Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 164



Tiêu Dư An nhịn không được hô lên một tiếng: “…Sư phụ, người đang đùa ta đó hả?!”

Trương Trường Tùng từ từ nói: “Ừm, người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, không cần phải lo lắng.”

Tiêu Dư An: “…Sư phụ, có phải người đang trả thù vụ trước đó ta ăn trộm mứt hoa quả của người không đấy.”

Trương Trường Tùng: “Hừ! Ta còn lâu mới nhỏ mọn như vậy! Ngươi có còn muốn để ta bắt mạch cho không hả? Muốn hay không, hả?”

Trong lúc nói chuyện, Yến Hà Thanh đã đứng dậy sửa sang lại y phục ra ngoài mở cửa, vốn Tiêu Dư An định tự mịnh đi, lại bị Yến Hà Thanh kéo về giường, kéo chăn đắp kín.

Trương Trường Tùng vuốt vuốt bộ râu hoa râm ôm cái hòm thuốc đi vào, ngồi xuống một bên giường, lấy ra một cái gối nhỏ đặt bên dưới cổ tay Tiêu Dư An, bắt mạch cho hắn. Trương Trường Tùng trầm mặc một lúc thật lâu không lên tiếng, hơi nhíu mày.

Tiêu Dư An cười nói: “Sư phụ, người đừng có bày ra bộ dáng này nữa, cứ giống như là ta sắp không xong rồi ấy.”

Trương Trường Tùng tức giận trừng Tiêu Dư An, bực bội đẩy tay hắn về phía trước, thu gối nhỏ lại, thở phì phì nói: “Không xong cái gì mà không xong! Ngươi mà không xong thì chẳng phải là làm nhục thanh danh của ta sao?”

Tiêu Dư An nói: “Vậy thì ta phải mau khỏe rồi, không thể bôi xấu thanh danh của sư phụ được.”

Trương Trường Tùng lườm hắn một cái, hỏi: “Gần đây đầu gối có còn thấy đau không?”

Tiêu Dư An trộm nhìn Yến Hà Thanh đứng bên cạnh một cái, nói: “Không đau.”

Trương Trường Tùng cuốn sách thuốc lại vụt một phát vào cổ tay Tiêu Dư An: “Nói tầm bậy tầm bạ! Ngươi không chịu nói thật thì ta chữa kiểu gì hả?”

Tiêu Dư An nói: “Thực sự là chỉ hơi đau chút xíu thôi, không đau nhiều.”

Trương Trường Tùng không thèm phí lời với hắn nữa, khẽ ấn vào bốn phía trên đầu gối hắn, Tiêu Dư An lập tức thu lại ý cười, âm thầm siết chặt tay.

Trương Trường Tùng sáng tỏ, thu tay lại hỏi: “Có uống thuốc đúng liều lượng không? Thuốc bôi ngoài da cách một ngày có đổi một lần không?”

Tiêu Dư An gật đầu: “Có có có, đều có.”

Trương Trường Tùng vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Ừm, khôi phục cũng tàm tạm, chỉ là mấy ngày nay phải nghỉ ngơi cho tốt, duỗi tay xoay eo thì được, ít đi lại thôi.”

Tiêu Dư An nói: “Được, sư phụ, ta nhớ rồi.”

Trương Trường Tùng vác hòm thuốc lên lưng đứng dậy, nói với Yến Hà Thanh: “Yến công tử, có thể nói chuyện chút không?”

Tiêu Dư An kinh ngạc: “Sư phụ, người có chuyện gì mà phải tìm hắn chứ? Đừng có nói là muốn bắt Yến ca cầu hôn nhé, sư phụ, ta hiểu mà, ta cũng gấp, nhưng mà người nghĩ thử coi, Yến ca từ xa chạy tới đây, không mang theo cái gì hết, người đừng có làm khó người ta.”

Khó có được một lần Trương Trường Tùng không giả bộ tức giận vì Tiêu Dư An nói xàm, liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Muốn cầu hôn thì cũng không phải tới tìm ta, đi thôi, ta có chuyện nghiêm túc muốn nói với Yến công tử.”

Yến Hà Thanh đi cùng Trương Trường Tùng ra khỏi sương phòng, đóng cửa lại, Trương Trường Tùng nhẹ giọng hỏi: “Yến công tử, lão hủ mạo phạm mà hỏi một câu, có phải ngươi và Dư An…”

Yến Hà Thanh đoán được Trương Trường Tùng muốn hỏi gì, gật đầu một cái nói: “Phải.”

Trương Trường Tùng hiểu ra, nói: “Dư An hắn hay nói linh tinh, lại thích nói đùa, đến mức lão hủ cũng không dám tin, nhưng mà Yến công tử đã trả lời chắc chắn, thế thì thực sự không sai rồi, đã vậy, Yến công tử, chuyện liên quan đến thân thể của Dư An, ta cũng không nói vòng vo với ngươi nữa, chân của Dư An có thể sẽ để lại di chứng.”

Đôi mắt Yến Hà Thanh hiện ra vẻ buồn bã, hai tay rũ xuống bên hông khẽ siết thành quyền: “Di chứng?”

Trương Trường Tùng thở dài nói: “Hiện tại ta cũng không dám chắc, tóm lại vẫn cần phải thông báo trước với ngươi một tiếng, còn có một chuyện…”

Vẻ mặt Trương Trường Tùng đột nhiên trở nên có chút mất tự nhiên, tay nắm thành đấm đặt ở bên môi khẽ ho vài tiếng, ánh mắt hơi lay động: “Còn có chính là, thân thể của Dư An hiện tại, vẫn… ờm, vẫn chưa thể làm chuyện đó, quá hư nhược, khí huyết kém, dễ khiến nội thương tái phát.”

Yến Hà Thanh: “…Hiểu rồi, đã phiền ngài rồi.”

Trương Trường Tùng nhìn ra được Yến Hà Thanh là người có chừng mực nên không nhiều lời nữa, sau khi từ biệt thì rời đi.

Yến Hà Thanh bình ổn lại cảm xúc của mình, đẩy cửa sương phòng ra, Tiêu Dư An không nằm mà là ngồi ở cạnh giường, hất chăn mền lên cuộn lại chân, thấy Yến Hà Thanh mở miệng muốn nói gì đó, Tiêu Dư An khoát khoát tay: “Mấy ngày nay ngày nào ta cũng nằm, mà nằm cũng mệt ấy chứ, còn không bằng ngồi dậy vận động, giãn gân giãn cốt còn thoải mái hơn một chút.”

Yến Hà Thanh không nói thêm nữa, đi đến cạnh giường, Tiêu Dư An cười hỏi: “Sư phụ ta đã nói gì với ngươi vậy?”

“Không có gì, chỉ bảo ta chăm sóc ngươi thật tốt…” – Thanh âm của Yến Hà Thanh đột nhiên im bặt.

Mới nói được nửa câu, Tiêu Dư An đã đem cái chân co lại kia buông xuống, dùng mũi chân như có như không khều khều bắp chân Yến Hà Thanh.

Yến Hà Thanh bình tĩnh lui một bước, hỏi: “Ngươi muốn uống nước không?”

Tiêu Dư An sửng sốt nửa ngày, trả lời: “A… Cái gì? Uống nước? Không, không cần.”

Yến Hà Thanh gật gật đầu: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, sắp đến bữa tối rồi, ta đến chỗ Tam Di xem có gì cần giúp không.”

Nói xong Yến Hà Thanh xoay người vội vã rời khỏi sương phòng.

Tiêu Dư An ngồi ở trên giường đột nhiên bị bỏ lại, khó hiểu vò đầu, co chân lại, một tay chống đầu nghĩ thầm: Xem ra cái trò câu dẫn của thế kỷ hai mươi mốt kia đối với Yến Hà Thanh không có tác dụng rồi!

Nguy rồi, kiểu bá đạo tổng tài vô dụng, kiểu dụ thụ tổng tài cũng vô dụng, dám hỏi giờ hắn chọn cái môn lý luận chủ nghĩa Mác-Lênin thì có tác dụng gì không?

Tiêu Dư An tự lẩm bẩm thành tiếng: “Sao có thể kìm nén đến thế được nhở… Xem ra là chuẩn bị cho ban đêm rồi…” – Hắn vừa nói vừa lấy chăn che kín đầu, ngửa mặt nằm trên giường, tự quấn mình thành một cục, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.