"Ủa, Nhan thiếu gia hôm nay sao mang về tới nhiều măng như vậy." Linh Tử tiếp nhận túi đồ ăn kia, ngạc nhiên mà nói, "Nhan thiếu gia thích ăn món này sao?"
Nghe xong lời này Sở Huyền lập tức cười.
Nhan Mộng Sinh nhìn thấy Sở Huyền biểu tình cười như không cười, lông mày của hắn càng sâu hơn, vừa định nói "Ừ" thì dừng lại, xoay lại nói, "Là nó muốn ăn."
Linh Tử kinh ngạc đến ngây người mà đôi mắt đều trợn tròn, "Về sau chị thường nấu cho tiểu Huyền món này nha."
Sở Huyền bị dao đâm đến cười không nổi: "......"
Hơi hơi quay đầu nhìn lại, Nhan Mộng Sinh cầm máy tính bảng lên bắt đầu xem lớp học trực tuyến của mình, Sở Huyền hít sâu một hơi, "Chị Linh Tử, làm thêm rau cần tây đi, em thích cần tây hơn, từ nay về sau em sẽ ăn một bàn cần tây.. "
Nhan Mộng Sinh chuẩn bị chạm vào tay máy tính bảng, mắt anh dừng trên màn hình.
Sau khi ở chung, Sở Huyền biết Nhan Mộng Sinh chán ghét ăn rau cần, thậm chí còn trộm vwats đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nở một nụ cười, "Anh hai cũng siêu thích ăn rau cần đó, xanh mượt, tốt cho sức khỏe."
Nhan Mộng Sinh: "......"
Linh Tử càng là kinh ngạc, cô là mới tới Nhan gia, căn bản không biết sở thích Nhan Mộng Sinh, đồ ăn đều là quản gia yêu cầu mua cái gì cô mới mua cái đó, "Nguyên lai Nhan thiếu gia thích ăn rau cần a, thực phẩm màu xanh lục khỏe mạnh, xác thật hẳn là nên ăn nhiều."
Nhan Mộng Sinh cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng chính hắn cũng không thích ăn rau cần, không chút để ý nói: "Có thể, rau cần bên trong lại thêm chút mù tạc, hương cay xốp giòn, nó càng thích ăn."
Linh Tử giật giật khóe miệng, hai vị tiểu thiếu gia này là có thói quen ăn uống gì đặc biệt sao? Quản gia cũng chưa nói a.
Sở Huyền: Cầu ngươi làm người đi.
Kết quả cơm chiều thật đúng là làm một mâm thêm mù tạc rau cần như vậy, bên trong tản ra mùi vị mù tạc cay, xanh mượt,nằm trên chiếc đĩa sứ trắng chờ được hai vị chủ nhân sủng hạnh.
Nhan Mộng Sinh: "......"
Sở Huyền: "......"
Hai người thức thời đều không có động đến bàn đồ ăn kia, hai món còn lại đều ăn sạch, chỉ có món mù tạc rau cần một ngụm không động tới.
Sau đó hai người còn lịch sự mà ngươi liếc mắt ta một cái cung kính cho nhau đùn đẩy.
"Anh hai, anh mau ăn a, rau cần xanh, vô cùng tốt cho sức khỏe."
"Cảm ơn, em ăn một miếng trước, anh sao có thể không chú ý tới em được chứ." Nhan Mộng Sinh đôi mắt đều không nháy mắt một chút, gắp thịt cá bên cạnh.
Sở Huyền: "............"
Sở Huyền trừng mắt nhìn liếc mắt sườn mặt Nhan Mộng Sinh, sau đó cũng gắp một khối thịt cá.
Không có biện pháp, ai cũng sợ chết.
Chờ bọn họ ăn xong, Linh Tử bắt đầu thu thập cái bàn, nhìn những món khác đều hết, chỉ có rau cần an an tĩnh tĩnh mà nằm ở trên dĩa, cũng chưa động một chút.
"Hai vị tiểu thiếu gia không phải nói đều thực thích ăn sao?" Linh Tử nghi hoặc nói, nghĩ chẳng lẽ là mình làm không thể ăn, lấy ra một cái đũa mới gắp một khối rau cần nếm nếm, nhai mấy miếng lúc sau nháy mắt mặt như thái sắc, lông mày quéo thành cái bánh quẩy dữ tợn.
"Uệ!" Này một nếm thiếu chút nữa không đem cô tiễn đi, đời này cô sẽ không lại ăn rau cần cùng mù tạc!
......
Sở Huyền nhìn Nhan Mộng Sinh ngồi ở trong phòng khách cầm di động trả lời câu hỏi, cảm thấy rất kỳ quái, nào có trường học buổi tối nào phải làm làm kiểm tra vào ban đêm? Bất quá nếu hắn làm bài, chính mình cũng ở bên cạnh hắn vẽ mấy bức họa, bằng không thực sự không thú vị.
Sở Huyền cầm giấy bút lại đây, tùy tiện vẽ cái gì đó, ngồi xuống bên người Nhan Mộng Sinh, giấy bút đều đặt ở trên mặt bàn, cậu đem giấy trải thẳng ra, sau đó cầm lấy bút đầu bắt đầu trên giấy họa cái gì đó, biểu tình nghiêm túc ngoan ngoãn.
Nhan Mộng Sinh hơi hơi dừng tay làm đề, dư quang cũng dừng ở tiểu gia hỏa bên cạnh. Rất kỳ quái, Sở Huyền ngồi xuống ở bên cạnh hắn, lòng hắn liền không bình tĩnh được, trước đây cho dù là quản gia hầu hạ bên cạnh nói chuyện cũng không quấy rầy suy nghĩ của hắn, suy nghĩ của hắn bắt đầu trống rỗng.
Nhưng hắn thấy Sở Huyềnbộ dáng ngoan ngoãn này liền luôn muốn chọc cho cậu tạc mao, Nhan Mộng Sinh hơi thò đầu ra xem, nhìn xem Sở Huyền đang vẽ cái gì.
Hình như là một đứa nhỏ, vẫn là con trai, nhưng cậu bé này không phải là Sở Huyền.
Chỉ hơi hơi phác hoạ bộ dáng đại khái, nhưng Nhan Mộng Sinh cũng có thể nhìn ra tới đứa nhỏ này hắn không quen biết, trong trí nhớ hoàn toàn không có người này.
"Đang vẽ ai?" Nhan Mộng Sinh thanh âm đạm mạc.
Sở Huyền đầu cũng chưa nâng, vẫn là như vậy nghiêm túc cẩn thận, miệng nhỏ khẽ mở, nãi âm ôn nhu cực kỳ: "Một tiểu soái ca."
Nhan Mộng Sinh giữa mày nhíu lại, thậm chí không có ý định làm đề, "Tại sao không vẽ anh? Anh không đẹp trai sao?"
"Anh soái, nhưng mà em hiện tại không muốn vẽ anh, em muốn vẽ tiểu soái ca này, em nhớ nó a." Sở Huyền quá mức trầm mê nghiêm túc, không nghe ra tới Nhan Mộng Sinh trong lời nói quái dị ngữ khí.
"Nhớ hắn......?" Nhan Mộng Sinh lần này hoàn toàn không có tâm tư làm đề, ánh mắt đã hoàn toàn thoát ly màn hình di động, giọng nói thanh thoát dễ chịu lúc này lại uể oải không hiểu lý do gì.
Sở Huyền đại khái là cảm thấy hắn nói chuyện quá lớn, cho nên mới mặc kệ hắn lần này, Nhan Mộng Sinh sắc mặt hơi hơi trầm hạ, con ngươi đen nhánh rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, khóe miệng hiện lên một nụ cười ấm áp, là khuôn mặt tươi cười mà hắn chưa bao giờ thấy qua.
Nhan Mộng Sinh ánh mắt lập loè, vẻ mặt lạnh lùng, không có một chút ý cười.
Hắn đặt điện thoại lên bàn, hơi nghiêng cả người về phía Chu Xuân, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thân hình nhỏ bé như hamster kia.
Sở Huyền chợt lạnh, ánh mắt u sầu rơi vào trên người, cậu cứng ngắc đứng thẳng người, chậm rãi quay đầu nhìn về phía trầm tĩnh ánh mắt, như có cảm xúc nào đó đang ủ ở bên trong, như có bão táp xuất hiện, Sở Huyền theo bản năng run lên.
"Nhớ nó, nó là ai?" Nhan Mộng Sinh nhẹ giọng vừa hỏi, hơi thở lại dường như giấu giếm sắc nhọn bức người kình phong.
Sở Huyền rụt rụt cổ, không biết đang tức giận cái gì, nhưng vẫn là muốn dỗ hắn, giống như là dỗ tổ tiên.
Thanh âm mềm mại: "Vẽ anh hai khi còn nhỏ." Kỳ thật là em cậu Sở Niệm.
Nhan Mộng Sinh không chút nào nể tình mà vạch trần, tầm mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Sở Huyền: "Anh khi nhỏ không giống như vậy, nó không đẹp bằng ta."
Vừa nghe nói bộ dạng của em trai mình bị coi thường, Sở Huyền không khỏi hít một hơi, khô cằn mà giả cười: "...... Không phải chưa thấy qua anh còn nhỏ bao giờ sao, đây là em tự nghĩ tự vẽ thôi."
Nhan Mộng Sinh nguy hiểm mà nheo lại đôi mắt, áp suất thấp che trời lấp đất đánh úp lại.
Sở Huyền nhấp khởi một cái mỉm cười ngọt ngào ý: "Như vậy đi, sẽ vẽ một bức cho anh, anh đẹp trai như vậy ở trước mặt em, em còn vẽ bộ dáng trước kia làm cái gì, tiểu Huyền thật ngốc."
Nhan Mộng Sinh lúc này mới rũ xuống mặt mày, không nhẹ không nặng mà ừ một tiếng.
Vốn dĩ họa vẽ người rất phí thời gian, hơn nữa Nhan Mộng Sinh còn lớn lên hoàn mỹ không tì vết như vậy, tinh xảo mặt mày, môi mỏng nhạt màu, bề ngoài đẹp đến như là con cưng của thượng đế, khuôn mặt quá mức ăn gian.
Vẽ một bức như vậy, Sở Huyền đã mất rất nhiều thời gian, lại còn phải vẽ thật đẹp, ước chừng vẽ mấy giờ liền.
Chờ vẽ xong rồi, Sở Huyền lắc cổ tay đau nhức, vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, cả người nằm liệt ghế trên.
"Đẹp không?" Sở Huyền nâng lên khuôn mặt nhỏ, biểu tình mệt nằm liệt mỏi mệt, "Đội sản xuất đúng là tội nghiệp, mới vừa vẽ xong một bức lại phải vẽ thêm bức khác."
"Vẽ không tồi." Nhan Mộng Sinh biểu tình nhu hòa chút, "Qua mấy ngày mang nhóc đi công viên chơi, để khen thưởng."
Sở Huyền đối cái khen thưởng này không nhiều lắm hứng thú, nhưng trong đầu đột p.hát ý tưởng, Nhan Mộng Sinh sẽ cảm thấy chính mình vẽ em trai khó coi, vậy cậu muốn biết nếu vẽ chính mình thì sẽ được đánh giá như thế nào.
"Em lại vẽ một bức nữa, anh thưởng thức một chút?"
Nhan Mộng Sinh đôi mắt sáng rọi nhàn nhạt, thanh âm bình tĩnh, "Có thể."
Hơn phân nửa tiếng đồng hồ qua đi, cậu đem bộ dáng chính mình trong đời sống hiện thực hội vẽ ra, còn có nốt ruồi ngay khóe mắt cũng vẽ ra, tuy nói là vẽ ra, nhưng khẳng định là không bằng bản thân cậu người thật, Sở Huyền cảm thấy mình vẽ bản thân thật xấu.
Vốn dĩ không muốn cho Nhan Mộng Sinh xem, ai biết Nhan Mộng Sinh một phen lấy đi, nhìn thiếu niên biểu cảm điềm đạm trên giấy, xem kỹ một phen, mày cực nhẹ mà nhíu.
"Cũng không tệ lắm." Nhan Mộng Sinh cuối cùng cho ra đánh giá.
Sở Huyền mặt mày chứa ý cười, diện mạo cậu cũng là số một số hai nha.
"Cảm giác nhóc lớn lên sẽ giống như cái người ở trong tranh này." Nhan Mộng Sinh đột nhiên lên tiếng.
Sở Huyền trong lòng trầm xuống, duy trì trên mặt tươi cười, "Anh vì cái gì nói như vậy?"
Nhan Mộng Sinh vẫn luôn buông xuống mặt mày nhìn bức tranh trong tay kia, ánh mắt nghiêm túc kia làm Sở Huyền trong lòng càng ngày càng sợ hãi hắn nhìn ra cái gì đó, ngón tay đặt ở trên đùi không khỏi khẩn trương cuộn lên.
Sau một lúc lâu......
Nhan Mộng Sinh khẽ cười một tiếng, "Cảm giác mặt giống nhau."
Sở Huyền không hề dấu vết khẽ meo meo mà phun ra một tiếng thở dài, cả người cũng thả lỏng lại, cậu còn tưởng rằng muốn bại lộ cái chứ.
Lúc Nhan Mộng Sinh đem giấy đặt ở trên bàn, lại không mặn không nhạt mà nhìn lướt qua thiếu niên trong tranh.
Sở Huyền hậu tri hậu giác mới phản ứng lại đây, ra tiếng nói: "Anh hai vừa mới không phải đang làm đề sao, làm xong rồi sao?"
Nhan Mộng Sinh nhìn xuống đề thi đã kết thúc, trầm mặc.
Hắn làm tới câu mấy rồi?
......
Trường học nhóm giáo viên đang ra đề đều là để Nhan Mộng Sinh trước tiên ở trên mạng làm thử, sau đó lại để bọn học sinh trường học dùng giấy bút đáp đề, bất quá không biết vì cái gì lần này thúc giục gấp như vậy, làm Nhan Mộng Sinh buổi tối liền phải giao bài, các giáo viêncũng không hiểu ra sao.
Chờ các giáo viên thu được đề từ chỗ Nhan Mộng Sinh tới, cầm con chuột tay đều bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ trống màn hình p.hát ngốc.
Sao lại thế này??? Cho tới học trò tốt hôm nay bị sao vậy, chẳng lẽ là muốn học hư sao?!
Chuyện này trực tiếp báo cáo cho hiệu trưởng, Nhan Mộng Sinh chính là nhân vật trọng điểm chú ý của trường học, hiệu trưởng trực tiếp kinh từ trên giường ngồi dậy, gọi một cú điện thoại cho Nhan Ba.
Bất quá trừ bỏ lãnh đạo cấp cao và đối tác, sự vụ khác đều là từ thư kí tiếp nhận lại chuyển cáo, thư kí chuyển được điện thoại biết được chuyện này về sau, gõ gõ Nhan Ba đang nghỉ ngơi.
Nước ngoài trước mắt là thời gian giữa trưa, Nhan Ba nằm ở trên ghế thích ý mà phơi nắng.
"Qua mấy ngày liền phải về nước, nên mang cho bọn nó món gì ngon đây?" Nhan Ba nhắm mắt lại suy tư, thấp giọng lẩm bẩm nói.
Nghe được tiếng đập cửa, Nhan Ba mở mắt, ra tiếng nói: "Vào đi."
Thư kí đẩy cửa ra đi đến.
Nhan Ba nghi hoặc: "Chuyện gì?"
"Nhan tổng, trường học gọi điện tới."
Nhan Ba nguyên bản ngẩng đầu lên lại thu trở lại, biểu tình vài phần không thèm để ý, lại lần nữa nhắm lại hai mắt, "Thằng nhóc kia lại được giấy chứng nhận gì? Giải nhất giấy khen gì đó liền không cần lại báo cáo cho tôi, tôi đều nghe ngán rồi, nó học tập liền không làm tôi quá để tâm"
Thư kí xấu hổ mà hạ khóe miệng, lắc lắc đầu, chậm rãi nói: "Không phải."
"Đó là cái gì?"
"Trường học nói, Con trai của Nhan tổng ngài...... Sáu môn rớt bốn môn."