Nhưng bây giờ Yến Hà Thanh lại khiến Tiêu Dư An cảm thấy lạ lẫm, không biết có phải do trên người còn đang bị thương hay không mà sắc mặt của hắn trắng bệch, ánh mắt hoang mang giống như một con hạc giấy yếu ớt, chịu không nổi gió táp mưa sa.
Chẳng lẽ là bởi vì Yến Hà Thanh phát giác mình đã động tình rất sâu với Lâm Tham Linh? Hiện tại biết nàng đã thành thân, không đành lòng làm tổn thương đến gia đình nàng cho nên mới có biểu cảm như vậy? Vì thế cũng dự định buông tha cho mình?
Sự trầm mặc trong chốc lát của Tiêu Dư An làm Yến Hà Thanh tưởng rằng hắn đang ngầm thừa nhận, dù sao loại chuyện này, cho dù là Tiêu Dư An nói dối, nữ tử này sẽ không cần để ý đến sự trong sạch của mình mà mù quáng chạy đi gọi người khác là tướng công sao?
Rõ ràng là thanh âm huyên náo ầm ĩ của ban ngày, vậy mà bầu không khí giữa ba người lại yên lặng đến đáng sợ, phảng phất như tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Một lúc lâu, Yến Hà Thanh buông Tiêu Dư An ra, hắn cụp mắt thu tay lại, cống họng vừa đau vừa tắc, thanh âm phát ra vừa khàn vừa chát, hắn mở miệng, như thể muốn kể muốn nói một đoạn dài, thế nhưng cuối cùng ra khỏi miệng cũng chỉ còn lại một chữ: “Được…”
Lại thật lâu sau đó, Yến Hà Thanh lần nữa thì thào mở miệng, giọng nói bé đến mức không thể nghe thấy, vẫn là một chữ kia: “Được…”
Nói xong, Yến Hà Thanh quay người đi ra khỏi thành trấn, Tiêu Dư An không giữ lại, hắn không biết phải làm sao chỉ đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn Yến Hà Thanh rời đi.
—
Lời tác giả: Tới đây tới đây tới đây, cá một ăn hai xem Tiêu tổng có đuổi theo hay không [Sao cái câu này thấy quen quen]
Ps: Mấy cái thông báo tuyển dụng dưới bình luận của truyện này đều là lừa gạt đó, các tiểu thiên sứ cơ trí nhớ nhìn kỹ mà phân biệt, đừng có tin, đừng có tin nha.