Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 209



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương này có H. Đề nghị vị thành niên không đọc. Cảnh báo rồi đấy.



Đột nhiên bị đè xuống giường, Tiêu Dư An cũng ngây ra, mười mấy ngày nay hắn vì muốn dỗ Yến Hà Thanh mà vắt óc nghĩ ra hết cách này đến cách khác để quyến rũ hắn, thế nhưng cứ hễ chiến là lại bại, khiến Tiêu Dư An hết lần này đến lần khác hoài nghi mị lực của bản thân.

Hôm nay nghe đề nghị của Trần Ca, Tiêu Dư An nghĩ thông, vứt sạch liêm sỉ diễn một màn bondage* như vừa nãy, không ngờ tới Yến Hà Thanh vẫn cứ thờ ơ.

(*Bondage: Bondage là một hành động mang thiên hướng khá bạo lực trong tình dục như trói, buộc người tình của mình.)

Mà để khiến Yến Hà Thanh phản ứng với câu nói kia như vậy chính là do Tiêu Dư An đột nhiên nảy ra sáng kiến, có điều thực sự là quá xấu hổ, vì thế Tiêu Dư An chỉ có thể lắp bắp từng chữ, ậm à ậm ờ mà nói ra, cơ mà cũng vẫn không nói ra hết.

Tiêu Dư An hình như ý thức được gì đó, hai tay vịn lấy bả vai Yến Hà Thanh, chậm rãi ngồi dậy, ngồi ở trên giường mặt đối mặt với Yến Hà Thanh. Tiêu Dư An cười cười một tay thì cởi thắt lưng của Yến Hà Thanh ra, một tay lại kéo tay hắn đặt lên cái eo trần trụi của mình.

Yến Hà Thanh nhíu mày: “Vết thương của ngươi…”

Tiêu Dư An nói: “Đã ổn rồi.”

Thái độ của Yến Hà Thanh kiên quyết: “Không được.”

Tiêu Dư An cười cười: “Nhưng mà Yến ca, ngươi cương rồi này.”

Yến Hà Thanh: “…”

Tay Tiêu Dư An không an phận luồn vào trong vạt áo của Yến Hà Thanh, trêu chọc xoa nắn chỗ dục vọng kia.

Yến Hà Thanh đè lại tay Tiêu Dư An, đem hắn đẩy ra khỏi mình: “Thương thế của ngươi còn chưa khỏi, để tự ta giải quyết.”

Mẹ nó, đã đến lúc này rồi mà ngươi còn có thể nói tự mình giải quyết!

Tiêu Dư An hận đến cắn chặt răng, thái độ cương quyết, y phục của Yến Hà Thanh đã bị hắn cởi ra, Tiêu Dư An cúi người xích lại gần bụng dưới của hắn gặm hôn, đang muốn hướng xuống thì bị Yến Hà Thanh đè lại bả vai.

Hô hấp của Yến Hà Thanh đã sớm trở nên dồn dập, nhưng vẫn còn lưu lại chút lý trí, hắn nhìn vết thương trên người Tiêu Dư An, nói: “Tự ta xử lý.”

Tiêu Dư An nói: “Để ta.”

Bàn tay đang đè bả vai của Tiêu Dư An của Yến Hà Thanh tăng thêm ba phần sức lực: “Không được.”

Hai mắt Tiêu Dư An cười cong cong, giọng điệu khẩn cầu: “Tướng công, để ta giúp ngươi chút đi mà.”

Cả hồn lẫn thân Yến Hà Thanh cứng đờ, hô hấp trì trệ, chẳng qua vừa mới ngây ra một lát đã bị Tiêu Dư An ngậm vào.

Đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt, ra sức nuốt vào, cẩn thận từng chút một thu răng lại, môi bị ma sát đến đỏ bừng, Yến Hà Thanh lăng lăng nhìn Tiêu Dư An, nhìn mái tóc đen tán loạn của hắn phủ lên gương mặt, không cẩn thận đã bị ngậm vào trong miệng cùng với thứ kia của mình. Ánh nến lay nhẹ, Tiêu Dư An ngẩng đầu lên, mắt mắt hơi cong, tận sâu bên trong đó là tình sắc cùng dục vọng, hắn dùng bộ dáng này gắng sức nói ra một từ.

Mặc dù từ kia chỉ mơ hồ không rõ, nhưng Yến Hà Thanh vẫn nhận ra đó là gì.

Tiêu Dư An gọi hắn: “Tướng công.”

Cuối cùng Yến Hà Thanh không thể nhịn được nữa, đem Tiêu Dư An đè xuống giường, vừa rồi có mấy lần bị đâm vào sâu trong cuống họng khiến Tiêu Dư An có chút không thoải mái, hắn nghiêng đầu khẽ ho vài tiếng, phát hiện Yến Hà Thanh lại bắt đầu ẩn nhẫn khắc chế, Tiêu Dư An quay đầu cười nói: “Tướng công, vừa rồi ta giúp ngươi làm, có thoải mái không?”

Lần này Tiêu Dư An quyết tâm nhất định phải quyến rũ thàng công, thế là đem hết tất cả vốn liếng ra.

Nhìn thấy đáy mắt đang ẩn nhẫn của Yến Hà Thanh đang dần bị chút ít dục vọng xâm chiếm, Tiêu Dư An vòng lấy cổ Yến Hà Thanh đem hắn kéo về phía mình, ghé vào tai hắn thấp giọng cười nói: “Ngươi thích ta gọi ngươi như vậy sao? Vậy, phu quân, tướng công, lang quân, ngươi thích nhất là cái nào? Ngươi có muốn nghe tha vừa rên rỉ vừa gọi “của ngươi, tướng công” hay là sau khi chịu không nổi thì gọi “phu quân, chậm một chút”… a…”

Ngay lập tức miệng Tiêu Dư An đã bị Yến Hà Thanh chặn lại, vừa hung hăng hôn hắn vừa dùng ngón tay khuếch trương, mở thân thể Tiêu Dư An ra, tại thời điểm Tiêu Dư An cảm thấy hô hấp không thông, theo bản năng nghiêng đầu muốn tránh đi nụ hôn này thì đột nhiên tiến vào trong thân thể của hắn.

Sau đó chính là va chạm không chút lưu tình nào. Tiêu Dư An ngẩng đầu lên, cắn chặt môi, ánh mắt tan rã, hai tay muốn bắt lấy gì đó, không cẩn thận lại nắm phải lụa đỏ vừa bị cởi ra đặt ở cạnh giường. Yến Hà Thanh lấy lụa đỏ qua, che đi hai mắt cùng cột lên lồng ngực trơn bóng.

Trước mắt bị bịt kín bởi một tầng sa đỏ không thấy rõ bất cứ cái gì, Tiêu Dư An hốt hoảng một lát, chợt thấy Yến Hà Thanh đang cách một tầng vải xoa nắn ngực hắn. So với tay thì sa đỏ thô ráp hơn nhiều, ma sát đến mức Tiêu Dư An nhịn không được toàn thân run rẩy, hắn cong người lên, hô hấp hỗn loạn, bên dưới lập tức kẹp chặt lấy Yến Hà Thanh: “Tướng công, đừng, đừng làm như vậy…”

Đầu tiên người phía trên hơi ngừng lại một chút, sau đó lại càng tăng thêm lực mà ra vào thân thể Tiêu Dư An, Tiêu Dư An nghẹn ngào lên tiếng, ngay lập tức nước mắt chảy ra, toàn thân trên dưới của hắn vừa ngứa ngáy vừa tê dại thoải mái, khoái cảm từ nơi kết hợp tràn lên đến lưng, Tiêu Dư An cầu xin tha thứ: “Yến ca! Được rồi được rồi, ta không trêu chọc ngươi nữa, ta không thể, ưm, không, ưm, không thể tiếp tục, a!”

Ai ngờ nói như vậy chẳng những không đổi được cơi hội để nghỉ ngơi, ngược lại còn suýt chút nữa bị làm cho ngất đi.

Lần thứ ba cao trào, đầu óc Tiêu Dư An trống rống, cả người đột nhiên cương lên rồi lại rũ xuống, trước mắt mơ hồ, vừa gấp vừa yếu thở dốc. Tiêu Dư An điều chỉnh hô hấp, nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên nghe thấy Yến Hà Thanh ghé vào tai hắn nói.

“Tiêu Dư An, chúng ta thành thân đi.”



Soup: Còn 2 chương nữa, t định làm nốt mà buồn ngủ quá, thôi mai nhá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.