Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác

Chương 42



Sở Huyền bật TV lên, trên đó có Thế giới động vật, khoanh chân ngồi trên sô pha, trên tay cầm một đĩa hoa quả nhỏ, vừa ăn vừa xem, nhìn TV đôi mắt trừng đến nước mắt bắt đầu hiện lên trong tròng mắt, một khắc cũng không phân tâm.

Nhan Mộng Sinh cũng ngồi bên cạnh cùng c.ậu xem, trong tay cầm hạt dẻ cười, ném vỏ vào thùng rác, đặt hạt vào một cái bát nhỏ, đưa cho Sở Huyền.

Sở Huyền một bên ăn trái cây, một lúc sau đang ăn trái cây khô mà Nhan Mộng Sinh đưa qua, đôi mắt to xinh đẹp của Sở Huyền híp lại vui vẻ.

"Anh hai thật tốt." Sở Huyền trên mặt tươi cười, híp mắt ăn ngon lành.

Nhan Mộng Sinh lấy khăn ướt ra lau tay, liếc mắt nhìn c.ậu một cái, "Vui vẻ sao?"

Sở Huyền ăn thêm một quả dâu tây, phồng má nói: "Đương nhiên là em vui rồi, anh của em đối với em tốt như vậy... "

"Vậy khi nào em nhớ tới đấm lưng cho anh?" Nhan Mộng Sinh mặt mày tràn ngập nồng đậm hơi th.ở thiếu niên, môi mỏng sắc đạm, đôi môi mỏng tái nhợt, đuôi mắt nhếch nhẹ lên bạc tình nhưng một người thiếu niên trẻ tuổi đẹp trai như vậy vẫn đang hầu hạ đứa trẻ bên cạnh mình, hơi hơi kéo khóe miệng nói không rõ là ôn nhu hay là hài hước.

Nụ cười của Sở Huyền sững lại trong giây lát, c.ậu cúi đầu nhét quả dâu trong tay vào miệng, sau đó lại lấy ra một quả dâu nhỏ khác, xum xoe dùng tay nhỏ đặt ở bên miệng Nhan Mộng Sinh.

Nhan Mộng Sinh biểu tình nhàn nhạt, đầu tiên là liếc nhìn tiểu gia hỏa một cái,sau đó lại cúi đầu nhìn quả dâu thủy quang oánh oánh.

"Anh ăn đi." Sở Huyền lại đưa dâu tây tới gần chút nữa, trong mắt lập lòe có tia sáng.

Nhan Mộng Sinh rất nhẹ nhướng đôi lông mày xinh đẹp của mình, đôi mắt đen láy nhìn quả dâu nhỏ bị kẹp trong ngón tay hồng của mình, cuối cùng mím môi khẽ nhếch lên, Sở Huyền thấy hắn chậm chạp không há mồm, tưởng hắn hiện tại cũng không muốn ăn, liền muốn duỗi xoay tay lại, tự đút mình ăn

Đột nhiên người trước mặt vừa động liền cắn quả dâu trong tay, Sở Huyền không kịp phản ứng, đến khi phản ứng kịp thì quả dâu nhỏ đã không còn nữa.

Đầu ngón tay của c.ậu dường như vẫn còn lưu lại độ ấm trên môi Nhan Mộng Sinh, mặc dù chỉ là trong chốc lát nhưng c.ậu vẫn cảm thấy...

Môi Nhan Mộng Sinh vừa ấm vừa mềm.

Sở Huyền giương mắt nhìn lại, vẻ mặt của Nhan Mộng Sinh không thay đổi, nhưng đôi môi lại đỏ hơn một chút, không còn tái nhợt như trước, còn có hầu kết lên xuống, c.ậu biết quả dâu đã chui vào bụng mình rồi.

Sở Huyền suy nghĩ một chút cũng không biết nên nói cái gì, trợn tròn mắt, nhẹ giọng hỏi: "Ăn ngon không?"

Nhan Mộng Sinh hơi hơi gật đầu, "Cũng được."

"Em có tốt với anh không?" Sở Huyền đột nhiên hỏi một câu.

Nhan Mộng Sinh nhìn tên nhỏ trước mặt mình đang đảo mắt, hắn biết c.ậu nhất định có tiểu tâm tư. Nghĩ vậy, hắn khóe miệng chậm rãi gợi lên, "Tốt hay không cũng phải đấm lưng cho anh."

Bị nhìn thấu nội tâm Sở Huyền: "......"

Sở Huyền đầu lưỡi đỉnh đỉnh quai hàm, đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi phía sau Nhan Mộng Sinh c.ậu đưa tay ra và bóp mạnh vai hắn, rồi từ từ đập vào lưng hắn.

Vừa đấm lưng vừa than th.ở, từ khi nào bắt đầu Nhan Mộng Sinh lại có thể nhìn thấu mình như vậy? Ngay cả tâm tư của mình cũng biết.

Sở Huyền lại bí mật tăng thêm sức lực, cảm thấy mình đã dùng sức rất nhiều, nhưng Nhan Mộng Sinh chỉ cảm thấy là như đang gãi ngứa.

"Dùng sức một chút."

Sở Huyền hận không thể đem sức lực khi bú sữa mẹ ra, đến khi tay đau mỏi mới dừng lại.

Nhan Mộng Sinh nhìn Sở Huyền nằm liệt trên sô pha, trong mắt mang theo ý cười, thản nhiên hỏi: "Sau này còn nhiều chuyện nữa không?"

"Kia cũng không phải là việc nhỏ......" Sở Huyền nhịn không được đáp lại.

"Hử?" Nhan Mộng Sinh ánh mắt nhíu lại, không vui mà nhìn về phía Sở Huyền, ngữ khí có vài phần nguy hiểm, "Vừa mới nói gì đó anh không nghe rõ."

Sở Huyền thật cho rằng hắn không nghe rõ, ra tiếng nói: "Kia không phải là......"

Thanh âm đột nhiên im bặt.

Sở Huyền má phải bị một bàn tay to nhéo nhéo, đầu ngón tay hơi lạnh, nhưng mà chạm vào trong thời tiết nóng nực lại vô cùng thoải mái.

Nhan Mộng Sinh nhìn Sở Huyền tư tưởng trưởng thành sớm, không biết tại sao c.ậu luôn nói ra những điều như muốn hắn yêu đương mà hắn ghét nhất, đặc biệt là cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia không ngừng lảm nhảm rất khó chịu., còn nói có sách mách có chứng, đây mới khiến người ta ghét nhất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt bị véo, Sở Huyền nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú chậm rãi phóng to, Nhan Mộng Sinh xích lại, cùng c.ậu đối diện.

Đôi mắt đen láy kia thực sự như có ma lực khiến người ta cứ phải nhìn chằm chằm, Sở Huyền sững s.ờ nhìn vào đôi mắt đen lạnh lùng kia, không để ý đến vẻ không hài lòng trong mắt.

"Lần sau, không cho nói nữa." Nhan Mộng Sinh nhìn thẳng vào đôi mắt ẩm ướt của nai con kia, nói từng chữ, lời nói của hắn không thể phản bác lại, lãnh đạm và độc đoán.

Sở Huyền bẹp miệng gật đầu, mở to đôi mắt ướt át, c.ậu không hiểu tại sao Nhan Mộng Sinh lại kháng nghị với phương diện này.

Nhan Mộng Sinh thấy Sở Huyền gật đầu, thu hồi tầm mắt, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã đến giờ đi ngủ.

Hắn đứng lên, nhìn xuống c.ậu nhóc đang ôm khoai tây chiên trên ghế sô pha, "Đã đến giờ đi ngủ."

Sở Huyền gật đầu, đi rửa tay, khi trở về phòng Nhan Mộng Sinh đã thay xong áo ngủ nằm ở trên giường. Hắn lại mặc vào bộ áo ngủ màu vàng kia, mở ra một góc chăn, chui vào giường.

Chẳng qua Sở Huyền vẫn ở trong góc giường cúi đầu nghịch điện thoại di động, như thể những người xung quanh đều là một loại lang sói như nhau.

"Lại đây." Một giọng nói ảm đạm bên cạnh c.ậu vang lên.

Sở Huyền nghiêng đầu, chớp chớp mắt, suy nghĩ một giây rồi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Em quen ngủ ở góc giường rồi." Nói xong, rụt đầu lại tiếp tục nhìn xuống điện thoại.

"Người ta thấy còn tưởng rằng anh khi dễ nhóc." Nhan Mộng Sinh lại không mặn không nhạt mà bồi thêm một câu.

Sở Huyền nhíu mày, lời này nghe như thế nào cũng không đúng, vừa định quay người nói cái gì đó, đột nhiên cảm giác được cổ áo của mình bị người lôi kéo, trong nháy mắt, c.ậu đã cách xa góc giường.

Bị lôi đến bên cạnh Nhan Mộng Sinh - Sở Huyền: "......"

C.ậu đặt điện thoại sang một bên và quay lại nhìn người thanh niên đang ở rất gần mình, hai người gần đến mức có thể chạm vào nhau chỉ cần một chuyển động nhẹ.

Nhan Mộng Sinh chống tay phải nửa bên mặt, liền nhìn tiểu gia hỏa xoắn đến xoắn đi, thậm chí còn có ý tưởng muốn chạy trốn.

"Không cho đi." Một mệnh lệnh trắng trợn táo bạo.

Nếu không, cả đêm hắn không thể ngủ ngon, phải chui xuống gầm giường vớt đứa nhỏ.

Sở Huyền bẹp miệng, bắt chước tư thế của Nhan Mộng Sinh, dùng tay trái chống mặt, đối diện với đôi mắt của hắn, một lớn một nhỏ nhìn ngây người.

"Vì sao lại kêu em là Sở Huyền, em cũng đáp lại?" Nhan Mộng Sinh ánh mắt tản mạn, nhưng hắn lại cho người ta cảm giác như có thể dò xét tâm tư của người khác.

Sở Huyền nhìn Nhan Mộng Sinh biểu tình có chút nghiêm túc, biết lúc này c.ậu quyết không thể chột dạ, nâng lên ánh mắt chân thành, "Bởi vì em muốn theo họ của mẹ em, em không muốn bị kêu là Tưởng Huyền, em muốn người khác gọi em là Sở Huyền."

Cũng may mẹ nguyên chủ tên là Sở Dao, bằng không c.ậu còn phải nghĩ cái cớ khác. C.ậu không biết điều gì sẽ xảy ra khi tên thật và thân phận xuyên thư của mình bị bại lộ, nhưng tốt nhất là nên giấu nó đi.

Nhan Mộng Sinh như cũ bán tín bán nghi.

Sở Huyền tiếp tục nói, "Cha ruột của em không hề nuôi nấng em, vậy tại sao em phải lấy họ của ông ấy?"

Nhan Mộng Sinh ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói: "Anh hiểu rồi." Giọng nói nhẹ đi, lại s.ờ s.ờ mái tóc đen mềm mại của Sở Huyền, động tác thực ôn nhu, như đang trấn an.

Sở Huyền lén lút ở trong lòng nhẹ nhàng th.ở ra. "Vậy thì tại sao....." Không đợi Nhan Mộng Sinh nói xong, Sở Huyền sợ hắn lại hỏi cái vấn đề gì kỳ quái, vội vàng đánh gãy.

"Anh hai, để em kể cho anh nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ nha."

Nhan Mộng Sinh bị cắt ngang, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, vị trí của hai người họ có bị nhầm lẫn không?

Nhưng trên mặt hắn lại không biểu hiện ra ngoài, "Kể đi."

Sở Huyền mặt mày đáng yêu hàm chứa ý cười, "Chuyện này cần phải tắt đi mới nghe được."

Một tiếng "bốp", đèn tắt, trong phòng ngay lập tức tối.

Nghe được thanh âm dễ chịu của thanh niên bên tai, "Kể đi."

Sở Huyền thanh thanh giọng nói, dùng nãi thanh nãi khí thanh âm nói: "Có một loại động vật gọi là Hoàng Bì Tử, động vật này biến thành linh rồi biến thành yêu quái, nó đem một tiểu nam hài về nhà xong liền đem nó ăn luôn, âm thanh cắn ngón tay kẽo kẹt rung động. Lúc sau, hắn biến thành bộ dáng của tiểu hài tử kia, về tới trong nhà, yêu quái mới biết đứa nhỏ kia có một ca ca, cũng nghĩ muốn đem ca ca ăn luôn." Sở Huyền tạm dừng một chút, tiếp tục nói: "Lúc ấy ca ca kia còn chưa ngủ, nghe được tiếng đập cửa liền đi mở cửa, tưởng đệ đệ đã trở lại, chờ mở cửa về sau mới phát hiện kia căn bản không phải đệ đệ hắn, cuối cùng cũng bị ăn."

"Về sau em cùng anh ngủ thì làm ám hiệu đi." Nhan Mộng Sinh chậm rãi nói.

Sở Huyền: "Vì cái gì?"

"Anh sợ nhóc là Hoàng Bì Tử biến thành."

Sở Huyền: "............"

"Đúng vậy, ta không chỉ là Hoàng Bì Tử biến thành, ta còn muốn cắn ngươi một ngụm!" Sở Huyền biết trước mặt chính là tay Nhan Mộng Sinh, liền mở miệng ngao một tiếng thò lại gần, nguyên bản cho rằng đối phương sẽ né tránh, bởi vì c.ậu chỉ là đang nói đùa, không nghĩ tới thật sự cắn được cánh tay nhỏ của đối phương.

"......"

"......"

Sở Huyền nuốt nước miếng, yên lặng quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Anh hai vì sao anh không né ra?"

Bên kia sửng sốt hai giây, mới hỏi: "Trời tối quá, anh có thể nhìn thấy sao?"

Sở Huyền mím môi, thật cẩn thận mà thò lại gần, vươn bàn tay nhỏ bé lau chỗ vừa rồi bị c.ậu cắn, cười gượng hai tiếng, "Đây là ngoài ý muốn, anh hai chúng ta đi ngủ đi."

Nói xong, cũng mặc kệ Nhan Mộng Sinh muốn nói gì làm cái gì, lén lén lút lút khẽ meo meo mà hướng giường dời đi, động tác thực nhẹ rất chậm, rất khó làm người nhận thấy được.

Còn chưa di chuyển ra được bao nhiêu, lại bị kéo trở về, còn bị một bàn tay to ấn ở tại chỗ.

"Nhóc lại chạy lung tung cũng đừng hòng ngủ nữa." Một giọng nói trẻ tuổi lười biếng vang lên sau tai, "Anh muốn ngủ ngon."

"Em sẽ không quấy rầy anh đâu!" Sở Huyền thực kiên định mà nói.

"Vậy đừng lộn xộn." Giọng nói đầu bên kia càng ngày càng nhỏ, có lẽ là vì buồn ngủ.

Trên người truyền đến áp lực, khiến khuôn mặt Sở Huyền tối sầm lại, Nhan Mộng Sinh đây là đem c.ậu trở thành ôm gối, tay chân đều đặt lên.

Nhan Mộng Sinh cảm nhận được cơ thể nhỏ bé mềm mại trong vòng tay hắn, cơ thể tuy nhỏ bé nhưng rất ấm áp và mềm mại, có mùi thơm sữa nhàn nhạt, loại hương vị cùng xúc cảm này làm lông mày hắn giãn ra, ngày hôm qua ôm thân thể tiểu gia hỏa này chính mình liền ngủ rất say sưa.

Thật là liều thuốc tốt cho giấc ngủ.

Sở Huyền cũng không dám động, chỉ có thể để cho hắn ôm, trong lòng có một vạn câu muốn nói.

Nhưng chậm rãi, sau lưng truyền đến ấm áp cuồn cuộn không ngừng, bản thân c.ậu thích ấm áp, mi mắt bắt đầu đánh nhau, cuối cùng không kìm được mà chìm vào giấc ngủ sâu.

Sau đó ban đêm liền gặp ác mộng.

Trong mộng chính mình bị Nhan Mộng Sinh biết được thân phận, sau đó Nhan Mộng Sinh tức giận đến mức muốn giết mình, nói rằng c.ậu đã chiếm đoạt xác em trai mình...

Sở Huyền từ trong mộng bừng tỉnh, chóp mũi phấn phấn tràn ra mồ hôi nhè nhẹ sau khi bị kinh hách, mắt to như quả nho tràn ngập hoảng loạn.

Sau khi cảm xúc ổn định, c.ậu nhận thấy có điều gì đó không ổn, không biết từ lúc nào, tư thế của c.ậu đã thay đổi từ sau lưng đối nhau thành mặt đối mặt.

Nhan Mộng Sinh thực sự rất ưa nhìn, còn rất trẻ, tinh mi triệt mắt*, trên khuôn mặt không có khuyết điểm. Khi hắn đang ngủ, hắn rất điềm tĩnh và nhẹ nhàng, còn người trong mộng thì... suýt dùng dao chém mình.

(*): Mắt và lông mày vừa sáng vừa trong suốt thấu triệt.

Sở Huyền rùng mình, nhìn khuôn mặt tuấn tú này, trong tiềm thức muốn lui ra ngoài, nhưng như bị đối phương chú ý, bàn tay trên lưng lại kéo c.ậu lại.

?

Ngước mắt nhìn lại, Nhan Mộng Sinh còn đang ngủ, nguyên lai lại là là một hành động vô ý thức sao?

Không thể không nói, Nhan Mộng Sinh đã thay đổi rất nhiều, dù là nhân vật điên cuồng hay bạo ngược tự cắt xẻo bản thân cũng đã lâu chưa từng thấy. Sở Huyền nhìn nhìn bàn tay có khớp xương rõ ràng trước mặt, thật là thon thả, c.ậu chậm rãi vươn bàn tay nhỏ bé vu.ốt ve vết sẹo để lại trên cổ tay, vết sẹo chỉ còn lại mấy phần không mượt mà.

C.ậu s.ờ soạng một phen này, trực tiếp làm Nhan Mộng Sinh s.ờ đến tỉnh.

Sau khi Nhan Mộng Sinh mở mắt ra, hắn híp mắt lười biếng nhìn tên nhóc trước mặt đang cẩn thận nghiên cứu vết sẹo mỏng trên cổ tay, khuôn mặt nhỏ đáng yêu tràn đầy nghiêm túc, còn đang đếm từng cái một.

Sở Huyền đang đếm, Nhan Mộng Sinh liền nhìn c.ậu đếm số.

Sở Huyền quá tập trung nên không biết rằng Nhan Mộng Sinh đã thức dậy và cứ nhìn chằm chằm vào mình.

Đếm đếm, thấy không thể đếm hết được, vì nhiều quá.

"Đã sớm tỉnh rồi sao?" Thanh âm là vừa tỉnh ngủ khàn khàn gợi cảm.

Sở Huyền lập tức thu hồi vu.ốt đang chạm vào cổ tay người khác, giống như đã làm chuyện xấu, liếc nhìn Nhan Mộng Sinh một cái rồi gật đầu.

"Đói không?" Hắn hỏi lại.

Sở Huyền s.ờ s.ờ bụng nhỏ, hai má phình phình, nãi âm nho nhỏ, trêu chọc nhân tâm, "Có một chút."

Nhan Mộng Sinh ngồi dậy bắt đầu thay quần áo, Sở Huyền liền ở bên cạnh mắt trông mong mà nhìn, mỗi lần thấy hắn thay quần áo chính là một lần hưởng thụ thị giác, còn có điểm hâm mộ, khi trở về thực tế, c.ậu cũng muốn tập cơ bụng.

Nhan Mộng Sinh  nhanh chóng thay quần áo xong, "Anh đi mua bữa sáng cho em."

Sở Huyền ngoan ngoãn gật đầu.

Nhan Mộng Sinh đi rồi, Sở Huyền mặc một bộ đồ ngủ nhỏ đi đến bên cửa sổ, muốn biết nhiệt độ bên ngoài, vừa mở cửa sổ ra, một luồng gió thổi qua toàn thân, nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, thời tiết bên ngoài giống như sắp mưa, hết lớp này đến lớp khác mây xám, như sắp từ trên trời rơi xuống, cảm giác u ám bị đè nén.

Không bao lâu, Nhan Mộng Sinh mua bữa sáng đã trở lại.

Khi đang ăn sáng, trên TV có cảnh báo: Hôm nay trong thành phố sẽ có mưa to, gió giật cấp 5 - 6. Người dân nên đi lại cẩn thận.

Sở Huyền cắn một ngụm bánh bao nhân thịt, "Anh à, hôm nay trời mưa to, hay là hôm nay anh không đi làm đi."

Sở Huyền mới vừa nói xong, điện thoại di động của Nhan Mộng Sinh liền có thông báo.

"Hôm nay không buôn bán không đi làm." Nhan Mộng Sinh tắt đi màn hình di động, húp một ngụm cháo.

Sở Huyền sau khi ăn xong đột nhiên hắt xì hơi, cảm thấy ớn lạnh cả người, nghĩ chắc là mình mặc quá ít, nên trở về phòng, khoác một chiếc áo khoác lông dày.

Ttrở lại nhà, nhìn qua cửa sổ, những đám mây âm u kéo dài trên bầu trời và bao phủ mặt đất, những đám mây đen và nặng hơn trước, thời tiết u ám khiến đêm đến sớm hơn.

Thời tiết mưa rất thích hợp để nằm trên sô pha xem TV, Sở Huyền đắp chăn bông ngồi trên sô pha xem phim truyền hình, nhưng lần này c.ậu không có cảm giác thèm ăn nữa, mà cả người đều có chút không ổn.

......

Lúc Nhan Mộng Sinh cùng Sở Huyền đều rời khỏi Nhan gia, Nhan Ba rất chán nản và không vui, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc quản lý công việc của công ty.

Nhan Ba gọi điện thoại, nhẹ hỏi: "Nhan Mộng Sinh bọn nó hiện tại thế nào?"

Đầu bên kia điện thoại trấn an, "Nhan tổng, chúng tôi đã tìm ra nơi họ ở rồi, trước mắt thoạt nhìn bọn họ đều khá tốt, buổi sáng hôm nay còn đi ra ngoài mua bữa sáng."

Nhan Ba bất đắc dĩ mà cười cười, cắt đứt điện thoại.

Lúc ông đồng ý rằng để tiểu Huyền rời khỏi Nhan gia cũng đã hối hận, ông mang đứa trẻ về vì nó là con của Sở Dao, làm nó rời đi cũng là vì di nguyện của Sở Dao, bao gồm cả việc để Nhan Mộng Sinh rời đi, nói cái gì chặt đứt quan hệ cha con toàn là lời nói tức giận, cũng không phải là toàn bộ lời nói tức giận, ông rất hy vọng đứa nhỏ sẽ đem Tiểu Huyền trở về.

Ông vẫn luôn không bỏ xuống được mặt mũi, cũng không thể xuống nước đi chủ động cầu hòa.

Càng nghĩ, cả người càng cáu kỉnh, điện thoại bên cạnh vang lên, trả lời xong vang lên là giọng của người phụ nữ Phương Trân.

"Nhan Ba, em thật sự biết sai rồi, em......"

Vốn dĩ đang tức giận, lại nghĩ tới Nhan Mộng Sinh đã nói với ông rằng ông không thể giải quyết được vấn đề gia đình, bây giờ nổi gân trên trán. bùng nổ, Nhan ba hét vào điện thoại, "Biến đi!"

"Cô lại gọi cho tôi một lần nào nữa, luật sư của tôi liền sẽ liên hệ với cô." Nhan Ba bình tĩnh lại, thanh âm khôi phục lại bình thường, "Cho cô một ngày, trở về nước ngoài, hoặc gặp lại tại tòa. "

Ý tứ của lời nói là hy vọng cô ta sẽ không cần không biết tốt xấu.

Đầu dây bên kia trống rỗng, Nhan Ba cũng không thèm nói chuyện với cô ta, liền không chút do dự cúp điện thoại.

Phương Trân đầu óc trống rỗng, vì cái gì... Nhan Ba đột nhiên táo bạo ngang ngược như vậy......

......

Ban đêm.

Gió bên ngoài gào thét, không bao lâu hạt mưa to đập vào cửa sổ phát ra tiếng động lớn.

Ăn xong cơm chiều, Sở Huyền bắt đầu thấp giọng ho khan, cổ họng vừa khô vừa đau, thân thể nóng lạnh một hồi.

Nhan Mộng Sinh thấy có gì đó không ổn, đi đến chỗ Sở Huyền đưa tay thăm dò trán c.ậu, thấy rất nóng.

Lúc trước hắn cảm thấy c.ậu rất kém, nhưng khi nói chuyện với c.ậu thì c.ậu lại tràn đầy năng lượng, nguyên bản tưởng sắc trời âm trầm dễ dàng mệt mỏi, nhưng không ngờ đó là cảm lạnh và sốt.

"Tại sao nhóc bị sốt mà không nói?"

Sở Huyền sắc mặt có chút đỏ lên, trong mắt ướt át chứa một loại nước đáng thương, chớp chớp mắt, trầm giọng nói: "Bởi vì bên ngoài trời mưa, em không muốn anh đi ra ngoài."

"Bên ngoài mưa còn chưa ngớt," Nhan Mộng Sinh lập tức mặc xong quần áo, không dám chậm trễ thời gian, cầm lấy ô che mưa liền muốn đi ra ngoài, "Ngoan ngoãn nằm ở nhà, anh đi mua thuốc."

Sở Huyền tuy rằng phát ra sốt, nhưng là đôi mắt lại mở to thanh tỉnh, "Vậy... Vậy anh sớm trở về một chút." "Yên tâm." Nhan Mộng Sinh nói xong liền rời khỏi phòng.

Sở Huyền nhìn nơi trống trải ngoài cửa, trong lòng trống rỗng không thể giải thích được, c.ậu cho rằng cảm xúc này là bệnh tật, dễ bị tổn thương và hy vọng có người đi cùng mình.

Nhan Mộng Sinh vừa đi ra ngoài, phát hiện mưa không nặng hạt, chỉ là mưa phùn mỏng manh, gió cũng không nhỏ, liền cất ô đi tìm một hiệu thuốc gần đó.

Thành phố này không có thể dễ tìm được tiệm thuốc, ở đầu đường một hiệu thuốc ở chỗ ngoặt chưa đóng cửa.

Lúc đi mua thuốc về đi sang đường khác, lúc đi ngang qua một siêu thị thì thấy một người đàn ông say rượu đang ngồi la liệt ở cửa với chai rượu, Nhan Mộng Sinh ánh mắt nhàn nhạt, thực mau liền thu hồi tầm mắt hướng về nhà đi.

Người đàn ông say rượu sắc mặt đỏ bừng, hai mắt khép hờ, trên tay cầm bình rượu, nhìn thấy một thanh niên đi ngang qua mình, hắn liếc mắt nhìn chính mình, trong mắt lộ ra vẻ như khinh thường.

"Khinh thường tao?" Trong miệng lẩm bẩm không rõ ràng lắm nói, râu tóc bẩn thỉu vì lời nói mà chuyển động.

Người đàn ông say xỉn loạng choạng và chậm rãi đứng dậy, tay phải xách theo chai bia màu xanh lục liền đi theo phía sau Nhan Mộng Sinh đi đến.

Đầu tiên hắn tiến lên hai bước, sau khi ổn định bước chân liền nhìn hoa mắt thành hai bóng người trước mặt, chỉ vào bóng người phía trước, "Mày, đứng ở nơi đó!" Nhìn thấy thân ảnh phía trước cũng không muốn để ý hắn, trong lòng càng nén giận, tức giận ném chai rượu về phía trước hét lớn: "Tao kêu mày đứng đó, mày bị điếc à?"

Cũng may tên đàn ông kia đã uống say đầu váng mắt hoa, chai rượu không bị ném vào người Nhan Mộng Sinh, chỉ là bị ném ở bên chân hắn, mảnh vỡ thủy tinh ở bên chân vỡ ra.

Người đàn ông say rượu cuối cùng cũng dừng lại bước chân, chớp chớp mắt say khướt, lại lẩm bẩm một câu: "Đúng vậy, mày phải, mày phải đứng yên đó. Chờ tao đi qua, mày thiệt hất mặt lên trời ha, đời này không ai dám xem thường lão tử, mày là cái, là cái gì sao dám khinh thường tao?"

Trời trắng xóa không một kẽ hở, mưa bỗng nặng hạt, mưa xối xả, mưa to hạt giống như thác nước trút xuống phía dưới điên cuồng, đồ cầm trong tay bị hạt mưa rơi phát ra bùm bùm vang, trong thời tiết khắc nghiệt có vẻ thập phần đáng sợ.

Nhan Mộng Sinh dừng lại bởi vì phía trước là nhà của họ, tên đàn ông say rượu cũng đã đi theo tới đây, cho nên rất có khả năng sẽ qua đi gõ cửa quấy rầy.

Tiểu nhãi con trong nhà vốn dĩ cũng đã bị cảm, vạn nhất lại bị chịu kinh hách......

Trong phút chốc, tất cả những âm khí ẩn chứa trong lòng dường như đã tìm được lỗ thông hơi và trút hết ra ngoài.

Nhan Mộng Sinh mang trong túi vài hộp thuốc, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối mà đèn đường không thể nhìn thấy, như hòa làm một với màn đêm, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy người gầy gò, tuấn tú, cằm trắng nõn và khóe miệng hờ hững khiêu khích. Mưa chảy dài trên trán, mái tóc ngắn bồng bềnh mềm mại xõa trước trán.

Cũng liền lúc này, người đàn ông say rượu phía sau chồm tới, định đấm đối phương trong khi lưng hướng về phía gã.

Nắm tay cũng đồng ý với gã, thẳng tắp hướng tới người phía trước mà đấm.

Bóng người trước mặt lóe lên, động tác nhanh đến mức không nhìn rõ chút nào, người say rượu mơ hồ chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bụng đau nhói, bị đạp ngã xuống đất, người say rượu co quắp lại, trong bụng đau quặn lên. Tiếp đất, đau đớn hét lên.

Cú đá như vậy cộng với mưa to trút xuống mặt khiến người đàn ông say hơi định thần lại, nhìn người thiếu niên chân dài cao lớn đứng trước mặt, lưng quay về phía đèn đường, vẻ mặt trên mặt nhìn hắn không nhìn ra được gì, chỉ thấy toàn thân khí tức bạo ngược, thế nào cũng nhìn hắn chằm chằm, như là...

"Sa đọa thần minh" nhìn chăm chú mà hưởng thụ hết thảy chuyện này.

Nhan Mộng Sinh khẽ nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ thích thú trước vẻ mặt đau khổ của người đàn ông trên mặt đất, cười khúc khích hai lần, tiếng cười nghe rất vui tai, nhưng bên tai người đàn ông lại giống như một quả bom sắp nổ.

Mưa to như vậy không khiến hắn cảm thấy lạnh cả người, người thiếu niên trước mặt cười tủm tỉm này lại khiến khiến tay chân gã lạnh ngắt, tim đập loạn xạ.

Gã dường như mất khả năng nói, môi run rẩy, không nói được điều gì muốn nói.i.

"Tôi..." Người đàn ông cuối cùng nói một từ với sự run rẩy.

Chưa kịp nói tiếp thì đã bị cổ áo kéo đi, người đàn ông mặt mày tái mét vô cùng sợ hãi, tay chân run rẩy, trong lòng không ngừng kêu cứu nhưng không nói nên lời.

Sở Huyền đang ở nhà lại ho khan vài tiếng, liếc mắt nhìn thời gian, đã nửa tiếng rồi mà Nhan Mộng Sinh vẫn chưa trở lại, gọi điện thoại vẫn không có trả lời. Ở nhà chỉ có một chiếc ô đã bị Nhan Mộng Sinh mang đi, Sở Huyền chỉ có thể mặc quần áo vào rồi bước ra ngoài, nghĩ nên đứng đợi hắn ở cửa đã.

Vừa đi ra ngoài, trời mưa to mịt mờ, tựa hồ nhìn thấy một người đi vào ngõ nhỏ bên cạnh, dáng người mảnh khảnh giống Nhan Mộng Sinh.

Sở Huyền tin rằng mình không nhầm, bước từng bước nhỏ, bước ra khỏi nhà trong cơn mưa xối xả.

Người đàn ông bị lôi đi không phục tùng tay chân như thể gặp phải thần ch.ết, bất lực nhìn người đàn ông chuẩn bị lấy thứ gì đó từ trong túi ra, hết thảy động tác này ở trong mắt gã phóng đại thả chậm.

Đột nhiên, có một giọng nói trẻ con như sữa, tuy yếu ớt nhưng có thể nghe rõ ràng trong cơn mưa.

"Anh hai?"

Động tác của Nhan Mộng Sinh hơi dừng lại, trái tim hắn nhảy lên.

Người đàn ông muốn kêu cứu, như vớ phải sợi rơm cứu mạng nào đó, hét lên: "Cứu..." Đã bị đấm ngất đi, ngã xuống đất, mắt dần mờ đi.

Khi càng ngày càng đi tới gần con hẻm đó,, Sở Huyền nghe được tiếng sột sột soạt soạt, không khỏi nhẹ gọi một tiếng.

Sở Huyền không dám tới gần nữa liền dừng lại, bởi vì không có đèn đường, không có ánh sáng, trời tối đen như mực, c.ậu cũng rất sợ hãi.

Lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trung niên dày và khàn, Sở Huyền hít một hơi thật sâu, thu hết can đảm bước tới.

Đột nhiên, một thanh niên cao ráo, nghiêm nghị từ trong con hẻm tối đi ra, người ướt sũng nhưng không chút chật vật.

Sở Huyền trán sưng tấy khó chịu, ngoài trời mưa lạnh, c.ậu hiện tại rất mỏng manh, trái tim cũng rất mỏng manh, hiện tại rất sợ bị bỏ rơi, giống như lần trước, bị bắt đi cũng rất vô vọng......

Lúc nhìn thấy Nhan Mộng Sinh, đôi mắt của Sở Huyền phiếm hồng, hít hít cái mũi nhỏ.

Quanh thân Nhan Mộng Sinh khí áp trầm thấp, nhưng tiểu hài tử trước mắt căn bản không sợ, cũng căn bản không thèm để ý.

Dưới ánh đèn đường, c.ậu bé trước mắt đỏ hoe, đôi mắt to ngấn lệ, giọng nói nhỏ nhẹ đầy bất bình, "Đi thật lâu nha..."

"Ô ô ô ca ca, em thật lạnh, em muốn anh ôm một cái." Nói xong, không khóc thành tiếng, chỉ lấy tay ướt lau khóe mắt.

Đôi mắt đen láy của Nhan Mộng Sinh từ từ mở to, trái tim hắn như bị xiềng xích quấn chặt và rất khó th.ở.

Hắn không ra tiếng hướng tới Sở Huyền đi qua, một tay bế c.ậu lên, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho c.ậu.

"Thực xin lỗi." Lại nhẹ giọng xin lỗi.

Sở Huyền chu cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt lưng tròng rơi theo hạt mưa, xuất hiện hoa lê đái vũ suýt nữa làm lòng người tan nát.

"Lần sau anh sẽ không bắt em đợi lâu như vậy." Nhan Mộng Sinh lúng túng an ủi, dùng đầu ngón tay run rẩy lau đi nước mắt của túi khóc nhỏ, nhẹ nhàng dỗ dành hắn.

"Tiểu Xuân muốn về nhà." Sở Huyền hai tay ôm cổ Nhan Mộng Sinh tiếng khóc có chút khàn khàn.

"Được."

Trước khi người đàn ông say rượu nằm trên mặt đất bất tỉnh, gã nhìn thấy thiếu niên đáng sợ giống như thần ch.ết cẩn thận bế một đứa trẻ lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho đứa trẻ, như thể đang chăm sóc một thiên thần.

Người nọ dùng một tay mở chiếc ô tự động, chiếc ô đen lập tức mở ra, đỡ trên đầu hai người họ.

Cuối cùng cũng bước vào bóng tối.

- -----------------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.