Tiêu Dư An chậm chạp cả nửa ngày cuối cùng mới có thể thoáng suy nghĩ, hắn giật giật tứ chi phát lạnh, chợt nhận ra vì sao lại cảm thấy giọng nói kia quen tai.
Bởi vì, mẹ nó, đó chính là giọng nói kiếp trước của hắn!!!
Tại thời khắc Tiêu Dư An kinh hãi, vương gia kia đã rời đi, Tiêu Dư An thất tha thất thểu bước về phía trước hai bước, lại lảo đào lùi lại nửa mét, cuối cùng dứt khoát ôm đầu ngồi xổm xuống.
Bên cạnh có người tiến tới hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, Tiêu Dư An phảng phất như không nghe thấy, ở trong đầu không ngừng lục lọi phần kịch bản có liên quan tới Tiêu Bình Dương ở trong nguyên tác, nhưng thời gian đã qua quá lâu, hắn làm sao có thể nhớ rõ được chi tiết chứ? Những chuyện có liên quan đến ca ca của Tiêu Bình Dương, Tiêu vương gia, dĩ nhiên là không có đầu mối.
Đột nhiên Tiêu Dư An đứng bật dậy, giữ chặt lấy tiểu nô bên cạnh hỏi: “Bình Dương công chúa đang ở đâu?”
Tiểu nô kia bị Tiêu Dư An dọa sợ, lắp ba lắp bắp nửa ngày mới trả lời: “Đang, đang, đang mời rượu.”
Tiêu Bình Dương đang cùng hoàng huynh của mình nói chuyện.
Ban đầu, cả triều trên dưới đều cho rằng Tiêu Bình Dương sẽ ngồi vào vị trí quân vương Tây Thục quốc, ai ngờ rằng nàng lại đột nhiên nói mình sắp sửa kết hôn gả cho người ta, không muốn nhắc đến chuyện triều đình nữa.
Trên tay Tiêu Bình Dương cầm binh quyền, nói chuyện có phân lượng, mấy vị huynh trưởng nhìn chằm chằm hoàng vị lúc này đều đang nỗ lực cùng nàng lôi kéo quan hệ. Trong lòng Tiêu Bình Dương phiền chán, nói vài câu khách sáo xong thì đi về hướng chính sảnh, bất chợt lại nhìn thấy một người vội vã chạy tới: “Di? Huynh trưởng của Ninh Nhi?”
Tiêu Dư An ngưng lại bước chân, vừa thở vừa hỏi: “Cái, cái tên kia, vương, vương gia, mặc, mặc ngân, ngân, ngân bào, tên, tên, tên là gì???!!!”
Vẻ mặt Tiêu Bình Dương vô cùng nghi hoặc, vừa khiến Tiêu Dư An đừng gấp vừa nói: “Ngươi hỏi, chính là vị vừa mới rời đi kia sao?”
Tiêu Dư An gật mạnh đầu.
“À, vị kia à, chính là vị hoàng huynh mà trước đó ta muốn giới thiệu cho ngươi đó, sao vậy? Ngươi muốn làm quen?” – Tiêu Bình Dương nhíu mày.
“Tên của hắn là gì?!”
“Hắn à, cùng họ với ta, họ Tiêu, tên Dư An.”
Tiêu Bình Dương chậm rãi ung dung nhấp một ngụm trà, sau đó khép lại nắp sứ đặt lên bàn, nhướn mày với Tiêu Dư An: “Vậy ngươi ngay cả ngày sinh bát tự của vị hoàng huynh kia của ta, còn có tin đồn nhỏ cũng hỏi đến mấy lần, lại không muốn gặp mặt hắn, là có ý gì?”
Tiêu Dư An chống cùi chỏ xuống bàn, hai tay đè lên huyệt thái dương cạnh mắt, chống đầu, một bộ ngốc trệ không nhìn thấu thế gian.
Tiêu Dư An bày ra cái biểu tình ta mẹ nó cũng đang muốn biết là có ý gì đây. Bây giờ mà mình đi gặp vị Tiêu vương gia kia thì phải làm thế nào?
Ha ha, người anh em tốt này, ta thấy ngươi căn cốt thanh kỳ, có hứng thú tham khảo một chút về bá đạo tổng tài hay không?
Lại hoặc là, yo người anh em, dáng vẻ đời trước của ta giống ngươi y như đúc!!! Tên cũng giống! Giọng nói cũng giống! Thực sự là trùng hợp quá nha!!!
Mình nhất định sẽ bị xem như thằng bệnh tâm thần mất!!!
“Vậy, vị hoàng huynh này của ngươi, có phải một đoạn thời gian trước bất ngờ tính tình đại biến?” – Tiêu Dư An ngẩng đầu hỏi.
Mặc dù không hiểu, những Tiêu Bình Dương vẫn nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Không có, ta cùng vị hoàng huynh này khá thân, bình thường cũng hay qua lại, chưa hề phát hiện thấy hắn có chỗ nào không đúng.”
Tiêu Dư An tiếp tục ôm đầu, bày ra bộ dáng suy sụp, không thể hiểu nổi.
Tiêu Bình Dương nhìn không được nữa: “Ta có thể dẫn ngươi đến gặp hắn, tính tình hắn hiền hòa, dễ ở chung, không cần lo lắng sẽ mạo phạm.”
Tiêu Dư An nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Dù sao đối mặt với chính mình nói chuyện phiếm, thực sự là quá quỷ dị, Tiêu Dư An cảm thấy mình căn bản không thể coi như không có việc gì mà nói chuyện cùng với vị Tiêu vương gia kia được.
Thôi coi như là tình cờ gặp được một người có giọng nói, dáng vẻ, điệu bộ tương tự như mình đi, cái thế giới này thực sự là không thiếu chuyện lạ lùng.
Còn đang nói chuyện, Vĩnh Ninh công chúa đã đi tới: “Ca ca, xe ngựa của ngươi đã chuẩn bị tốt rồi, ngươi thực sự không muốn ở lại thêm hai ngày sao?”
Lúc này Vĩnh Ninh công chúa mặc một thân áo trắng mộc mạc, rút đi vẻ linh động của thiếu nữ, tăng thêm mấy phần thành thục, nhưng mỗi khi đối mặt với Tiêu Bình Dương, vẫn thiên chân như cũ.
Tiêu Dư An nhìn nhìn hai người, hỏi: “Các ngươi thực sự quyết định ẩn cư?”
Hai người liếc nhau, cười gật đầu.
Tiêu Dư An cũng cười theo, cũng tốt cũng tốt, rời xa nơi huyên náo ầm ĩ, không hỏi thị phi, Tiêu Bình Dương không lên ngôi, tương lai của Tây Thục quốc khiến người ta nhìn không thấu, nhưng mà chút hỗn loạn này, đều không liên quan đến ba người bọn họ.
Sau khi ba người từ biệt, Tiêu Dư An ngồi lên xe ngựa rời đi.