Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác

Chương 45



Trong nháy mắt bay lên không làm Sở Huyền bất đắc dĩ ôm sát người trước mặt, không dám dễ dàng giãy dụa, chỉ có thể im lặng, thân thể nhỏ bé của Sở Huyền khống chế mà run rẩy.

Nhan Mộng Sinh cảm thấy người trong tay run lên, bước chân càng chậm, "Sao lại run?"

Sở Huyền cũng không biết, khi thân thể này chỉ có một mình cùng Nhan Mộng Sinh trong môi trường tối tăm và trống rỗng, nó sẽ run rẩy không kiểm soát được. Nó có thể đã thực sự lưu lại cảm giác sợ hãi sâu sắc cho chủ sở hữu ban đầu.

"Tiểu Huyền vừa mới nãy bị dọa sợ thôi." Sở Huyền ngữ khí tràn ngập lên án, "Em vốn dĩ rất sợ chỗ tối, anh còn đột nhiên xuất hiện."

Càng nói càng ủy khuất, thanh âm đều mang theo điểm run, giống như muốn khóc.

"Là lỗi của anh." Nhan Mộng Sinh nhẹ giọng nói, còn trấn an mà vỗ vỗ lưng c.ậu.

Lời xin lỗi đột ngột của thiếu niên khiến cảm xúc đang ủ của Sở Huyền ngưng lại, sửng sốt một chút, c.ậu thật sự không ngờ rằng vài câu nói của mình lại khiến Nhan Mộng Sinhchủ động nhận lỗi và xin lỗi.

"Em tha thứ cho anh." Sở Huyền cảm thấy bầu không khí giữa hai người sẽ ngượng ngùng, nhanh chóng dịu đi, "Anh à, sau này đừng làm em sợ như thế này, lỡ sau này em bị rối loạn tinh thần thì sao?"

"Sẽ không dọa nhóc nữa."

Sở Huyền: "Này còn được."

Vừa đi xuống được một hai phút, Sở Huyền đột nhiên nhìn thấy cuối đường có phản quang như phản quang mặt nước, cái loại phản quang này chiếu vào trên mặt đất, lắc lư lắc lư, khiến người ta chú ý không tự giác liền nhìn nó.

Tim Sở Huyền đập hai cái, thẳng tắp mà nhìn Nhan Mộng Sinh nghiêng mặt bị ánh sáng chiếu vào, nhẹ giọng hỏi: "Anh hai, nơi này là......"

Khóe miệng thiếu niên khẽ cong lên, "Là cho nhóc đó."

Nói xong, Nhan Mộng Sinh đưa c.ậu vào thông đạo, để chính c.ậu tự đi vào đi.

Sở Huyền xuống đất, chậm rãi bước tới với đôi chân ngắn ngắn cũn cỡn, đoạn cuối đường hầm có bao nhiêu ảm đạm, bên trong không gian liền có bao nhiêu lộng lẫy.

Vừa bước vào, c.ậu đã hoàn toàn sững s.ờ trước cảnh tượng trước mắt, giống như đang ở trong một đường hầm dưới nước, cá bơi trong nước, đi trong con kênh này cũng giống như đi trên biển vậy, ngẩng đầu liền càng nhìn thấy đủ loại loại cá ở trong nước đang bơi lội.

Trong nhà có một cái thủy cung là cảm giác gì? Sở Huyền xem như đã hiểu, trong lòng tràn đầy khiếp sợ.

Nhan Mộng Sinh nhìn bóng dáng nhỏ bé đang chậm rãi đi tới trước tấm kính, đặt đôi tay nhỏ bé lên, chớp đôi mắt to đẹp nhìn con cá nhỏ bên trong.

Sở Huyền nhìn con cá, Nhan Mộng Sinh nhìn Sở Huyền. Trong mắt Nhan Mộng Sinh, Sở Huyền trông đẹp hơn mấy con cá này.

Chung quanh đều là màu đại dương, những cá sặc sỡ bơi lội, Sở Huyền vươn tay nhỏ chỉ, bên trong có một con cá nhỏ, miệng kề sát vị trí ngón tay c.ậu đang chỉ, như là hôn ngón tay Sở Huyền.

"Anh hai, hóa ra anh nói rất đúng chơi cái này rất vui." Sở Huyền quay đầu lại cười nói.

Nhan Mộng Sinh nhẹ mỉm cười, đáy mắt sủng nịch.

Sở Huyền ánh mắt lóe lên, c.ậu mỉm cười, biểu hiện trên mặt vừa ngoan vừa đáng yêu, "Anh hai thật là tốt."

Sở Huyền cảm thấy điều này đã đủ kinh ngạc, nhưng Nhan Mộng Sinh đột nhiên vỗ tay, c.ậu nhìn lại thiếu niên. Thiếu niên chân dài thẳng tắp thon thả dựa vào thủy tinh, vẻ mặt lãnh đạm, đưa tay vỗ vỗ.

Lúc này, cuối đường hầm có tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, khoảng nửa phút sau, Sở Huyền mới thấy rõ là thứ gì.

Đó là một con rô bốt đầu vuông đang đẩy một chiếc bàn tròn, trên bàn có một chiếc bánh nhỏ 6 inch nằm yên lặng trên đó, cùng với một thức uống. Có hai con robot đằng sau con robot đó, một con với chiếc ghế và một con với miếng bít tết.

Người máy đoan đoan chính chính đem đồ vật dọn xong, sau đó rời đi.

Nhan Mộng Sinh bật đèn ở hai bên bàn, nhưng đèn không sáng lắm, chỉ vừa chiếu vào đồ vật trên bàn bàn lại có thể soi rõ gương mặt của hai người bọn họ.

Nhan Mộng Sinh cắm nến lên bánh, Sở Huyền sửng sốt một chút, sinh nhật của Nhan Mộng Sinh không phải đã sớm qua rồi sao?

Hắn nhìn tiểu hài tử ngốc lăng lăng đang nhìn chính mình, vươn tay gõ nhẹ vào đầu nhỏ, "Hôm qua là sinh nhật lần thứ bảy của nhóc, hôm nay anh sẽ bù đắp cho nhóc."

Rõ ràng thanh âm thanh lãnh như vậy, dưới ánh đèn dịu dàng và ấm áp, nhưng nó có vị mềm mại một chút.

Sinh nhật...... Đó có lẽ là sinh nhật lần thứ bảy của nguyên chủ.

"Anh hai còn nhớ rõ sinh nhật của tiểu Huyền sao?" Sở Huyền nâng lên khuôn mặt nhỏ hỏi.

Nhan Mộng Sinh đã thắp sáng tất cả các ngọn nến, những cụm đèn lửa lúc này dường như ấm áp hơn, ánh lửa hỗn hợp càng làm cho khuôn mặt của Nhan Mộng Sinh trở nên xinh đẹp hơn.

"Ừ." Đôi mắt Nhan Mộng Sinh rơi xuống ngọn nến, "Hãy ước đi."

Đây là sinh nhật đầu tiên của c.ậu trong đường hầm của thế giới dưới nước. Sở Huyền nhìn ngọn lửa trên nến nhảy múa, sau đó nhướng mắt nhìn nam tử lạnh lùng trước mặt, đây không phải là sinh nhật của c.ậu, c.ậu có ước khác đi cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa nếu chính mình có thể xuyên thư, đã xem như một câu chuyện huyền ảo rồi, vì vậy việc c.ậu hy vọng có thể gặp một người anh như Nhan Mộng Sinh ngoài đời thực không phải là điều viễn vông.

Sau khi thực hiện điều ước, thổi tắt tất cả ngọn lửa trên những ngọn nến.

Nhan Mộng Sinh đem bánh kem cắt ra, đưa cho Sở Huyền một miếng.

Sở Huyền cắn một miếng cảm nhận vị ngọt của kem tan trên môi và đầu lưỡi, ngọt dịu nhưng không béo ngậy, mùi thơm của bánh k.ích thích vị giác khiến người ta lưu luyến.

Cả một miếng bánh, chẳng bao lâu Sở Huyền liền ăn hết sạch.

Cuối cùng, một nửa cái bánh trên bàn cũng bị Sở Huyền ăn sạch, còn lại một nửa nhỏ, cuối cùng vỗ bụng hài lòng nấc lên một tiếng.

Ăn xong, Nhan Mộng Sinh lau nhẹ khóe miệng, vỗ tay, vài người máy dọn dẹp đồ trên bàn.

"Còn có cái khác nữa, muốn xem không?" Nhan Mộng Sinh nhẹ giọng hỏi.

Sở Huyền không chút do dự gật đầu, hiện tại c.ậu đã đem suy nghĩ Nhan Mộng Sinh sẽ lừa mình đến sau lưng, chờ xem đồ vật gì đó.

Sau khi cả hai rời khỏi đường hầm, họ đi đến một căn phòng khác, nơi có nhiều nhân vật và mô hình khác nhau, bao gồm cả bộ giáp đỏ của Iron Man, và Optimus Prime Bumblebee trong Transformers, v.v. Kích thước rất lớn, Sở Huyền nhìn chúng nó như là nhân dân tệ bảy hoặc tám chữ số đứng trước mặt c.ậu.

Ngoài ra, còn có một căn phòng lớn dành riêng cho triển lãm, nơi trưng bày những bức tranh đắt giá từ khắp nơi trên thế giới.

Sở Huyền sau khi nhìn thấy một bức tranh, liền đứng sững s.ờ nhìn bức tranh.

Phong cách của bức tranh có phần u ám và trầm mặc, ý nghĩa thể hiện trong bức tranh là một con người đang dần rời xa, có lẽ ra đi tạm thời hoặc biến mất vĩnh viễn.

Ở phía bên kia Nhan Mộng Sinh người đang chiêm ngưỡng bức tranh cha con, đột nhiên nghe thấy giọng nói như sữa của đứa trẻ sau lưng mình.

"Anh à, một ngày nào đó em có thể sẽ đột nhiên biến mất và sẽ không bao giờ được tìm thấy....." Khi Sở Huyền nói ra những lời này, c.ậu chỉ cảm thấy có vạn cân đè lên người anh đến không th.ở nổi.

Chỉ sau vài tháng ở chung, Sở Huyền cảm thấy chính mình sắp không thể tách rời người thiếu niên này.

Nhưng sách dù sao cũng chỉ là sách, không phải là hiện thực, c.ậu mù quáng đắm chìm trong đó, điều đó không tốt cho c.ậu chút nào, nhưng c.ậu không thể nhịn được.

Bởi vì Nhan Mộng Sinh thật sự...... Thật tốt quá.

Sở Huyền nói xong liền cảm giác được phía sau im lặng đáng sợ, một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng trầm thấp truyền đến.

"Nhóc là do anh nuôi lớn —— đời này đều về anh."

"Nhóc đột nhiên biến mất anh cũng có thể bắt nhóc lại được."

Sở Huyền luôn cảm thấy lời nói trong lời nói không đúng, cảm giác chính mình có thể là bị Nhan Mộng Sinh xem như con mà nuôi, nuôi ra một loại tình thương của cha, cho nên mới kiểm soát vô cùng chặt chẽ, xoay người, thanh âm mềm mại nói: "Nhưng anh ơi... Anh không nuôi nổi em được mấy ngày đâu. "

Nhan Mộng Sinh nhàn nhạt mà liếc c.ậu một cái, liền đi tới, hai tay đặt ở dưới nách của c.ậu, từ trên mặt đất nhấc lên.

Sở Huyền trong nháy mắt bay lên không trung không khỏi ôm chặt Nhan Mộng Sinh.

"Một ngày cũng nuôi."

Sở Huyền bẹp miệng, mọi tâm trạng chán nản vừa rồi biến mất, "Anh à, em là em của anh, em không phải là con của anh."

Nhan Mộng Sinh biểu tình không thể lãnh đạm hơn: "Anh biết. "

Sở người có chỉ số IQ yêu thích đặc biệt thấp Huyền, nghĩ tới điều gì đó, dài giọng nói:" Ồ... anh trai của tôi sợ rằng không thể tự mình tìm được một nửa phù hợp, đành phải dựa vào Tiểu Huyền để dưỡng già. "

Đột nhiên, mông bị đánh một cái.

Sở Huyền: "....................."

Làm sao dám đụng vào chỗ cấm kỵ của c.ậu?! Lớn như vậy cũng không ai dám s.ờ mông của c.ậu! Nhan Mộng Sinh tên nhóc này, xem tôi không dỗi ch.ết nhóc không...... Sở Huyền ngay lập tức ngước mắt lên và lườm Nhan Mộng Sinh, nhìn thấy đôi mắt đen lạnh lẽo của đối phương, cả người khí thế héo đi một nửa, nãi âm vừa nhỏ lại vừa mềm mại, lẩm bẩm nói: "Anh... Anh không thể ỷ lớn hiếp nhỏ nha."

"Mỗi người đều có trách nhiệm yêu quý trẻ em." Nhịn không được nhắc nhở một câu.

"Anh tìm người yêu cũng không cần nhóc đâu." Nhan Mộng Sinh trả lời c.ậu, bế c.ậu ra khỏi phòng sưu tập.

Sở Huyền kêu lên một tiếng, rời khỏi phòng trưng bày, lại hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

Nhan Mộng Sinh: "Chỗ nào cũng không đi, muộn rồi."

Sau khi đi được vài phút, Nhan Mộng Sinh đẩy cửa phòng Sở Huyền ra, nói: "Đây là phòng của nhóc."

Sở Huyền ngồi ở trên giường, "Của anh đâu?"

"Anh ở cách vách." Nhan Mộng Sinh nói xong, chủ động chúc Sở Huyền nói thanh ngủ ngon, Sở Huyền cũng đáp lại, c.ậu trơ mắt nhìn hắn rời khỏi phòng.

Sở Huyền nhìn chằm chằm vào cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn cách giường không xa, đây là lần đầu tiên c.ậu ngủ trong một căn phòng trong suốt như vậy, c.ậu vẫn có chút khó chịu, nên c.ậu đứng dậy khỏi giường và kéo chiếc rèm màu xám bao quanh giường lại để không ánh sáng nào le lói vào rồi chui vào ổ chăn ngủ.

Sở Huyền chui vào ổ chăn nhìn kỹ rèm cửa xung quanh, luôn cảm thấy rèm cửa đang lay động, mặc dù biết là do gió thổi, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Vì thế đem chăn trùm lên đầu, chỉ cần không nhìn thấy gì thì sẽ không sợ.

Một bên khác.

Nhan Mộng Sinh đã quen với việc ngủ với một tiểu gia hỏa thịt thịt mềm mại, nhưng đột nhiên hắn không thể tự ngủ được, cho dù hắn có xoay người và điều chỉnh tư thế thế nào cũng khó ngủ.

Vừa mới ngồi dậy muốn tìm cái gối, lại nhìn Sở Huyền ămặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình chạy về phía mình, Nhan Mộng Sinh hai mắt hơi mở to, nhìn thấy đứa nhỏ này nhảy lên giường của mình.

Một cơ thể mềm mại và thơm tho rơi vào trong lòng n.gực.

Nhan Mộng Sinh cúi đầu nhìn c.ậu, thắc mắc: "Sao vậy?"

Sở Huyền giơ lên khuôn mặt nhỏ ủy khuất, "Em hơi sợ."

Nhan Mộng Sinh s.ờ s.ờ tóc của c.ậu, Sở Huyền nhẹ giọng hỏi: "Em không làm phiền anh chứ?"

"Không có."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Nhan Mộng Sinh, Sở Huyền an tâm mà chui vào ổ chăn, hướng tới n.gực Nhan Mộng Sinh mà ủi ủi.

C.ậu cảm thấy hành vi hiện tại của mình rất giống em trai Sở Niệm sợ hãi ngủ không yên luôn muốn lên ổ chăn của mình, nhưng không có cách nào, Sở Niệm có một người anh lạnh lùng, mỗi lần Sở Niệm tưởng muốn ngủ với c.ậu, nó liền sẽ bị đá trở lại.

So với chính mình, Nhan Mộng Sinh xác thật là một anh trai tốt.

Chờ Sở Huyền lọt vào vòng tay của mùi thơm dễ chịu, c.ậu cảm thấy như thể toàn thân mình được bao bọc bởi cảm giác an toàn và ấm áp, c.ậu chỉ muốn ở lại nơi này mãi mãi.

Rất nhanh, cơn buồn ngủ dâng lên, Sở Huyền khép lại hai mắt, nặng nề ngủ.

Nhan Mộng Sinh đợi đứa trẻ trong n.gực ngủ say, cảm nhận được sự mềm mại và nhỏ nhắn quen thuộc trong vòng tay mình, cảm giác thỏa mãn khi được lấp đầy khoảng trống, Nhan Mộng Sinh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

......

Trong đoàn phim.

"Lịch casting của Tiểu Sâm đã kín, tôi thực sự không rảnh quay bộ phim này, chỉ có thể tạm thời tìm diễn viên mới."

"Sắp chiếu rồi, sao không đi tìm sớm?!"

Đạo diễn tức giận đến khó nói nên lời, Yến Phù có đoạn nhân vật nhân sâm nhỏ, cảnh quay không nhiều, nhưng cũng rất quan trọng, vì nó là điểm mở đầu của một kịch bút. Sau khi xem xét cẩn thận những tình tiết liên quan đến tiểu nhân sâm, cần cho đứa trẻ diễn xuất hào quang, đột nhiên thay đổi diễn viên, tìm lại sẽ mất rất nhiều thời gian.

Nhưng khi nhìn vào các vai diễn trong kịch bản này, Yến Phù ngay lập tức nghĩ đến đứa trẻ ngày đó.

Khuôn mặt trắng hồng có một đôi mắt nai tràn đầy linh khí, chớp chớp như đang nói chuyện với ai, vô cùng xinh đẹp.

"Thầy Lưu, tôi có một đứa nhóc muốn đề cử, có thể cho c.ậu ấy thử một chút không."

Yến Phù từ nhỏ đã làm diễn viên, đã được coi là nam minh tinh hàng đầu, nói sao thì nói vẫn có trọng lượng nhất định. Sau khi nghe những gì anh ấy nói, giám đốc gật đầu, "Vậy thì tiểu Yến, hãy giúp tôi liên lạc, tôi thực sự không thể tìm thấy ai ngay bây giờ được và tôi không thể đợi thêm nữa rồi."

Yến Phù cười cười, nói được.

Lần này kịch bản rất là không tồi, nếu diễn tốt khả năng sẽ trợ giúp anh lên tuyến đầu, hiện tại bọn họ có thể nhờ tiểu tử kia hỗ trợ một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.