Tiêu Dư An dưỡng thương mấy ngày, chờ đến khi vết bầm trên cổ biến mất mới dám thoải mái tản bộ bốn phía.
Ngày thứ hai xử lý triều chính, bởi vì lo lắng Yến Hà Thanh sẽ bị người khác vụng trộm làm khó dễ, Tiêu Dư An xem tấu chương cũng chẳng yên, thế là dứt khoát dẹp đống tấu chương sang một bên, đi thẳng đến Cảnh Dương cung.
Hồng Tụ muốn nói lại thôi, Tiêu Dư An thì lại coi như nhìn không thấy.
Tuế tương mộ, thời ký hôn. Hàn phong tích, sầu vân phồn*. Bông tuyết thi nhau rơi xuống khiến đất trời một mảng mù mịt, rơi đến đâu trắng xóa một mảnh đến đó. Tuyết của Bắc quốc, tựa hồ như vĩnh viễn không bao giờ ngừng rơi.
(*Mấy câu này trích trong bài “Tuyết phú” của Tạ Huệ Liên. Mình không tìm được bản dịch. Đại ý là: Thời điểm gần tới cuối năm, cũng là lúc trời đất u tối. Gió lạnh tích tụ, mây đen dày đặc.)
Tiêu Dư An kéo kéo ngoại bào, phủi phủi bông tuyết trên vai, đưa tay gõ cửa sương phòng Yến Hà Thanh.
Dương thị vệ vẫn luôn tận tâm tẫn trách đi theo Tiêu Dư An ôm quyền: “Hoàng thượng, vì thần ở ngoài cửa đợi ngài.”
Tiêu Dư An không cho phép: “Trời rất lạnh, ngươi trở về đi.”
Dương Liễu An kiên trì: “Vi thần không cảm thấy lạnh.”
Tiêu Dư An thuận tay lấy một nắm tuyết, nhét vào trong áo Dương Liễu An: “Có lạnh không?”
Dương Liễu An rùng mình một cái: “…Không, không, không, lạnh, không lạnh.”
Ngươi run cầm cập thế mà còn dám nói không lạnh!
Tiêu Dư An dở khóc dở cười: “Đi tìm chỗ nào ấm áp chút, đem quần áo hong cho khô đi, một canh giờ sau trở lại là được.”
Tuy rằng Dương Liễu An vẫn còn do dự, nhưng bởi Tiêu Dư An đã quyết định, hắn không thể không tuân chỉ.
Gió bắc gào thét, quần áo bị tuyết làm cho ẩm ướt, Dương thị vệ lặng lẽ tìm đến tiểu viện có trồng dương liễu trong Cảnh Dương cung, thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
“Ai?” – Trong phòng truyền đến giọng nói nghi ngờ, không bao lâu sau, cửa phòng đã được mở ra.
Dương Liễu An nhìn thấy đôi mắt lộ vẻ mừng rỡ của Hiểu Phong Nguyệt, thoải mái cười một tiếng: “Là ta.”
“Ngươi, ngươi, sao cả người đều ướt đẫm thế này, mau vào.” – Hiểu Phong Nguyệt vội vàng kéo người vào trong nhà, đốt chậu than sưởi ấm, để người ở một bên chờ, đi tìm mấy bộ quần áo khô đến: “Mau đem quần áo bị ướt cởi xuống, trước cứ mặc đồ của ta đi.”
“Ừm.” – Dương Liễu An cởi áo ngoài ra, đưa cho Hiểu Phong Nguyệt.
“Thay cả áo trong ra đi, đều ướt cả rồi, cẩn thận phong hàn.” -Hiểu Phong Nguyệt lo lắng nói, trong mắt toàn bộ đều là đau lòng.
Trên mặt Dương Liễu An hiện lên một mạt ửng đỏ không dễ phát giác: “Áo trong, vậy, không cần đâu, không sao cả.”
Hiểu Phong Nguyệt giật mình hiểu ra gì đó, y cúi đầu xuống khiến người ta nhìn không rõ biểu cảm, nhưng mà vành tai đã đỏ thấu, lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi thay ra đi, ta ra ngoài viện quét quét tuyết, ngươi thay là được.”
“Đừng đừng đừng, bên ngoài quá lạnh.” – Dương Liễu An đưa tay giữ chặt Hiểu Phong Nguyệt.
Hiểu Phong Nguyệt luống cuống nói: “Không được, mặc quần áo ẩm sẽ bị nhiễm phong hàn.”
Dương Liễu An giữ chặt lấy người kia: “Ta thay, ta thay, ngươi đừng ra ngoài đó.”
Nói xong, Dương Liễu An cấp tốc cởi áo trong ra, vội vàng thay một bộ quần áo khô, Hiểu Phong Nguyệt cầm lấy quần áo ướt đem đến bên chậu than hong: “Hôm nay sao lại tới đây? Không cần hầu hạ hoàng thượng sao?”
Dương Liễu An đáp: “Hoàng thượng đến Cảnh Dương cung, tìm Yến Hà Thanh.”
Hiểu Phong Nguyệt nghe nói thì đột nhiên thở dài một tiếng.
Dương Liễu An không đành lòng: “Sao vậy?”
Hiểu Phong Nguyệt giải thích: “Trước đó ta có nghe chút tin đồn thất thiệt, nói hoàng thượng gần đây độc sủng một người, không ngờ tới đó lại là hoàng tử Nam Yến quốc.”
Dương Liễu An khẩn trương đặt tay lên tay Hiểu Phong Nguyệt, cầm lấy nhẹ nhàng vuốt ve: “Ngươi nhớ nhà sao?”
Trong lòng Hiểu Phong Nguyệt như được tắm gió xuân, ôn nhu cười với Dương Liễu An: “Mặc dù Nam Yến quốc là cố thổ của ta, nhưng ta một thân một mình, cũng không có gì để tưởng niệm, hơn nữa bây giờ…”
Bây giờ tương tư tận xương, linh lung hồng đậu, nơi nào không có ngươi, nơi đó không phải là nhà.
Hiểu Phong Nguyệt dừng một chút, cúi đầu nhìn những đốm lửa nhỏ bên trong chậu than.
Dương Liễu An không phát giác ra điểm khác thường, vẫn không buông tha hỏi: “Vậy vì sao lại thở dài?”
Hiểu Phong Nguyệt điều chỉnh tốt tâm trạng, ngẩng đầu trả lời: “Chỉ sợ rằng Nam Yến quốc hoàng tử sẽ trở thành cái đích cho người ta công kích.”
Dương Liễu An không hiểu: “Hả? Vì sao?”
Hiểu Phong Nguyệt đem y phục ẩm ướt của Dương Liễu An trải rộng ra, cẩn thận hong, trả lời: “Độc chiếm ân sủng, xưa nay chẳng phải là chuyện vui sướng gì, ở Cảnh Dương cung này, rất nhiều, rất nhiều người hao tâm tổn trí làm đến mức vô tình, cũng có nhiều người rất thông minh, đem mưu kế tính toán đến tường tận.
—
Tiêu Dư An cũng đang lo lắng vấn đề này: “Gần đây có người nào muốn hại ngươi không?”
Yến Hà Thanh lắc đầu.
“Hồng Tụ thì sao, có động tới ngươi không?”
Yến Hà Thanh lắc đầu.
“Phủ nội vụ thì thế nào? Triệu công công có làm gì không?”
Yến Hà Thanh vẫn lắc đầu như cũ.
Tiêu Dư An vỗ ngực thở dài một hơi.
Xem ra kỹ năng của nhân vật phản diện đều đang làm lạnh* hết rồi.
(Này là thuật ngữ trong game, bên mình hay gọi là CD = Countdown, là thời gian hồi kỹ năng ấy)
Nhìn thấy bộ dáng này của Tiêu Dư An, Yến Hà Thanh nhíu mày không hiểu: “Ngươi vì sao lại muốn giúp ta? Mặc dù ngươi không phải là quân vương, nhưng hiện tại vẫn có thể mượn cái thân phận này, hô phong hoán vũ, một tay che trời.”
Tiêu Dư An nhíu nhíu mày.
Như này có phải là Yến Hà Thanh đã tin tưởng mình rồi không?
Có điều mình nào dám hô phong hoán vũ gì cơ chứ, hô vớ hô vẩn, hô tới đao của nam chính thì lại tha hồ cười, vả lại Bắc quốc cũng làm gì có cái gì cần phải hô. Hô cái con khỉ, hoán cái con khỉ ấy!
Tiêu Dư An cong môi cười yếu ớt: “Chẳng vì cái gì hết, ta chỉ muốn làm bằng hữu với ngươi mà thôi.”
Yến Hà Thanh nói: “Bằng hữu?”
Tiêu Dư An đáp: “Đạo xử thế của đại trượng phu đó là kết giao với anh hùng khắp tứ hải.”
Mắt Yến Hà Thanh lộ đề phòng, trầm mặc.
Tiêu Dư An cũng lười trêu ghẹo khiến hắn mở miệng, kéo cái ghế nhỏ đến gần chậu than ngồi, nhìn tuyết lớn bên ngoài cửa sổ cảm thán mấy tiếng, xoa xoa tay sưởi ấm cơ thể.
Tiêu Dư An đầu tiên là ngốc lăng, sau đó trả lời: “A? Ừ. Hồi ta còn sống là người phương nam, sợ lạnh.”
Yến Hà Thanh lại hỏi: “Khi còn sống ngươi tên là gì?”
Tiêu Dư An chấm chấm tay vào nước trong chén sứ, trên cái bàn tròn hoa lê viết xuống tên của mình.
Yến Hà Thanh thì thào đọc lên thành tiếng: “Tiêu-Dư-An.”
“Ừm, những lúc không có người ngoài, ngươi cứ trực tiếp gọi tên ta là được.” – Tiêu Dư An cười yếu ớt, ánh lửa than hồng bao phủ lên khuôn mặt trắng nõn như sứ của hắn, đôi mắt sáng trong lương thiện, nhìn qua có chút hư ảo.
Yến Hà Thanh cảm thấy không được chân thực cho lắm, cẩn thận nhìn thật lâu, đáp ứng: “Được.”
—
Một canh giờ trôi qua rất nhanh, quần áo của Dương Liễu An cuối cùng cũng được hong khô, sau khi thay lại quần áo của chính mình, Hiểu Phong Nguyệt bèn giúp hắn khoác lại áo khoác, thắt đai lưng, chỉnh lại vạt áo.
Hai người đối mặt thật lâu, Dương Liễu An mới mở miệng: “Ta quay về đón hoàng thượng.”
Hiểu Phong Nguyệt lo âu nhìn về phía cửa sổ: “Tuyết lớn như vậy, ngươi đem theo dù được không?”
Dương Liễu An lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa: “Không được, sợ là sẽ có người sinh nghi.”
Hiểu Phong Nguyệt mấp máy môi, không tiếp tục kiên trì nữa.
Dương Liễu An vừa mở cửa phòng, gió tuyết gào thét đưa tới, Hiểu Phong Nguyệt như đột nhớ tới gì đó, giữ chặt lấy Dương Liễu An, từ trong ngực lấy ra một cái túi thơm, đưa cho hắn.
“Đây là?” – Dương Liễu An kinh nhạc nhận lấy túi thơm.
Hiểu Phong Nguyệt nói: “Không thể mang theo dù, cái túi thơm đem bên người này, có thể cầm chứ?”
Dương Liễu An xoa xoa đầu, vui vẻ lại không biết phải biểu đạt thế nào, cười cười: “Ừm, cám ơn, ta nhất định sẽ giữ cẩn thận.”
Hiểu Phong Nguyệt cúi đầu xuống: “Mau đi đi, đừng để hoàng thượng chờ đến sốt ruột.”
Dương Liễu An giúp Hiểu Phong Nguyệt đóng cửa lại, đem túi thơm cẩn thận cất vào trong quần áo, kéo chặt áo khoác vội vàng rời đi.
Gió lạnh rít gào, gió rét lạnh thấu xương, tuyết lớn che tai làm mờ mắt, toàn bộ thế giới bao phủ trong lớp áo bạc, hai người bọn họ đều không nhìn thấy, phía sau một cây dương liễu trong tiểu viện, vậy mà có một người đang lén đứng đó.
Tần Ngọc nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Dương Liễu An, lại nhìn cửa phòng đóng chặt của Hiểu Phong Nguyệt, chậc chậc mấy tiến, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt.