Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 134



Gần tới canh ba Tiêu Dư An mới trở lại phủ đệ, mặc dù quá trình tranh chấp xảy ra tương đối lâu, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, lựa chọn tốt nhất là để hắn thay thế Trương Trường Tùng đi.

Tiêu Dư An chưa quên việc Yến Hà Thanh nói đêm nay có việc muốn nói với mình, nhưng hắn nghĩ đã đến giờ này rồi, Yến Hà Thanh hẳn là chờ được không được nên đã ngủ trước, dù sao thì hiện tại có việc gì cũng có thể để ngày mai nói cũng được.

Nào biết hắn đi xuyên qua tiểu viện, lúc đến gần sương phòng lại phát hiện ánh nến trong phòng vẫn còn đang thắp sáng.

Tiêu Dư An khẽ giật mình, vội vàng đi qua đẩy cửa sương phòng ra.

Yến Hà Thanh ngồi bên cạnh bàn gỗ, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, trong mắt tất cả đều là thân ảnh của Tiêu Dư An. Hắn đã phải chờ rất lâu, ngọn nến gần như sắp đốt hết, sáp nhỏ xuống ngưng kết lại trên thành nến, vặn vẹo khô nứt.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cùng sư phụ nói một số chuyện, không nghĩ rằng lại kéo tới tận giờ này, có phải ngươi đã phải chờ lâu lắm không?” – Tiêu Dư An liên tục nói xin lỗi.

“Không việc gì.” – Yến Hà Thanh nhìn Tiêu Dư An, giọng điệu hờ hững nhưng đầu ngón tay lại bất an gõ gõ bàn: “Ít ra ta cũng đợi được ngươi.”

“Ngươi có chuyện cần nói với ta phải không?” – Tiêu Dư An ngồi xuống bên cạnh Yến Hà Thanh, ngẩng đầu cười nói với hắn: “Vừa hay ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.”

Yến Hà Thanh hơi kinh ngạc, khẽ nhíu nhíu mày: “Ngươi nói đi.”

Tiêu Dư An khoát khoát tay, làm một cái thủ thế mời ngươi nói trước: “Không không không, ngươi cứ nói trước đi, ngươi đã chờ lâu vậy rồi.”

Yến Hà Thanh gật gật đầu, thanh âm chầm chậm bình thản: “Được, vậy ta nói trước.”

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dư An, đôi mắt kia dịu dàng mang theo ý cười, đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của Yến Hà Thanh, hắn không thích cỗ thân thể này, không thích gương mặt này, hắn thích chính là nơi sâu thẳm trong đôi mắt kia, người đã nói với hắn rằng, ta tên là Tiêu Dư An.

Từ đó điên cuồng mê đắm Tiêu Dư An, quyến luyến nhớ nhung Tiêu Dư An, tham lam yêu thích, không thể quay đầu, lâm vào tuyệt cảnh không thể tái sinh.

Yến Hà Thanh nói: “Tiêu Dư An, ngươi nhìn ta.”

“A?” – Thấy Yến Hà Thanh nghiêm túc như vậy, Tiêu Dư An vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, thu lại ý cười, đối mặt với Yến Hà Thanh.

Yến Hà Thanh nhìn sâu vào đôi mắt kia, không hề che giấu tâm tình của mình nữa, hắn nói: “Ngươi có còn nhớ đêm mưa to ngày hôm đó, trong nhà gỗ trên núi, ta đã nói với ngươi gì không?”

Toàn thân Tiêu Dư An cứng đờ, hắn thực sự không ngờ tới Yến Hà Thanh lại đột nhiên đề cập đến chuyện này.

Mặc dù từ khi trở lại Đào Nguyên thôn đến nay, hai người đều không hẹn mà cùng không nhắc đến đoạn thời gian kia, nhưng trong lòng Tiêu Dư An vẫn luôn mơ hồ cảm thấy lo lắng Yến Hà Thanh sẽ đến chất vấn mình vì sao phải làm như vậy.

Xem ra chuyện nên tới vẫn phải tới.

Trong lòng Tiêu Dư An lặng yên suy nghĩ tìm từ giải thích, nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi ta vì sao lại phải…”

Yến Hà Thanh cất giọng cắt ngang lời hắn: “Có nhớ không? Những gì ta đã nói với ngươi.”

Tiêu Dư An tựa như sợ chọc hắn giận, giọng nói rất nhẹ: “Nhớ rõ.”

Yến Hà Thanh hỏi: “Ta đã nói gì?”

Tiêu Dư An cúi đầu, hai mắt bất an nhìn loạn bốn phía, nói: “Ngươi coi ta thành Lâm Tham Linh, biểu lộ tâm ý với ta, cái đó, lúc ấy ta giả dạng thành Lâm Tham Linh là vì…”

Yến Hà Thanh lại lần nữa ngắt lời hắn: “Tiêu Dư An, ngươi ngẩng đầu lên nhìn ta.”

Tiêu Dư An không còn cách nào khác, ngoan ngoãn ngẩng đầu, vốn cho rằng sẽ thấy đôi mắt tràn ngập giận dữ vì bị trêu đùa của Yến Hà Thanh, ai ngờ trong đôi mắt ấy vẫn hờ hững như trước, nhưng sâu trong sự hờ hững đó, lại có một ít cảm xúc khác. Những cảm xúc ấy đã từng bị Yến Hà Thanh che giấu rất tốt, bây giờ hắn không thèm che giấu chút nào mà bộc lộ ra, cho dù Tiêu Dư An có mù mờ không hiểu phong tình đến mức nào đi chăng nữa, cũng có thể thể cảm giác được rõ ràng trong ánh mắt Yến Hà Thanh nhiều thêm một tia thâm tình cùng quyến luyến.

Yến Hà Thanh nói: “Những ngày đó, ta không mù, ta biết rõ đó là ngươi, câu nói kia, chính là nói với ngươi.”

Hô hấp Tiêu Dư An trì trệ, miệng mở rộng choáng váng tròn một phút, đột nhiên khẽ chống bàn đứng dậy hô: “Yến Hà Thanh! Nói đùa thì cũng phải có mức độ!”

Yến Hà Thanh hơi nheo lại mắt, bàn tay đặt trên bàn hơi nắm lại: “Tiêu Dư An, ngươi nhìn ta xem có chút nào giống nói đùa không?”

Tiêu Dư An gượng cười hai tiếng: “Yến ca, ta biết ngươi trách ta ở trên núi trêu đùa ngươi, ngươi đừng như vậy, ăn miếng trả miếng thì cũng không cần phải làm đến mức đó, ngươi còn không chịu nhận sẽ mất sạch sự trong sạch với danh dự đó, ta…”

“Tiêu Dư An.” – Yến Hà Thanh lần thứ ba ngắt lời hắn: “Ta thích ngươi.”



Editor: Tỏ tình xong rồi đó! Chương này từ lúc bắt đầu làm đến lúc đăng hết đúng 20 phút =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.