Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 127



Tiêu Dư An lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống đất: “Mã đại nương! Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không được nói loạn đâu nhá!!”

Mã đại nương chẳng thèm vung khăn lụa nữa, trực tiếp dùng bàn tay to vỗ cho Tiêu Dư An một phát: “Ngươi còn muốn giấu đại nương nữa hả? A? Lại còn giấu? Trước đó sau khi ta nói muốn mai mối giúp ngươi, ngươi còn đánh trống lảng ồn ào quấy rối! Sao vừa rồi ta muốn mai mối cho vị công tử này, ngươi lại đến ngăn cản nhanh như vậy? Cái mùi giấm chua này bay ra ngoài ba con phố luôn rồi đấy, lại còn dám giấu đại nương? Vả lại, tên tử quỷ ngươi thế mà còn không biết xấu hổ mà hỏi về chuyện của các cô nương với ta, vị này của ngươi thương ngươi, bao nhiêu ghen tuông đều giấu hết trong lòng không nói ra, thế là ngươi đành lòng đem toàn bộ ném hết xuống đất có đúng không?”

“Ta ta ta…” – Tiêu Dư An bị đánh đến mức chạy quanh bốn phía, ngay cả phản bác cũng không biết phải phản bác thế nào, đành phải nhìn về phía Yến Hà Thanh cầu xin giúp đỡ.

Yến Hà Thanh đưa tay ngăn cản Mã đại nương một chút, dùng tay mình chịu thay một đập cho Tiêu Dư An.

“Ôi ôi.” – Mã đại nương đánh lầm người, vội vàng thu tay lại, lập tức mặt mày hớn hở nhìn Yến Hà Thanh: “Ai nha nha, đây là đau lòng phải không? Đại nương biết rồi, không đánh, không đánh nữa, yên tâm đi, đại nương không có đánh đau đâu.”

Yến Hà Thanh gật gật đầu, không phủ nhận.

Mã đại nương thực sự vô cùng thích Yến Hà Thanh, dùng ngón tay chọc chọc cái trán Tiêu Dư An: “Thấy không, giận rồi đó, mau dỗ đi, không lo mà dỗ lát nữa trở về nghe chừng là ngươi ăn đủ đó.”

Mã đại nương lải nhải dài dòng mấy câu xong, trước khi rời đi còn ý vị thâm trường chọc chọc eo Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An: “…”

Đại nương, bà tỉnh táo chút đi mà, vị này chính là thẳng nam sắt thép đó!!! Là cái loại chuyên gia mở hậu cung!!! Cái loại thẳng nam nói muốn xẻo nam nhân vật phản diện là xẻo, muốn ép nữ nhân vật phản diện là ép đó!!!

Hiện tại Tiêu Dư An chỉ hận không có một quyển “Tứ quốc sử truyện” cầm trong tay, nói cho Mã đại nương biết Yến Hà Thanh đối đãi với các nhân vật phản diện có giới tính khác nhau như thế nào.

Vẫy tay tạm biệt Mã đại nương, Tiêu Dư An không được tự nhiên ho khan hai tiếng, hắng giọng, nhìn Yến Hà Thanh: “Hàng xóm trong thôn, tính tình thẳng thắn, ngươi đừng để ý nhá…”

Yến Hà Thanh đạm nhạt nhìn hắn, nói: “Ta để ý cái gì?”

Tiêu Dư An sững sờ, lập tức cảm khái trong lòng: Không hổ là nam chính, không thèm quan tâm thiệt hơn!

Hai người đi vào y quán, Trương Trường Tùng đang ở tiền đường xem bệnh cho bệnh nhân, cũng không rảnh chào hỏi hai người, để Tiêu Dư An tự mình đi lấy thuốc. Tiêu Dư An cầm lấy cái cân nhỏ trên quầy, ngựa quen đường cũ mà bốc thuốc, Yến Hà Thanh ở một bên nhìn hắn, hỏi: “Kiếp trước ngươi có học qua y thuật sao?”

“A? Không có.” – Tiêu Dư An dừng một chút nói: “Cái này là từ khi đến Đào Nguyên thôn mới học. Hiện tại mấy chứng bệnh nan y phức tạp ta không chữa được, cơ mà đau nhức cảm sốt nho nhỏ thì chữa không thành vấn đề.”

“Ừm.” – Yến Hà Thanh đáp một tiếng, lại bổ sung: “Rất tốt.”

Tiêu Dư An gói thuốc rồi dùng dây gai buộc lại, nhìn thoáng qua tiền đường, thấy Trương Trường Tùng không chú ý đến nơi này, cười híp mắt lấy từ trong tủ thuốc ra sơn tra cùng với dâu tằm khô dùng làm thuốc thả vào trong tay Yến Hà Thanh, trông thấy hắn không hiểu há miệng muốn hỏi thì vừa cười vừa làm một cái dấu tay ra hiệu im lặng, nháy nháy mắt trái với hắn, nhúm lấy hai quả nhét vào trong miệng.

Thấy Yến Hà Thanh vẫn còn thất thần, Tiêu Dư An lại ra dấu mau ăn đi, Yến Hà Thanh gật gật đầu, đem hai quả khô bỏ vào miệng.

Vị chua ngọt tràn ngập trong khoang miệng, không chát cũng không đắng, Tiêu Dư An dùng khẩu hình hỏi Yến Hà Thanh: “Ăn ngon không?”

Yến Hà Thanh gật gật đầu, nhìn thấy Tiêu Dư An cười thật tươi với hắn.

“Tiêu Dư An!! Đó là thuốc dẫn, không phải mứt hoa quả!! Ngươi lại ăn vụng đấy phỏng?!” – Sách thuốc theo tiếng gào thét của Trương Trường Tùng bay tới. Tiêu Dư An chuẩn xác tiếp được sách thuốc đặt lại lên quầy, cầm thuốc lên, nắm chặt lấy tay Yến Hà Thanh, cười to chạy thẳng ra ngoài y quán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.