Yến Hà Thanh đi ra khỏi sương phòng, ngồi thật lâu ở bậc thang đá xanh lạnh buốt bên ngoài, mãi đến khi mặt trời buông xuống mới đứng dậy đi đến hướng nhà bếp. Bên trong nhà bếp nghi ngút khói, hương vị thức ăn tỏa ra mê người, Tam Di dùng một cái vung bằng gỗ lớn đặt lên trên nồi sắt đậy nó lại, đang xoay người xào đồ ăn, nhìn thấy Yến Hà Thanh đến thì nhiệt tình nói: “Yến công tử, tới đúng lúc lắm, ăn cơm thôi, đi gọi Dư An đến ăn cơm đi.”
Yến Hà Thanh đáp một tiếng được, vừa muốn quay người, đột nhiên bên ngoài có người hì hục chạy vào, người kia lớn tiếng hô to: “Oa! Tam Di, thơm quá à! Nước bọt của ta chảy ra hết rồi nè! A, đây là ai vậy?”
Tạ Thuần Quy đứng ở bên cạnh Tam Di, cắn ngón tay kỳ quái đánh giá Yến Hà Thanh: “Người lạ, nhà chúng ta sao lại có người lạ?”
Tam Di vội vàng nói: “Đây không phải người lạ, ngươi có thể gọi hắn là Yến ca ca.”
Tạ Thuần Quy không lên tiếng, Yến Hà Thanh đột nhiên mở miệng: “Cậu ta không thể gọi ta như vậy.”
Hơi nước từ bên trong lò nấu rượu tản ra toàn bộ nhà bếp, trong nhất thời Tam Di không nhìn rõ được vẻ mặt của Yến Hà Thanh, chỉ thấy ánh tà dương từ bên ngoài chiếu vào, những hạt bụi nhỏ li ti bay lên bốn phía: “A? Vì, vì sao…?”
Tính tình của Tạ Thuần Quy như trẻ con, dĩ nhiên không thèm để ý xem hai người kia đang nói cái gì, cầm lấy đùi gà trên bếp lò vui vẻ gặm đến độ cả miệng toàn là mỡ.
Tam Di không biết phải làm sao sững sờ đứng nguyên tại chỗ, chỉ nghe thấy Yến Hà Thanh nói câu ta đi gọi Tiêu Dư An ăn cơm, sau đó xoay người rời đi.
“Ôi trời ơi….” – Tam Di vỗ vỗ đầu mình, cầm lấy cái khăn sạch lau miệng cho Tạ Thuần Quy: “Chậm một chút, chậm một chút, không vội, ăn xong rồi Tam Di lại làm cái khác.”
“Ừm!” – Tạ Thuần Quy cười đến là hớn hở.
Đêm đó, lang câu trùng minh*, nguyệt lạc ô đề.**
(*Lang câu trùng minh: câu này mình tìm không thấy, chỉ biết “trùng minh” dùng để chỉ mặt trăng mặt trời, còn “lang câu” chắc là hình móc câu nhể => mặt trăng như cái móc câu. Bạn nào biết thì chỉ để mình sửa nhé.
**Nguyệt lạc ô đề: Là thành ngữ chỉ cảnh sắc lúc trời sắp sáng nhìn không rõ cảnh tượng.)
Tiêu Dư An không thể ngủ yên được.
Bởi vì hắn không rõ Yến Hà Thanh làm thế nào mà ngủ được.
Trong lòng Tiêu Dư An nghĩ, mình đã thấp thỏm từ trưa đến đêm, thế mà Yến Hà Thanh lại cứ như vậy mà ngủ được hả?
Cứ thế mà ngủ luôn rồi sao?
Ngủ luôn?
Lại còn ngủ ở giường bên cạnh hắn chứ không phải là cùng hắn ngủ một giường, đã thế còn quay lưng về phía hắn!
Nếu không phải cảm thấy không có khả năng, Tiêu Dư An còn bắt đầu hoài nghi xem có phải Yến Hà Thanh đã ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ gì không rồi.
Đột nhiên trong lòng Tiêu Dư An sáng tỏ.
Chẳng có lẽ Yến ca muốn tập kích ban đêm!
Đúng! Ban đêm tập kích!
Đã như vậy, bản thân mình cũng nên phối hợp chút chứ nhỉ.
Tiêu Dư An ôm chặt lấy chăn mền, giả bộ thiếp đi, sau đó hắn thực sự ngủ mất luôn, ấy thế mà lại ngủ ngon lành một lèo đến sáng.
Chờ chút.
Ngủ một lèo đến sáng!?
A?
Chuyện này là sao?
Tập, tập kích ban đêm đâu?
Tiêu Dư An nghĩ chắc có lẽ Yến Hà Thanh chưa chuẩn bị tốt cho nên kiềm nén mà nhịn một ngày, kết quả đến đêm ngày thứ hai, sau khi Yến Hà Thanh thấy hắn uống thuốc xong, cầm bát không đi ra ngoài, sau đó thổi tắt nến, lại nằm lại lên giường bên cạnh.
Tiêu Dư An nhịn không nổi nữa, đứng dậy thắp nến lên nói: “Yến ca, này là muốn thịt gà mà quên không cầm dao nên cứ để con gà nó đi qua đi lại thế hả, sao không cho một nhát luôn cho vuông đi?”
Yến Hà Thanh biết Tiêu Dư An nhất định sẽ hỏi, xoay người ngồi dậy, cũng không giấu diếm: “Thân thể ngươi chịu không nổi.”
Tiêu Dư An trừng lớn mắt: “Cái gì mà chịu không nổi, là đàn ông sao có thể nói không được chứ? Ai nói? Có tin ta liều mạng với hắn không.”
“Trương đại phu.”
“…Vậy ta đi liều mạng với Trương Bạch Thuật.”
Tiêu Dư An phiền muộn nói: “Yến ca, cũng không phải là ta gấp, chỉ cảm thấy chẳng hiểu sao lần nào cũng không đúng thời cơ? Lần! Nào! Cũng! Thế!”
Yến Hà Thanh đứng dậy đến ngồi xuống cạnh giường Tiêu Dư An, vuốt vuốt tóc hắn, nâng cằm hắn lên, ở trên khóe miệng Tiêu Dư An khẽ hôn một chút, nói: “Chờ thân thể ngươi tốt lên một chút, sẽ…”
“Được thôi, dù sau thì nếu như thực sự bị làm cho ngất đi cũng rất mất mặt.” – Tiêu Dư An nói.
Khóe miệng Yến Hà Thanh khẽ cong lên một chút, muốn về giường bên cạnh lại bị Tiêu Dư An khẽ kéo góc áo: “Yến ca, ngươi đừng đi qua đó, ngủ ở đây đi.”
Yến Hà Thanh nghĩ nghĩ, thổi tắt nến, đi đến bên cạnh Tiêu Dư An nằm xuống, đưa tay kéo người ôm vào trong ngực.
Thời gian vẫn còn sớm, tránh không được trò chuyện mấy câu, Tiêu Dư An nhịn không được hỏi: “Yến ca, có phải trước đó ngươi cho là ta chết rồi không?”
Trong bóng tối, cả thân cả tâm Yến Hà Thanh cứng đờ.
Tiêu Dư An vội vàng đưa tay vỗ vỗ lưng hắn, càng không ngừng vuốt ve.
Dần dần Yến Hà Thanh mới trầm tĩnh lại: “Không, bởi vì ta không tìm thấy thi thể của ngươi.”
Tiêu Dư An kinh ngạc: “Tìm thi thể?”
Yến Hà Thanh ừ một tiếng, nói: “Bọn chúng nói ngươi bị chôn, ta đem toàn bộ mười dặm xung quanh mảnh đất kia đào ra, không thấy thi thể của ngươi, cho nên ta không tin là ngươi đã chết.”
Tiêu Dư An nói không thành lời, đưa tay ôm chặt lấy Yến Hà Thanh.
Yến Hà Thanh sờ sờ tóc hắn, dùng cằm đặt lên trán Tiêu Dư An: “Ngủ đi, mơ đẹp.”
Đêm hôm ấy, trời nổi gió lớn, gió đập vào cửa sổ, cuồng phong thổi đi lá khô trên cành, thế nhưng lại thổi không được tình cảm vui vẻ ấm áp vây quanh Tiêu Dư An.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Dư An tỉnh dậy trước Yến Hà Thanh.
Hắn cử động thân thể, cảm thấy các bộ phân trên cơ thể cũng dần tỉnh lại.
Sau đó Tiêu Dư An cảm giác có điểm gì đó là lạ, hắn động động thân thể, cái điểm không đúng kia lại càng rõ ràng khiến hắn không có cách nào coi nhẹ.
Mặc dù trên người vẫn còn mang theo thương tích, nhưng mà là một người đàn ông không có chút chướng ngại nào về công năng sinh lý, Tiêu Dư An hắn gặp phải vấn đề mà rất nhiều đàn ông sáng sớm đều gặp phải.
Tay Yến Hà Thanh còn đang vòng bên hông hắn, duy trì động tác bảo hộ, trong lòng Tiêu Dư An thầm mắng một câu xấu hổ, sau đó chậm chậm di chuyển về sau một chút. Ai ngờ hắn vừa mới khẽ động, Yến Hà Thanh đã mở mắt ra.
Tiêu Dư An triệt để ngốc nguyên tại chỗ, nhịp tim như nổi trống, vang lên từng tiếng đinh tai nhức óc.