùng Nhan Mộng Sinh nhìn sảnh chính một nữ nhân đi tới rất có khí chất, nghĩ thầm này hẳn là chính là ngừơi Nhan Ba tìm.

Nữ thư ký đối với bọn họ gật đầu, giọng nói nhu uyển: "Nhan tổng để tôi đưa các cậu đi vào."

Nhan Mộng Sinh mặt vô biểu tình, thanh âm lãnh đạm: "Tôi không đi, dẫn em ấy vào đi thôi."

Nữ thư ký theo Nhan tổng gần một năm, đương nhiên biết Nhan Mộng Sinh là cái dạng người gì, cô biết cô khuyên không được thiếu niên này, liền hơi hơi mỉm cười: "Được." Tầm mắt rơi xuống trên người Sở Huyền, đối với Sở Huyền lộ ra một nụ cười rất là thân thiện, "Tiểu Huyền phải không? Chúng ta đi thôi." Nói liền hướng Sở Huyền vươn tay.

Sở Huyền nhìn mắt Nhan Mộng Sinh, sau đó buông lỏng tay hắn ra, vươn tay nhỏ hướng nữ thư ký duỗi lại.

Nhan Mộng Sinh cảm giác lòng bàn tay không còn, trong lòng cảm giác quái quái, lén lút nắm chặt ngón tay trắng nõn thon dài, nhìn Sở Huyền cùng nữ thư ký cùng nhau đi vào công ty.

Sở Huyền nhìn nhân viên ra ra vào vào, như là tuyến tàu điện ngầm, nhân viên rất nhiều, trong tiểu thuyết cũng không có miêu tả Nhan Ba là làm cái gì, chỉ nói là số một số hai phú hào, tự nhiên cũng là công ty niêm yết hoạch ích Top một.

Đi vào bên trong, không gian cực lớn, đại bộ phận nhân đều viên đều bận rộn không xuể, căn bản không có thời gian chơi di động, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mắt, phảng phất có thể đem màn hình nhìn chằm chằm ra cái hố.

Nữ thư kí đem Sở Huyền đưa tới khu nghỉ ngơi, khu nghỉ ngơi là nhóm nhân viên ở chỗ này uống trà uống cà phê. Lúc này không có người, để cho Sở Huyền trước chờ lát nữa, chờ Nhan tổng họp xong ra tới lại nói.

Sở Huyền ngoan ngoãn gật đầu, nữ thư kí rời khỏi khu giải lao, quay lại văn phòng sửa sang lại lịch trình ngày mai của Nhan Ba.

Nữ nhân vội công tác rất nhiều ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy nữ thư kí mình vẫn luôn chán ghét đưa một đứa nhỏ đi vào, có chút nghi hoặc, nghe nói nữ thư kí có một đứa em trai, chẳng lẽ cô ta đem em trai mang vào công ty? Nữ thư kí dùng thời gian công tác làm việc khác, còn mang người không phải nhân viên đi vào công ty, điều này đủ để cô ta bị đuổi việc!

Ả ngày qua ngày bị bất mãn trong lòng tra tấn, đặc biệt là phải nhìn thư ký mỗi ngày đi qua trước mặt ả, cái loại cảm xúc này là không thể miêu tả được.

Hơn nữa cái đứa nhỏ này như thế nào cùng đứa nhỏ mà kim chủ ả để ý giống nhau như đúc? Mở di động ra, nhìn bức ảnh kia sửng sốt.

Đối phương muốn ả cẩn thận lưu ý đứa nhỏ này, có tình huống liền phải báo lại, kim chủ ngay lúc đó biểu tình không quá đẹp, Hồ Tuyết Thanh nghĩ, nếu là chính mình giúp hắn xả giận, như vậy kim chủ liền sẽ biết ả vì đối phương suy nghĩ, cũng sẽ biết ả có bao nhiêu quan trọng.

Giờ này khắc này, ả cảm thấy lần này chính là một hòn đá ném hai con chim, ả không những có thể nương nhờ sự việc náo loạn này mà đuổi thư ký đi, còn có thể thông qua tiếp xúc này, hoàn thành nhiệm vụ kim chủ giao cho ả.

Hơn nữa...... Đối phương tuổi trẻ tuấn lãng trong nhà thế lực lại lớn, làm tốt có thể nương lần này tranh công, được nhiều cái tốt.

Hai mắt ả tỏa ánh sáng, khóe miệng chậm rãi gợi lên, rời khỏi khu làm việc.

"Ai, Hồ Tuyết Thanh, cô đi đâu? Chúng ta còn công tác không có xong đâu!" Nam nhân bên cạnh  cau mày nói, hắn hiện tại nhìn một đống lớn văn kiện này muốn làm liền đau đầu.

Hồ Tuyết Thanh căn bản không để ý tới hắn, trực tiếp chạy lấy người, một bộ khinh miệt biểu tình làm người ta sinh khí.

Sở Huyền đang chơi di động, đột nhiên ánh sáng trước bị người ngăn trở, cậu ngẩng đầu vừa thấy, nhìn thấy một nữ nhân, vừa thấy liền biết là loại người không tốt.

Bởi vì nữ nhân kia nhìn chính mình ánh mắt không quá hảo ý.

Hồ Tuyết Thanh không chút do dự liền ngồi lên trên mặt bàn trước Sở Huyền, cái bàn vốn dĩ rất nhỏ, nữ nhân một cái mông trực tiếp chiếm một nửa cái bàn, Sở Huyền đặt điện thoại ở trên bàn đôi tay thu trở về.

Nữ nhân nhìn lại Sở Huyền, hơi hơi nhăn mi mắt lại mang theo ác ý, ả ti tiện kia. Em trai cô ta nhưng thật ra cũng đẹp, chẳng qua đều không phải là cái thứ gì tốt!

Tưởng tượng đến nơi đây, Hồ Tuyết Thanh xuất khẩu liền tràn ngập công kích, âm dương quái khí: "Mày đứa nhỏ này vào đây bằng cách nào a,  thân phận gì đều không có liền dám tùy tiện vào nơi này?"

Sở Huyền bị nói liền ngốc, cậu căn bản không biết như thế nào chọc phải người này, vừa định nói chuyện lại bị nữ nhân đánh gãy.

"Mày không ai dạy như thế nào cùng người khác nói chuyện sao? Mày nếu không phải người câm, không cùng người khác nói chuyện có phải hay không không có gia giáo? Sinh ra gương mặt đẹp thì cảm thấy bản thân ngang hàng với mọi người hả." Càng nói càng sinh khí, lại lần nữa nghĩ đến ngày chức vị thư ký không phải của mình,  cổ oán niệm kia dâng lên mà ra.

Tuy khuôn mặt ngược sáng mơ hồ, lại cũng có thể ẩn ẩn nhìn ra lúc này có bao nhiêu dữ tợn.

Sở Huyền bị người không thể hiểu được mắng, khuôn mặt nhỏ lập tức liền lạnh xuống dưới, nãi âm đều mang theo điểm khinh thường, "Tôi gia giáo hay không không đến cô quản, đến làm trò trước mặt người khác khua môi múa mép chính là cách dạy của nhà cô sao? Nói không biết ngượng miệng sao? Nhà tôi người dạy tôi khi nói chuyện với người khác như thế nào, chứ không dạy tôi tùy tiện đấu khẩu với cẩu chuyên căn người tùm lum."

Thật là miệng lưỡi sắc bén, bị nói đến không lời nào để nói Hồ Tuyết Thanh trong lòng lửa giận càng sâu, nhưng lại mang lại cho ả cảm giác chênh lệch cực lớn, vốn dĩ chỉ là muốn tới thóa mạ một chút, rải xong tức giận trong lòng liền sẽ không lại tiếp tục khó xử với đứa nhỏ này, nhưng là......

Nhìn đứa nhỏ đối mặt với mình nhưng trên mặt một chút khiếp đảm đều không có, đặc biệt là nghĩ đến hơn nữa đứa nhỏ này còn là em trai nữ thư ký, Hồ Tuyết Thanh ngay cả ánh mắt đều trở nên hung tợn lên, từ trong miệng nói ra càng thêm ác độc.

"Mày cư nhiên nói tao là chó cắn lung tung?! Mày lông còn chưa dài liền dám cùng tỷ chị đây kêu gào?" Hồ Tuyết Thanh hung hăng bóp di động, nói ra mang theo âm thanh nghiến răng nghiến lợi.

Sở Huyền ra vẻ ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt ghét bỏ mà nói: "Còn chị, vũ nhục lỗ tai tôi." Nói xong, lúc Hồ Tuyết Thanh đang giận trừng đứng lên, tiếng nói có cố ý áp xuống sắc bén, "Luôn có những người này cảm thấy chính mình dựa vào ngôn ngữ công kích mà khí thế kiêu ngạo, là có thể khiến cho người khác chịu thua, chính mình trở nên thống khoái. Trên thực tế loại người này nhát gan lại co rúm, bắt nạt kẻ yếu, giống như chị đây."

"Hơn nữa, tình huống còn chưa rõ ràng, mà ở đó chỉ biết kêu gào huyên náo a, bà cô?" Hai chữ bà cô này vô cùng nhấn mạnh, cố ý khinh thường Hồ Tuyết Thanh.

"Mày!" Hồ Tuyết Thanh tức giận đến đem điện thoại quăng ở trên bàn, lý trí mất hết.

"Trước tiên cô cố tình gây sự bắt đầu xuất khẩu thành dơ, xin hỏi gia giáo của cô đâu? Nhà cô gia giáo chỉ dạy cô như thế nào học ăn học nói, mà không dạy cô nói tiếng người như thế nào sao?"

Tự tự tru tâm, châm châm thấy huyết*(hỏng hỉu gi hết, heo mi T^T), Sở Huyền ở cùng loại người thích cãi nhau như thế này không còn gì lạ nữa, loại người này chơi game thấy nhiều.

Cậu ở trong nhà đối với Nhan Mộng Sinh cãi không lại liền không tính, ở bên ngoài mà còn túng thì không thể nào nói nổi.

Chủ động tìm cậu phiền toái, còn nói lời ác độc như vậy, cô chết chắc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.