Sau khi Sở Huyền đóng cửa lại, thoát khỏi vòng tay mang theo hương hoa anh đào thoang thoảng, cậu từ từ quỳ xuống đất để giảm bớt cú sốc vừa nhận được.
Cậu vẫn luôn cúi đầu bình phục hô hấp, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói nghi ngờ rất nhẹ.
Vừa nãy chạy vào quá vội vàng, thậm chí còn không nhìn rõ dáng vẻ hay bóng dáng của người kia, chỉ thấy một kẽ hở trên cánh cửa, theo bản năng sinh tồn, cậu lao đến, có thể cứu mạng cậu.
Chờ lúc này bình tĩnh lại, Sở Huyền mới thấy rõ dáng vẻ của người này, thiếu niên trước mặt khoảng mười tám tuổi, mắt một mí rất dễ coi, môi đỏ, răng trắng, mặc áo ngắn tay sọc xanh trắng đang mỉm cười với mình,, tươi cười như ánh mặt trời có thể chữa lành vết thương.
Sở Huyền dùng đôi mắt đẹp nhìn lại thiếu niên kia, đáy mắt còn đọng hơi nước, ngồi dưới đất co rụt lại thành một quả bóng nhỏ, giống như bị cả thế giới bỏ rơi.
"Anh..." Giọng nói nhẹ nhàng gọi. Sở Huyền khi nhìn thấy người thanh niên này, hoàn toàn không lo lắng hắn là người xấu.
Thiếu niên khẽ nhướng mày, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, lớn tiếng hỏi: "Em đến cùng là vì làm sai cái gì mà bị cha mẹ đánh?" Nhìn không giống như là fan của mình, làm sao có thể có fan trẻ như vậy còn theo đuổi anh tới phòng luôn?
Sở Huyền lắc đầu, chóp mũi nhỏ nhắn ửng hồng, khiến người khác đau lòng. "Hắn ta là kẻ xấu, em rất sợ, anh có thể giúp em được không?"
Giọng nói nhẹ nhàng này khiến người ta mềm lòng, chưa kể đến đôi mắt ướt át như mèo con, tựa như không đồng ý một cái thì liền sẽ khóc.
Nhưng cho dù là như vậy, thiếu niên vẫn là lựa chọn tìm hiểu sự tình trước, để cho đứa nhỏ trước mặt thoải mái, liền bế nó lên giường ngồi bên cạnh cùng anh trò chuyện.
"Anh bạn nhỏ, em tên là gì?" Thiếu niên ra tiếng hỏi,vươn tay trái đeo đồng hồ xoa xoa đầu nhỏ Sở Huyền.
Vẻ mặt của Sở Huyền đã hoàn toàn khôi phục, sắc mặt trắng nõn hơi phồng lên "Cứ gọi em là tiểu Huyền là được." Cậu mặc kệ cái tên "Tưởng Huyền" này đã khiến cậu chán ghét lắm rồi, nhưng lại sợ nói tên thật của mình sẽ dẫn đến sự thay đổi của thế giới trong sách, nếu thế giới sụp đổ, thì cậu có thể không bao giờ quay trở lại được.
Thiếu niên gật gật đầu.
Sở Huyền thấy thiếu niên trước mắt sinh cực kỳ đẹp, ở trong khách sạn tầm cỡ này, nhất định không phải người thường.
"Còn anh, anh tên gì?" Sở Huyền nâng lên khuôn mặt nhỏ hỏi.
"Yến Phù." Thiếu niên đáp lại.
Yến Phù? Sở Huyền tự hỏi một lát, tựa hồ không có nhân vật này trong truyện.
Sở Huyền gật đầu, ý bảo cậu đã biết, sau đó giật nhẹ góc quần áo của Yến Phù, lực nhẹ như vậy khiến người ta đau lòng.
"Anh ơi, hiện tại em không có chỗ nào có thể đi, có thể cho em ở nhờ được không, ô ô ô." Sở Huyền bắt đầu ngậm thanh khóc thút thít, đôi vai nhỏ run run, đôi mắt to đầy nước mắt, "Tiểu Huyền không muốn bị người xấu mang đi, hắn khẳng định sẽ còn đuổi theo em."
"Vậy em...... Người nhà của em đâu?" Yến Phù cực nhẹ mà nhăn lại mi, thanh âm thực ôn nhu, sợ nói ra cái gì tổn thương tới đứa nhỏ này.
Nhưng là...... Anh là một minh tinh nếu như bị phơi ra chuyện trộm nuôi một đứa trẻ, nghĩ cũng không cần nghĩ hậu quả là cái gì.
Sở Huyền không biết thiếu niên trước mắt là minh tinh, cũng không biết anh trong lòng suy nghĩ gì, "Người nhà của em......" Nói xong câu đó, đầu cậu buông xuống, nhìn có chút cô đơn.
Ngày hôm qua Tưởng Hành có thể đưa cậu đi trước mặt mọi người, vậy nhất định là được Nhan Ba cho phép, nếu không thì không thể liều lĩnh như vậy, hơn nữa Nhan Mộng Sinh...... Hắn không biết có để ý đứa em trai không có quan hệ gì với hắn là cậu không, cậu cũng không có nắm chắc.
Nhìn thấy Sở Huyền như vậy, Yến Phù khẽ thở dài, có lẽ cũng hiểu ra vấn đề, "Anh chỉ có thể giữ em một thời gian, qua mấy ngày thì anh cũng không có biện pháp giữ em lại." Anh tới thành phố này chính là để đóng phim mới, qua hôm nay liền phải đi gặp đạo diễn xem kịch bản, còn muốn quay thì không có thời gian chăm sóc đứa nhỏ này.
Sở Huyền gật gật đầu, hạ mi, nếu bây giờ là trưởng thành, cậu cũng sẽ không đến mức độ này.
Cậu hẳn là nên suy nghĩ thật kỹ một chút, về sau hẳn là làm sao bây giờ.
......
Tưởng Hành bị nhà vô địch quyền anh đuổi ra khỏi tầng đó, hắn bước đến góc cầu thang và chửi rủa:, "Mẹ nó chạy tới chỗ nào? Thật biết gây phiền toái cho tao!"
Hắn không dám đi xa, hắn sợ đi xa lỡ như để thằng nhóc kia bỏ chạy, không biết sẽ gây ra chuyện gì.
Tưởng Hành đứng gác cầu thang khoảng hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng đứa nhỏ, trong lòng không khỏi căng thẳng quay trở lại tầng này, không khỏi gõ cửa từng cái một, duy nhất vòng qua phòng của quyền vương.
Mấy phòng đầu cũng không có ai để ý tới hắn, khi hắn định gõ hai cửa sau, Sở Huyền cũng nghe thấy tiếng gõ cửa mà trở nên căng thẳng, ánh mắt nhìn Yến Phù cũng hoảng sợ.
Yến Phù biết đứa nhỏ trước mặt rất sợ người gõ cửa lúc này.
Lúc ấy có rất nhiều tiếng ồn, anh có thể nghe thấy ẩn ẩn giọng nói của người đàn ông từ bên ngoài vọng. Nghe được động tĩnh này, cách cửa phòng bọn họ chỉ cần gõ một cái nữa thôi, Yến Phù từ trên giường đứng lên, Sở Huyền mắt trông mong mà nhìn anh.
Yến Phù nhìn vẻ lo lắng trong mắt đối phương, bất lực cười nói: "Đừng lo lắng, anh sẽ không đưa em ra ngoài đâu."
Sở Huyền nhấp miệng, hít sâu một hơi, mở to đôi mắt linh động gật đầu.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng của bọn họ đã bị Tưởng Hành gõ vang, cốc cốc cốc, từng tiếng một, âm thanh gõ cửa thịch thịch thịch, trái tim Sở Huyền đập rất nhanh trong vô thức, ngón tay bên hông cũng co quắp lại.
Yến Phù mặc kệ người gõ cửa bên ngoài, chỉ vào phòng khách lấy đồ ăn ngon cho Sở Huyền, nghĩ đứa nhỏ này có lẽ còn chưa ăn gì, khi người bên ngoài rời đi sẽ đưa nó ra ngoài ăn một cái gì đó ngon.
Tưởng Hành bên ngoài gõ cửa hồi lâu, nhìn lối ra một cầu thang này, trong lòng thầm nghi hoặc, "Không thể lẻn ra ngoài."
Hơn nữa rõ ràng hắn nghe được bên lầu này có tiếng bước chân, còn có tiếng đập cửa từng chút từng chút, mới kết luận khẳng định là hướng bên này chạy, dù hắn có gõ cửa căn phòng nào, cũng không ai để ý hắn.
Sao lại thế này?
Tưởng Hành lấy điện thoại di động trong túi ra, hắn không tin tám phòng chỉ có một người ở, gọi điện thoại cho quầy lễ tân hỏi phòng nào có người.
Bởi vì Tưởng Hành là khách hàng VIP, lễ tân nói với hắn rằng hiện tại chỉ có hai phòng trên tầng đó. Khi nghe thấy số phòng khác trên điện thoại, Tưởng Hành ngẩng đầu nhìn, đó không phải là phòng trước mặt sao?
"Ai ở phòng 3027?" Tưởng Hành hỏi.
Xin lỗi ngài, ngài không có quyền được biết, đây là quyền riêng tư của khách." Giọng nữ trong điện thoại trả lời hắn.
Tưởng Hành cúp điện thoại, không tin đứa nhóc này có thể biến mất trong không khí. Lại lần nữa giơ tay bắt đầu gõ cửa, âm thanh từng chút vang lên, Yến Phù đáy mắt nổi lên một tầng không kiên nhẫn.
Cũng gọi cho quầy lễ tân, "Khách sạn các người chính là quấy rầy khách nhân nghỉ ngơi như vậy? Ở phòng 3027 có tên bệnh tâm thần cứ luôn gõ cửa, là muốn tôi khiếu nại sao?" Thanh âm tràn ngập lạnh nhạt, tổng đài trước tiên vội vàng gật đầu nhận lỗi, sau đó nói lập tức tìm người xử lý.
Ở ngoài cửa Tưởng Hành cũng không có gì kiên nhẫn, tốc độ gõ cửa càng lúc càng nhanh, hắn lớn tiếng hỏi: "Gõ cửa sao lại không đi ra?"
Lúc này cuối hành lang có mấy bảo an không chút do dự hướng hắn đi tới, khoác tay lên người hắn, Tưởng Hành hất cánh tay xuống"Làm cái gì?"
"Tiên sinh, có người nói rằng anh đã làm phiền sự nghỉ ngơi của họ, anh phải rời khỏi đây ngay lập tức. "
"Tôi đang tìm một đứa trẻ, không phải là kẻ gây rối, cho tôi xem camera theo dõi đi, đứa con của tôi đã đi lạc. "Tưởng Hành căng thẳng, vẻ mặt rất lo lắng.
Bảo an cười cười, "Đây là một nơi cực kỳ riêng tư, nên không được phép giám sát, thưa ngài... Mong ngài đi ra với chúng tôi."
Tưởng Hành thu hồi bộ dáng nôn nóng, lửa giận trong mắt sắp trào ra, nhưng không còn cách nào khác, đành phải bị nhân viên bảo vệ mang đi.
Trong phòng Sở Huyền ăn một chén mì gói lót bụng, liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn ba giờ chiều.
Sau khi ăn xong, bụng đói cồn cào của cậu cũng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cậu quay đầu nhìn về phía Yến Phù đang ngồi trên sô pha, "Anh ơi, chúng ta định ở đây mấy ngày?"
Yến Phù tắt TV đi, đi đến cạnh bên Sở Huyền sờ sờ đầu của cậu, "Có lẽ mấy ngày nữa mình sẽ rời đi."
Lúc biết được Tưởng Hành bị đuổi ra khỏi khách sạn, trong một chốc không thể lại chặn ở cửa khách sạn, Yến Phù mang khẩu trang mang kính râm lên, lại đeo một cái mũ, Sở Huyền cũng mặc một bộ quần áo hoàn chỉnh, nhìn thoáng qua cũng thấy cậu chuẩn bị công tác bảo mật rất tốt.
Một lớn một nhỏ đều chuẩn bị tốt, nhìn nhau, Yến Phù liền bị chọc cười.
Nhìn Sở Huyền chỉ lộ ra vài sợi tóc, Yến Phù lập tức bị chọc trúng cười điểm, phụt cười một tiếng, "Em thật đáng yêu."
Sở Huyền bị Yến Phù nắm lấy tay, cậu hơi hơi ngẩng đầu, giọng nói ngọt như sữa nói: "Cảm ơn, anh cũng thực soái."
Yến phù khóe miệng mỉm cười, nhẹ ấn đầu của cậu, "Anh mang em đi ăn ngon." Mọi người đều nói anh diễn rất nghiêm túc, kỳ thật anh ăn cái gì lại càng nghiêm túc hơn, danh xứng với là một tín đồ ăn uống thực sự, lúc ở đoàn phim đều phải mua thật nhiều đồ ăn vặt mới được.
"Dạ."
......
Nhan Ba thật sợ Nhan Mộng Sinh sẽ làm ra chuyện gì đó gây sốc, vì vậy sáng hôm sau ông trở lại Nhan gia bất kể công việc, lúc về nhà liền cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Nhan Mộng Sinh vẫn ở nhà.
Nhìn khuôn mặt Nhan Mộng Sinh lạnh nhạt, trong lòng cũng rất không thoải mái, cũng cảm thấy hiểu được.
"Con trai, bố không thể làm gì được. Con phải làm theo nguyện vọng của người đã khuất thôi. Tiểu Huyền sẽ ổn với cha ruột của nó. Đừng lo lắng về điều đó." Nhan Ba đang đắm chìm trong những suy nghĩ buồn bã của riêng mình, nhưng ông hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt của Nhan Mộng Sinh dần dần bị băng giá bao phủ.
Nhan Ba còn muốn tiếp tục nói không cần quấy rầy bọn họ, về sau nếu hư nhớ thì có thể gặp một lần......
Nhan Mộng Sinh trực tiếp đánh gãy lời ông nói, thanh âm lạnh nhạt sắc bén: "Em ấy đang ở đâu?"
Nhan Ba người bị cắt ngang, sững sờ một lúc, "?"
"Tưởng Huyền ở đâu?" Nhan Mộng Sinh lòng trầm xuống hỏi một lần, thanh âm như cũ lạnh băng.
Trên trán Nhan Ba nổi lên gân xanh, ông tức giận đến mức đứng lên, "Con tại sao không nghe lời? Ta đã bảo con đừng quấy rầy nó nữa!"Nhan Mộng Sinh nâng lên con ngươi hơi rũ, cùng Nhan Ba đối diện, ánh mắt mang theo sắc bén phảng phất có thể đem người hung hăng đánh bị thương, cái nhìn này khiến đầu óc của Nhan Ba trở nên trống rỗng trong giây lát.
Khi ông ta phản ứng lại sau đó, Nhan Ba đã tức giận đập quyển sách trên tay xuống bàn, "Anh nhất định muốn đi gặp nó đúng không?"
"Ừ."
"Muốn tìm nó thì phải rời khỏi Nhan gia, anh muốn rời đi ngay cả khi không còn nguồn trợ cấp nữa sao? "Nhan Ba tức giận đến mức chỉ vào Nhan Mộng Sinh, mặt đỏ bừng, ông hỏi:" Anh nghĩ anh có thể nuôi nó sao? "
"Tôi nuôi được." Nhan Mộng Sinh không chút do dự trả lời.
"Anh...! Anh! Mau ra khỏi Nhan gia cho tôi!" Nhan Ba tức giận đến không nói nên lời, lồng ng.ực kịch liệt phập phồng.
Nhan Mộng Sinh lấy điện thoại với vẻ mặt vô hồn, trực tiếp rời khỏi Nhan gia.
Nhan Ba nhìn bóng lưng thanh niên mặc áo đen rời đi, ngồi xụi lơ trên sô pha, hai mắt nhăn lại đỏ lên, chẳng lẽ là ông làm sai sao?
Nhưng là một người cha, làm thế nào chịu được bị con mình lên mặt như vậy? Trong trí nhớ của ông, Nhan Mộng Sinh không bao giờ thích nói chuyện, và nó cũng chưa bao giờ có bất kỳ mâu thuẫn nào với bản thân, nhưng thực sự bây giờ nó lại mâu thuẫn với chính mình vì đứa trẻ đó...
Tức giận? Phải giận, đã nói là làm.
Nhan Ba gọi thư ký, "Tạm khóe thẻ của Nhan Mộng Sinh." Một giọng nói từ đầu bên kia của điện thoại: "Nhan tổng, cậu ấy có tổng cộng tám thẻ trong tên của mình. Anh có muốn khóe tất cả tám thẻ không?"
Nhan Ba gọi điện cho thư ký, nghe nói càng tức giận hơn, nói: "Cô muốn bỏ đói nó sao?"
Thư ký ở đầu dây bên kia cẩn thận hỏi: "Vậy thì..."
"Để lại một cái cho nó."
......
Yến Phù toàn bộ hành trình đều nắm tay dẫn Sở Huyền, cuối cùng đem cậu đưa tới một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc.
Sau khi vào cửa hàng chờ đợi, anh nhìn xung quanh, cuối cùng cởi bỏ khẩu trang và mũ, Sở Huyền cũng cởi bỏ đồ vật che chắn ra.
Yến Phù ba ngày không ăn thịt nướng liền thèm, chỉ nhìn thoáng qua liền đem thực đơn đưa cho Sở Huyền, "Tùy tiện chọn."
Sở Huyền tiếp nhận thực đơn, gọi một miếng thịt bò bông tuyết, lại thêm một phần thịt b chỉ và một miếng phô mai bắp, Yến Phù gọi một vài món rau cùng với đùi cừu nướng, và... một sủi cảo.
Thấy anh gọi nhiều món như vậy, Sở Huyền kinh ngạc nhìn Yến Phù, "Chúng ta có thể ăn nhiều như vậy sao?"
Cậu còn chưa thấy đói, huống chi một người lớn và một đứa trẻ, đến hai người lớn cũng không ăn hết.
Yến Phù nhẹ nhàng cười, "Yên tâm, có thể ăn xong."
Sau khoảng một tiếng rưỡi, cậu nhìn đĩa gần như không còn một miếng thịt nào, và người thanh niên vẫn không ngừng đút thịt vào miệng anh ấy, nếu nói còn chưa no thì Sở Huyền không bao giờ hoài nghi anh.
Xác thật có thể ăn hết.
Nếu Nhan Mộng Sinh có cảm giác thèm ăn này, có lẽ hắn sẽ vô cùng béo và trắng.
Sở Huyền nghĩ đến hắn, khóe miệng không tự giác lộ ra ý cười nhợt nhạt, tươi cười còn chưa được hai giây, liền chậm rãi biến mất ở trên mặt.
Chính mình có nên gọi điện thoại cho hắn hay không?
Suy nghĩ một hồi vẫn là quyết định gọi một cú.
Sở Huyền nâng lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu, thanh âm mềm mại, "Anh ơi, có thể mượn anh di động gọi điện thoại không?"
Yến Phù tay nướng thịt, biểu tình có vài phần nghi hoặc: "Em không phải nói người nhà của em đều......" Tự hỏi một chút, hình như trước kia đứa nhỏ này cũng không có nói gì cả, có phải hay không là anh hiểu lầm?
Sở Huyền không tiết lộ mọi chuyện, chỉ nói rằng cậu được nhận làm con nuôi một thời gian và sẽ bị người cha ruột đối xử tệ bạc mang về nuôi.
Yến Phù gật đầu, nguyên lai là như vậy.
"Em muốn gọi điện thoại cho anh ấy, có thể chứ?"
Yến Phù nhìn Sở Huyền mở to con mắt nai con linh khí mà nhìn chính mình, anh không kiềm chế được, cười dịu dàng rồi đưa điện thoại cho cậu, "Đương nhiên là được. "
"Cảm ơn." Nhuyễn manh nói cảm ơn, sau đó dùng ngón tay út gõ nhẹ lên màn hình, nhìn dãy số quen thuộc, cậu đã nhớ ra số của Nhan Mộng Sinh sau khi gọi một lần. Do dự một lúc, cậu nhấp vào nút màu xanh lá cây.
Đưa điện thoại lên tai, Sở Huyền nín thở, yên lặng chờ sau khi nghe tiếng "du ~ du ~".
Vang lên trong chốc lát, đối phương mới nhận điện thoại, nhưng Sở Huyền lại chậm chạp không biết mở miệng nói cái gì, ngón tay trái không ngừng véo quần áo của cậu.
Đầu kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng và thờ ơ quen thuộc.
Nói xong mới p.hát giác cái mũi nhỏ có chút lên men.
Đầu kia nghe Sở Huyền nói xongim lặng trong chốc lát, cuối cùng truyền đến một giọng nói thiếu niên không rõ cảm xúc.
"Tiểu Huyền."
Sở Huyền thực sợ hãi hắn nói ra cái gì đó, muốn giữ gìn một chút tự tôn cuối cùng của mình, cười một chút, nhưng đáy mắt lại không chút ý cười, "Anh hai, em......" Ba chữ chỉ mới nói ra không đợi nói ra tiếp, đã bị đánh gãy.
Đối phương căn bản không muốn nghe, miệng lưỡi trước sau như một bá đạo: "Em ở đâu?"
Sở Huyền sửng sốt một chút, tay cầm di động có chút ra mồ hôi, không khỏi căng thẳng một chút.
"Em...... Em là có thứ gì bỏ quên ở Nhan gia sao?" Dùng nãi thanh nãi khí thanh âm thật cẩn thận hỏi.
"Là anh thiếu chút nữa mất em."
Giọng nói lạnh lùng như có móc câu, rất hút hồn người khác, Sở Huyền hai mắt đột nhiên trở nên tròn xoe, tim đập vài cái.