Sau khi Tiêu tổng tài ở trong phòng làm việc xem hết một phần kế hoạch của hạng mục hợp tác cùng với chính phủ xong, bắt đầu không yên lòng mà lo lắng cho tiểu kiều thê nhà mình bèn gọi điện thoại tới hỏi thăm một phen.
Người phụ trách chưa từng được tổng tài tự mình gọi điện tới cho bao giờ, bị dọa đến ấp a ấp úng, miễn cưỡng lắm mới nói rõ ràng được mọi chuyện: “Đúng đúng đúng, đã nhận việc rồi, vâng vâng, hiểu rồi ạ hiểu rồi ạ.”
Cúp điện thoại xong, người phụ trách vội vàng mở điều hòa của văn phòng lên chuẩn bị đi mời Yến Hà Thanh đến uống trà. Hỏi xung quanh một chút mới biết hắn đang huấn luyện mấy con ngựa vừa được đưa tới ngày hôm qua, trong lòng người phụ trách giật thon thót. Ngày hôm qua tràng đua ngựa vừa mới mua vào mấy con ngựa mới, trong đó có một con ngựa Akhal-Teke*, nghe nói là đang trong trạng thái nửa thuần phục, tính tình dữ dằn. Yến Hà Thanh vốn không có giấy chứng nhận hay tư liệu chứng minh năng lực gì, lỡ như xảy ra chuyện thì coi như xong. Vả lại, bất kể là người hay ngựa bị làm sao thì người phụ trách là hắn cũng không chịu trách nhiệm nổi!
(*Ngựa Akhal-Teke: được coi là giống ngựa quý hiếm nhất thế giới có nguồn gốc Turkmenistan sở hữu bộ lông lấp lánh ánh kim, sức chịu đựng dẻo dai, phi nước đại cực nhanh. Chính là loài ngựa chảy mồ hôi đỏ như máu trong truyền thuyết. Akhal-Teke chính là chúa tể trong sa mạc Karakoum. Akhal-Teke được cho rằng chính là Hãn huyết mã (Ngựa Đại Uyên) của Đại Uyên được nhắc đến trong sách cổ Trung Quốc.)
“Mẹ nó! Ai bảo hắn đi huấn luyện hả!” – Người phụ trách chửi thề một tiếng, vội vàng chạy đến sân huấn luyện.
Thời điểm người phụ trách chạy đến sân huấn luyện, vừa liếc mắt một cái đã thấy Yến Hà Thanh trên người không có chút công cụ phòng hộ nào đang kéo dây cương của con Akhal-Teke kia. Trước mắt người phụ trách tối đen, suýt chút nữa thì hai mắt trợn trắng ngất đi.
Yến Hà Thanh thì ngược lại, không hề lộ ra chút hoang mang, đứng ở bên trái con ngựa, bắt đầu buông lỏng dây cương, đưa tay vỗ vỗ phần bụng cùng phần lưng ngựa để trấn an, tiện thể vuốt vuốt cái bờm xinh đẹp của nó. Con ngựa ở trước mặt Yến Hà Thanh thì ôn thuần y hệt như cô vợ nhỏ, cúi đầu cọ cọ hắn, Yến Hà Thanh thấy đã làm thân với nó ổn ổn rồi, quả quyết xoay người lên ngựa, trong miệng phát ra một tiếng “giá”, con ngựa bắt đầu chạy như bay.
Người phụ trách thấy vậy thì sửng sốt một chút, mấy cô gái phụ trách bên ngoài sân trông thấy Yến Hà Thanh đẹp trai phong độ như vậy cũng nhịn không được mà nhìn hắn chăm chú không thôi.
Mà lúc này, Tiêu Dư An ở văn phòng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, trên màn hình hiện ra hai chữ Trần Ca, Tiêu Dư An nhịn không được cong khóe miệng khẽ cười.
Từ rất sớm Tiêu Dư An đã nhìn thấy trong danh bạ điện thoại của mình có lưu tên Trần Ca, thế là thuận tay hỏi thăm một chút, nhưng thật ngàn lần không tưởng tượng được, Trần Ca lại là một công tử phú nhị đại.
Trần Ca học đại học chuyên ngành tâm lý học, sau khi tốt nghiệp không muốn vào bệnh viện làm công việc mệt đến chết đi sống lại, nhà hắn có tiền nên cũng tùy ý hắn, không nghĩ tới Trần Ca lại làm ra một chuyện khiến người thần đều kinh động.
Hắn mở một trung tâm tư vấn tình yêu và hôn nhân!
Đi làm ba ngày nghỉ năm ngày, tư vấn tình yêu và hôn nhân miễn phí cho bạn bè!
Sau khi ba mẹ Trần Ca biết chuyện, tâm tình hơi phức tạp, một mặt thì nghĩ thầm đứa con trai này sao lại bị nuôi thành như vậy, một mặt lại cảm thấy dù sao thì Trần Ca cũng không giống những phú nhị đại khác chơi bời bao nuôi minh tinh người mẫu, thế là cũng ủng hộ con đường này của hắn.
Nào biết Trần Ca lại thực sự trở nên có danh tiếng, hiện tại đã mở một chi nhánh ở thành phố này, có thể nói là vô tâm trồng liễu liễu lại xanh.
Tiêu Dư An nhận điện thoại, ở đầu bên kia truyền đến giọng nói sang sảng của Trần Ca: “Này! Tiêu tổng, gần đây cậu bận việc gì à? Đã lâu không gặp, tối nay có rảnh ra họp mặt không? Dẫn cậu đến làm quen với mấy người bạn một chút.”
Tiêu Dư An cười nói: “Bạn gì?”
“Là mấy người bạn muốn thông qua tôi cọ chút ánh sáng mà ôm đùi của cậu thôi.”
“…Thẳng thắng thế?”
“Đã là năm bao nhiêu rồi, hàm xúc có thể mài thành cơm ăn được à, cậu có gặp không? Không gặp thì tôi từ chối, không sao đâu, chỉ là tôi hơi khó xử chút thôi.”
“Gặp đi, dù sao cũng đang rảnh.”
“Vậy đến cái trường đua ngựa kia của nhà cậu được không? Đã lâu rồi không tới đó, hơi hơi nhớ.”
Vốn Tiêu Dư An cũng có dự định đi gặp tiểu kiều thê, dĩ nhiên không có ý kiến, đồng ý: “Cũng được, nhưng mà tôi còn có cuộc họp, cậu cứ mang bạn bè tới trước đi nhé.”
“Cậu quả thật vẫn là người bận bịu, được rồi, vậy gặp sau nhá.”
Tiêu Dư An cúp điện thoại, lại dùng máy riêng gọi cho trợ lý của mình, kết quả tiểu trợ lý không tới, người tới là một khuôn mặt mới, là một nam sinh da dẻ trắng bóc mặt mũi sáng sủa, nhìn bộ dáng thì giống như vừa mới tốt nghiệp đại học nhưng trên sơ yếu lý lịch lại viết đã có ba năm kinh nghiệm làm việc.
Tiêu Dư An hiền hòa cười hỏi tiểu nam sinh tên là gì, khóe mắt tiểu nam sinh hơi chớp mang theo ngượng ngùng nói: “Lục Nhân Gia.”
Tiêu Dư An gật gật đầu: “Tiểu Lục, lát nữa tôi phải cùng Hồng Tụ đi gặp nhân viên chính phủ bàn chuyện hạng mục, cậu đã chuẩn bị thông tin khách hàng xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi!” – Lục Nhân Gia vội vàng lấy tư liệu ra đưa cho Tiêu Dư An.
Thời điểm Tiêu Dư An đưa tay nhận lấy, ngón cái của Lục Nhân Gia bỗng nhiên cọ xát mu bàn tay của hắn, Tiêu Dư An còn chưa kịp phản ứng, Lục Nhân Gia đã tự mình bị dọa nhảy dựng, vội vàng cúi người xin lỗi.
Tiêu Dư An phất phất tay, cầm lấy tư liệu khách hàng lật xem, từ trước đến nay hợp tác cùng chính phủ đều cần phải chú trọng cao độ, lần này cũng không ngoại lệ, nhưng khi Tiêu Dư An xem xét tư liệu lại lập tức ngây ngẩn cả người.
Người trên tư liệu lại chính là Tần Ngọc! Không nghĩ tới hắn ta thế mà lại là viên chức.
Khóe miệng Tiêu Dư An mỉm cười, trên mặt biểu lộ đầy vẻ cảm khái, ngẩng đầu một cái mới phát hiện tiểu trợ lý mới tới còn chưa có đi, đang có chút lúng túng đứng ở một bên.
Tiêu Dư An nói: “Chỗ này của tôi không còn việc gì nữa, cậu đi gọi Hồng Tụ tới đây giúp tôi, sau đó đi làm việc của mình đi.”
Lục Nhân Gia gật gật đầu, rời đi.
Tiêu Dư An dẫn theo Hồng Tụ đến nơi bàn bạc hạng mục, Tần Ngọc đeo mắt kính gọng vàng, tỏ ra cực kỳ nhã nhặn, cả đôi bên đều là người thông mình, lần hợp tác này lại là hạng mục trăm lợi không có một hại, rất nhanh đã bàn bạc xong.
Tiêu Dư An để lái xe đưa Hồng Tụ về nhà trước, lúc này mới đi đến trường đua ngựa.
Mà lúc này, ở chuồng đua ngựa bên này đang xảy ra một số chuyện.
Bạn của trần ca, một cậu trai da mịn thịt mềm dung mạo mị người chỉ vào Yến Hà Thanh nói: “Anh, đúng, là anh đó, dạy tôi cưỡi ngựa.”
Một đám người trẻ tuổi xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nhao nhao huýt sáo khiến Trần Ca nhíu nhíu mày.
Cậu trai này ở trong vòng giới tính công khai, là số 0, hôm nay chỉ thẳng như thế, rõ ràng là coi trọng Yến Hà Thanh.
Diện mạo Yến Hà Thanh bày ra như thế, những bạn bè khác của Trần Ca cũng động tâm, nhưng tiếng nói lại không bằng cậu trai này nên dĩ nhiên không dám đoạt, chỉ có thể góp vui.
Cậu trai này chẳng những là một phú nhị đại mà còn là một quan nhị đại, vẻ ngoài xinh đẹp cho nên từ nhỏ đã muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chưa từng có thứ gì không đoạt được, lúc này cũng tràn đầy tự tin: “Phí huấn luyện viên của anh bao nhiêu, tôi trả gấp ba.”
Nào biết Yến Hà Thanh ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn cậu ta, dắt ngựa quay người muốn bỏ đi.
Cậu trai kia tức giận đến nổi trận lôi đình, ngăn Yến Hà Thanh lại nói: “Cho anh mặt mũi mà anh còn không biết xấu hổ? Người phụ trách của các người đâu rồi?”
Người phụ trách còn chưa tới, Trần Ca đã mở miệng trước: “Đây là địa bàn của Tiêu tổng, cậu đừng có làm rộn, quậy ra chuyện thì bất cứ ai cũng đều không tốt.”
Cậu trai kia nói: “Tính tình Tiêu tổng tốt, chúng tôi đều biết, chỉ mỗi cái chuyện dạy riêng này, hắn sẽ không nói gì đâu.”
Trần Ca nói: “Tôi mang các cậu đến là để mọi người vui vẻ, gặp Tiêu tổng một chút lây chút tiếng thơm, không phải đến để gây sự.”
Cậu trai nói: “Tôi cũng đâu có gây sự, vả lại bản thân hắn là nhân viên làm việc tại trường đua, dạy tôi một chút thì đã làm sao? Đó chẳng phải là công việc của hắn sao? Anh nhìn xem, hắn chẳng những không dạy lại còn không nể mặt khách, có cái kiểu như thế à?”
Trần Ca cũng cảm thấy Yến Hà Thanh hơi quá lạnh lùng, trong nhất thời không nghĩ ra được phải phản bác như thế nào, người phụ trách cũng đã chạy chậm tới: “Ôi, các vị tiên sinh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cậu trai kia chỉ vào Yến Hà Thanh nói: “Người này không phải là huấn luyện viên ở chỗ các anh sao?”
Yến Hà Thanh cũng không ngẩng đầu, tựa như không thèm quan tâm đến, lại lùng sờ sờ bờm ngựa.
Trong lòng người phụ trách lại giật thon thót, nghĩ thầm sao Yến Hà Thanh vừa mới tới ngày đầu tiên đã gây chuyện như vậy, cũng may người phụ trách dù sao cũng là người phụ trách, đối phó với mấy vị công tử nhà giàu này đều có cùng một biện pháp, cúi mình thành khẩn nói: “Tiên sinh, hắn không phải là huấn luyện viên, chỉ là nhân viên của trường đua thôi, không dạy ngài cưỡi ngựa được, thật là có lỗi, tôi sẽ gọi huấn luyện viên của chúng tôi đến, ngài cứ tùy ý chọn, thích ai thì chọn người đó! Ngài thấy thế nào?”
Cậu trai kia nở nụ cười: “Hắn không biết cưỡi ngựa? Không sao, vậy tôi dạy hắn.”
Xung quanh lại vang lên một trận tiếng vỗ tay huýt sáo ồn ào, người phụ trách sững sờ: “Cái này cái này cái này.”
Cậu trai nói: “Yêu cầu của tôi cũng không nhiều, để hắn đi theo tôi là được, không cần dạy cưỡi ngựa, tâm sự là được rồi chứ? Xem như dạy một người bạn thôi.”
Người phụ trách đành phải đến bàn bạc với Yến Hà Thanh: “Cậu đi cùng đi, dù sao đi cùng cũng đâu có mất miếng thịt nào, vả lại vị tiên sinh này là…”
Người phụ trách chỉ muốn dùng một phát súng bắn chết mình.
Yến Hà Thanh đứng không xa, dĩ nhiên cậu trai kia cũng có thể nghe được lời nói của hắn, cậu ta giận quá thành cười: “Được, không đi cùng cũng được, anh cho tôi một lý do.”
“Muốn lý do à? Tôi cho cậu.”
Đột nhiên có một thanh âm mang theo ý cười từ nơi xa bay tới, một đám người đều cùng sửng sốt, quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Dư An từ đằng xa đi tới.
Ánh mắt Yến Hà Thanh cố định lại trên thân Tiêu Dư An không chịu rời.
Tiêu Dư An nhàn nhã như đi dạo đến bên cạn Yến Hà Thanh, cười nói với một đám thanh niên: “Muốn lý do đúng không?”
Nói xong, Tiêu Dư An ở ngay trước mặt mọi người ôm lấy cổ Yến Hà Thanh hôn một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt dài tận ba phút.
Một đám người há hốc mồm, trừng lớn con mắt, không còn hô hấp, mà mặt cậu trai kia thì đã tái mét.
Nụ hôn kết thúc, Tiêu Dư An buông Yến Hà Thanh ra, cười nhìn về phía đám người: “Cái lý do này đã đủ chưa?”
Nào có người dám trả lời hắn, tất cả đều lặng ngắt như tờ, ngây ra như phỗng, ước chừng một phút sau Trần Ca mới gào lên: “Tiêu tổng, chẳng phải từ trước tới nay cậu không bao nuôi tiểu tình nhân với chim hoàng yến gì sao?!”
Tiêu Dư An liếc hắn một cái, cười nhạo: “Tiểu tình nhân gì, đây là chính chủ của tôi đó!”
Người phụ trách lầm bầm một tiếng, hai mắt trắng dã suýt chút nữa thì ngất đi.
Cậu trai kia mặt cũng không còn tái nữa mà chuyển sang trắng bệch luôn, Trần Ca cũng không a ra được một câu, tựa như đồ ngốc mà ngây ra tại chỗ.
—
Soup: Ờm, nói trước với mọi người là t không có lưu bản word đâu tại t làm bằng 3 cái máy tính khác nhau, lúc thì lap lúc thì máy bàn thành ra không có word hoàn chỉnh, nếu ai muốn lưu lại coi thì cứ copy luôn chứ đừng hỏi t chi cho mất công.