Bữa tiệc lần này có ý nghĩa rất quan trọng, nên Tô Kỷ Đông còn đặc biệt mời thợ trang điểm đến, vừa hơn 7 giờ cả nhà họ Tô đã cùng rời giường.
Mặt trận chiến đấu quá rộng, Tô Kỷ Đông không khỏi quan sát vẻ mặt của Vu Hâm Nghiên: “Mình có thấy làm vậy có long trọng quá không?”
Vu Hâm Nghiêm đang hâm hở làm tóc: “Long trọng hả, không biết nữa… ây, làm phồng tóc trên đỉnh lên giúp chị được không, cảm ơn nhé.”
Thợ trang điểm, “Dạ được bà chủ.”
Tô Kỷ Đông: “…”
Vợ chồng Tô Kỷ Đông ở bên này còn đang trang điểm, thì Tô Hồi Ý đã sửa soạng xong xuôi, đang đứng trước cửa sổ kế bên cầu thang lầu hai, từ đây có thể nhìn thấy được xe dự tiệc của khách mời.
Hôm nay cậu mặt một bộ âu phục màu xám đậm ôm người, dưới ánh đèn thủy tinh óng ánh, chỗ vạt áo như có vụn sao li ti như ẩn như hiện, sang trọng và tinh tế.
Chỗ thắt eo của áo vest hơi siết nhẹ vào, đường nét mềm mại kéo một đường thẳng tắp từ xuống chân. Cậu đứng trước khung cửa sổ được vầng sáng dịu dàng bao phủ xúng quanh, khí chất sang quý tự nhiên mà thành.
Vẫn còn cách giờ bữa tiệc chính thức bắt đầu một thời gian, xa xa ngoài đường vẫn chưa thấy xe chạy.
Tô Hồi Ý đứng một lúc, bỗng có một bàn tay đặt sau eo.
Cậu quay đầu lại, Tô Trì mặc cùng một kiểu âu phục đứng đằng sau cậu, khuôn mặt vẫn lạnh lùng sắc bén trước sau như một. Chỉ có nhìn kỹ ở khoảng cách gần thì mới có thể phát hiện ra dòng cảm xúc mập mờ chảy trong đáy mắt hắn.
Hai người đang đứng trước ô cửa sổ rộng rãi sáng sủa ngay đầu cầu thang lầu hai, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua.
Tô Hồi Ý thấy hơi ngượng ngùng: “Anh hai, tay anh đang để ở chỗ không nên để.”
“Chỗ nào là chỗ không nên để?” Tô Trì không hề bị lay động, cúi thấp đầu ghé đến gần hơn chút nữa, tầm mắt dọc theo nghũ quan của cậu cẩn thận miêu tả.
Chắc là do bị khí chất trên người hắn ảnh hưởng, nên ngũ quan vốn dĩ xinh đẹp của cậu lẫn vào đôi phần trong veo, có một loại hấp dẫn đầy mâu thuẫn.
Cậu xoay người lại quay mắt về phía Tô Trì, giơ tay lên đẩy người nào đó xích ra một chút, “Khách mời sắp đến rồi, với cả cha mẹ sắp đi ra nữa.”
Tô Trì ôm eo của cậu ngả người về phía trước đè mình xuống, “Còn sớm, chúng ta check…”
“Khụ khụ!” Một tiếng ho khan nghiêm khắc vang lên trên hành lang lối ra.
Hai người ngẩng đầu nhìn qua, Tô Kỷ Đông chắp tay sau lưng đứng cách đó không xa, vẻ mặt như mới đi bắt ・ gian, “Sao nào, check cái gì nào?”
Hai người, “…”
Im hai giây, Tô Hồi Ý giơ ba ngón tay lên, phóc! “Check cái búng tay, hâm nóng trước.”
Tô Kỷ Đông ha ha, “Con tưởng con là Thanos (1) hả?”
Tô Hồi Ý, “…”
Tới gần chín giờ, đã có khách khứa túm năm tụm ba đến nơi.
Tô Đĩnh mở phanh áo vest qua lướt đến, vạt áo bị thổi ngược ra sau lất phơ lất phất, “Chờ khi nào bữa tiệc chính thức bắt đầu thì cha mẹ mới đi xuống. Chúng ta có cần đi ra cửa đón khách không, anh hai…”
Tô Trì đáp, “Tùy chú, nếu như không muốn đi thì cũng có thể cho phục vụ đi đón tiếp.”
Tô Hồi Ý đề nghị, “Em cảm thấy nên ra đứng ngay cửa thì hay hơn á, nhất là anh hai, có thể kèn cựa được đám người xấu đó.”
Tô Trì liếc cậu, “Anh là tượng đá trừ tà à?”
Qua một hồi bàn bạc, cuối cùng bốn anh em quyết định đi ra cửa tiếp khách.
Tô Trì và Tô Hồi Ý là để thể hiện thái độ mạnh mẽ kiên cường của mình, Tô Đĩnh là để hóng hớt, còn Tô Giản Thần thì chỉ muốn hợp với tập thể.
Theo thời gian càng lúc càng gần, những chiếc xe sang trọng lục tục từ ngoài trang viên chạy vào.
Tô Hồi Ý và Tô Trì đứng ở hai bên hông, chào đón khách mời tham gia dự tiệc.
Trong những người đến dự tiệc hôm nay có người có giao hảo với nhà họ Tô, người không liên quan gì đến hóng, còn có cả đối thủ cạnh tranh đang minh tranh ám đấu, chẳng buồn che giấu sự hả hê trong ánh mắt.
Trong lúc nhất thời, lo lắng, ngờ vực, cười trên sự đau khổ của người khác, tiếc hận… đủ loại ánh mắt đan xen đặt trên cơ thể của người nhà họ Tô.
Qua một đợt khách đến, Tô Giản Thần nhíu nhíu mày, “Mặt bọn họ kiểu gì vậy?”
Đến dự tiệc không phải nên thật vui vẻ, hào hứng sao?
Tô Hồi Ý còn chưa kịp nghĩ nên bịa chuyện như thế nào, thì phía trước lại có mấy người đi tới.
Chắc hẳn là lời đồn “Tô gia suy thoái” mấy ngày nay càng cháy càng dữ, nên người đến vẻ mặt cũng chỉ giới hạn trong khách sáo ngoài mặt.
Sau khi chào hỏi xong, một vài tiếng xầm theo bước chân đi vào cửa của bọn họ lọt vào trong tai Tô Hồi Ý: “Đó là con nuôi của Tô gia đó hả? Ghê gớm thật, nghe nói là sáp vào với ông con cả luôn đấy.”
“Ha ha, chưa chắc ai ghê hớn ai đâu, cái kiểu con cưng như Tô Trì ấy, không phải vẫn ra tay với em trai nuôi của mình à.”
“Vậy là thật luôn hả? Không phải là tin đồn…”
Chỉ qua chốc lát, tiếng nói chuyện đã tiêu tan đằng sau cánh cửa.
Tô Giản Thần không nhịn được phẫn nộ lên tiếng, “Xấu xa! Tại sao bọn họ có thể phỏng đoán em út và anh hai như thế được?”
Ba anh em, “…”
Cục tức của Tô Giản Thần mới dậy lên được một nửa, song không được hùa theo, không khỏi quay sang Tô Trì, “Anh hai, chẳng lẽ anh nghe thấy mấy tin nhảm đó mà không nổi giận sao?”
Tô Trì, “Tàm tạm…”
Tô Giản Thần căm phẫn sục sôi, “Anh hai, anh đúng là tốt tính.”
Tô Hồi Ý đã được Tô Trì báo trước về dự định lật đổ thế giới, “…”
Bốn anh em yên lặng đối mặt nhau, đột nhiên có một giọng nói vang lên phía trước ——
“Ồ, thì ra đây là cậu út nhà họ Tô?”
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi từ phía trước đi tới, cơ thể gầy gò miễn cưỡng khoác lên bộ âu phục màu đen, “Hay nên gọi cậu là… đại thiếu phu nhân nhỉ?”
Tô Hồi Ý liếc mắt một cái lập tức nhận ra đây là một trong những đối thủ ngáng chân Tô thị: lão nhị của Vi gia.
Vi lão nhị thấy cậu không nói lời nào, tiếp túc cười cười hết sức ác ý, “Ôi chao, tôi quên mất, Tô gia sắp không chịu được nữa rồi, chắc sau này không còn cơ hội nào để xưng hô như thế được, ha ha ha…”
Tô Trì ung dung mở miệng, “Đúng là không còn cơ hội nào.”
Tô Hồi Ý cảm thấy thương hại cho sự vô tri của Vi lão nhị, cậu tâm lý đề nghị, “Hiếm khi có dịp, không bằng bây giờ anh tranh thủ gọi thêm mấy tiếng nữa.”
Ba anh em còn lại, “…”
Vi lão nhị đột nhiên nghẹn họng, lập tức hung dữ lườm cậu một cái, “Cậu chỉ còn vênh váo được lúc này mà thôi!”
Hắn nói rồi nhanh chân lướt qua bốn người đi vào trong cửa.
Tô Hồi Ý không quá hiểu sự hung dữ của hắn cho lắm: Tại sao gây hấn xong rồi còn có mặt mũi đi vào ăn chùa?
Bốn người đứng bên ngoài chờ đón khách một lúc, cũng gần đến lúc bữa tiệc khai mạc.
Tô Hồi Ý là nhân vật chính của ngày hôm nay, Tô Trì là con cả của nhà họ Tô, đều phải đi vào bên trong hội trường để sửa sang lại sơ sơ chuẩn bị lên sân khấu.
Tô Đĩnh mất hứng thú hóng hớt, cũng xoay người trở về trong sảnh, Tô Giản Thần một cách tự nhiên theo sát phía sau.
Những khách còn chưa đến thì giao cho nhân viên phục vụ tiếp đón.
Trong lúc Tô Hồi Ý ngồi trên lầu hai chuẩn bị, thợ trang điểm bên giúp đỡ chỉnh sửa tóc tai, Tô Trì đứng đằng sau cậu không làm phiền.
Một vài phút sau, cửa phòng chuẩn bị gõ hai tiếng.
Tô Trì kêu một tiếng “vào đi”, Tiểu Tần mặc tây trang chuyên nghiệp đẩy cửa đi vào, “Chủ tịch Tô, trợ lý Tô.”
“Được rồi.” Tô Trì mở miệng túi giấy ra xem thử, sau khi xác nhận xong thì khép túi lại trả cho tiểu Tần, “Bên kia chuẩn bị xong?”
“Không có vấn đề gì, chủ tịch Tô yên tâm.”
“Ừ, vất vả cho cậu rồi, ngồi nghỉ ngơi trước đi.”
“Chuyện trong phận sự mà thôi.”
Lúc Tiểu Tần đang chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống, Tô Hồi Ý đã thò đầu ra từ dưới tay thợ trang điểm, “Sao hôm nay thư ký Tần còn phải tăng ca nữa?”
Đầu cậu bị thợ trang điểm kéo trở về, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu bị vuốt thành vương miệng.
Tiểu Tần hết mực cung kính, “Vì chính nghĩa và sứ mệnh.”
Tô Hồi Ý không hiểu gì chỉ biết rất ghê gớm đảo mắt sang Tô Trì, Tô Trì thong thả, “Tiền lương gấp đôi.”
Tô Hồi Ý tức thì hiểu rõ.
Mới tạo kiểu được một nửa, điện thoại reo lên, trên màn hình hiện tên người gọi đến là Chu Thanh Thành.
Tô Hồi Ý nghe máy, “A lô, các cậu đã tới chưa, tôi còn đang lên đồ.”
Bên kia điện thoại truyền Chu Thanh Thành và Tôn Hà Vũ cậu một tiếng tôi một tiếng, “Đang ở trong hội trường dưới lầu một nhà cậu.”
“Nhanh xuống đi, có đồ gì để lên lâu?”
“Tiệc nhà cậu tổ chức là tiệc gì thế, sao xung quanh cứ xì xà xì xầm vậy?”
Tô Hồi Ý im vài giây, “Tiệc Hồng Môn.”
Bên kia, “…”
Chờ sửa soạng xong rồi, Tô Hồi Ý đứng dậy đi về phía ngoài cửa, Tô Trì đi ra ngoài cùng với cậu. Cửa phòng đóng lại sau lưng, hai người sóng vai nhau đi trên hành lang.
Tô Trì giơ cổ tay lên liếc nhìn thời gian, “Bữa tiệc sắp chính thức bắt đầu rồi, có thể đợi cho nghi thức kết thúc rồi đi gặp bạn của em sau.”
Tô Hồi Ý cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ, cậu ngừng bước lại, “Vậy để em nhắn tin báo với mấy tên đó một tiếng, mình đi tìm cha mẹ trước.”
Gửi một tin vào nhóm wechat, Tô Hồi Ý cất điện thoại vào rồi cùng Tô Trì đi về hướng phòng chờ.
“Anh hai, hôm nay anh tính thế nào?”
“Em vẫn chưa hiểu?”
“Đẩy đòn bẩy và mượn lực đánh lực thì em hiểu rồi, em chỉ không thể hình dung được anh sẽ làm thế nào để phối hợp với cha mẹ tuyên bố em chuyển hộ khẩu ra ngoài, kiểm soát thời gian làm đối thủ phải trở mặt một cách chính xác thôi.”
Tô Trì khai sáng cho cậu, “Đối với một doanh nghiệp mà nói, điều quan trọng nhất là gì?”
Tô Hồi Ý, “Tín ngưỡng!”
Tô Trì dành cho cậu một ánh mắt thâm sâu.
Tô Hồi Ý thuận thế đổi giọng, “Dòng tiền.”
Tầm mắt dời đi, Tô Trì lên tiếng khẳng định với câu trả lời của cậu, “Đúng rồi, là dòng tiền. Tất cả các dòng chảy đều có cửa ra, dòng tiền cũng thế.”
Chỉ trong vài bước hai người đã đi tới trước phòng chờ, Tô Trì d3 xuống tay nắm cửa, “Mà lúc này chốt mở đang nằm trong tay anh, nên anh có thể vặn đóng với nước bất cứ lúc nào.”
Lạch cạch, cửa phòng chờ mở ra.
Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên ở bên trong ngước mắt nhìn sang, “Anh hai, Tiểu Ý, chuẩn bị xong chưa?”
Chủ đề vừa rồi cứ như vậy kết thúc tại đây, Tô Trì đáp một tiếng, “Xong rồi ạ.”
Tô Hồi Ý cứ có cảm giác như lời nói của Tô Trì vừa rút một cái kíp nổ trong đầu mình —— cậu loáng thoáng nhận ra, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được.
“Tiểu Ý, tự nhiên đờ ra đấy làm gì, con là nhân vật chính của ngày hôm nay đấy.” Lời nhắc nhở nghiêm túc của Tô Kỷ Đông kéo sự chú ý của cậu về.
Tô Hồi Ý tạm thời bỏ xuống vấn đề mà mình chưa nghĩ rõ ràng, điều chỉnh tốt trạng thái bước tới, “Con cũng chuẩn bị xong rồi.”
Vu Hâm Nghiên cẩn thận quan sát cậu một hồi, sau khi xác nhận không có gì sai sót thì với tay kéo cánh tay cậu, “Vậy thì mình đi thôi.”
Vợ chồng hai người đi chính giữa, Tô Trì và Tô Hồi Ý đứng hai bên trái phải. Cầu thang lầu hai của biệt thự rộng rãi thoáng đãng, nối thẳng xuống sân khấu lễ bên dưới.
Khi cả bốn người xuất hiện ở đầu cầu thang, thì bầu không khí trong bữa tiệc tức thì lắng xuống.
Trước đó người ta nói nhà họ Tô suy thoái cũng được, nói anh em cấm kỵ cũng được… nhưng ngay giây phút này, khi tất cả mọi người thấy bốn người sóng vai đứng trên cầu thang dưới ánh sáng rực rỡ, thì không một ai còn nói lời thừa thãi nào nữa.
Ưu tú xuất chúng quá mức thật sự có thể khiến cho người ta cảm thấy choáng ngợp.
Tô Kỷ Đông là người đầu tiên bước bậc thang, ông lui về vị trí hạng hai nhiều năm song khí phách uy nghiêm năm đó vẫn không hề vơi giảm. Vu Hâm Nghiêm theo sát bên cạnh, khí chất nền nã dịu dàng, mềm mại mà vẫn không mất đi sự bền bỉ.
Tô Trì và Tô Hồi Ý đứng bên cạnh hai người họ, một người cao lớn sắc bén, một người ôn hòa nhã nhặn.
Bốn người cùng nhau đi xuống cầu thang đến chính giữa sân khấu, hào quang quanh cơ thể chói mắt chẳng có chút gì suy sụp chật vật như trong lời đồn.
Bên dưới sân khấu, Chu Thanh Thành và Tôn Hà Vũ liếc mắt nhìn nhau, cùng thở phào nhẹ nhõm… xem ra không có vấn đề gì lớn.
Các đối thủ cạnh tranh đứng trong đám người thấy hơi bất ổn: Sao người nhà họ Tô lại bình tĩnh như vậy?
Có một vài người bất an quá thậm chí còn lấy điện thoại ra, âm thầm xác nhận hướng tài chính của Tô gia với cấp dưới. Sau khi nghe không có vấn đề gì khác thường xong lúc này mới yên tâm ——
Nỏ mạnh hết đà mà thôi, sĩ diện dựng ra cả.
Sau khi yên tâm rồi thì bắt đầu lèm bèm: “Cậu nói xem lần này Tô gia tổ chức tiệc để làm gì?”
“Buổi cuồng hoan cuối cùng.”
“Tài sản đã bị phân chia cả rồi còn tâm trạng mở tiệc, đúng là mua vui trong niềm đau.”
“Mấy cậu nói xem hai ông bà Tô gia đấy có biết hai thằng con trai mình sáp vào với nhau không?”
“Ài, ai biết được, gia tộc lớn mặt ngoài đức cao vọng trọng, chuyện xấu sau lưng chẳng phải cả đống.”
Đám người đang châu đầu ghé tai rủ rỉ rù rì với nhau, thì đằng sau lưng bỗng vang lên một giọng nói không vui, “Đồn đại linh tinh như vậy không hay đâu, các vị?”
Bọn họ quay đầu lại, một người đàn ông ăn mặc nho nhã đang đứng đằng sau bọn họ, mày nhíu chặt, trong ánh mắt còn có uy hiếp nhàn nhạt.
Nhóm người, “Sao lại là lời đồn rồi? Đồn đại một thời gian dài như thế, nếu là đồn nhảm thì người nhà họ Tô sao không sớm bác bỏ tin đồn.”
Mi tâm Nhiếp Diệc Hộc càng nhíu chặt hơn, hắn kiên quyết giải thích, “Đó là thanh giả tự thanh.”
Một người trong đó thiếu kiên nhẫn, “Cậu có tin không, hai anh em Tô gia chắc chắn có một chân.”
“Tôi không tin.”
Cách xa mấy mét, Tô Giản Thần ngơ ngác nhìn về phía mấy người đang sắp ầm ĩ lên: Sao tự nhiên có người còn tức hơn cả mình nữa?
Trên sân khấu, Tô Kỷ Đông đứng trước micro hắng giọng một cái, rồi mở miệng, “Thưa quý vị…”
Giọng nói của ông đi qua micro vang vọng đến mỗi góc trong hội trường, tiếng bàn luận xì xầm xôn xao bên dưới cũng bình ổn lại.
Tô Kỷ Đông dừng một chút mới nói tiếp, “Đầu tiên, chào mừng tất cả mọi người tới tham gia bữa tiệc do Tô gia chúng tôi tổ chức. Người tới là khách, mong rằng mọi người có thể trải qua một cuối tuần vui vẻ ở đây.”
Tô Hồi Ý nghe vậy roẹt cái quay đầu nhìn về phía Tô Kỷ Đông. Cuối cùng cậu cũng biết gien khơi thù hận của anh hai mình di truyền từ ai rồi ——
Tô Kỷ Đông biết rõ gần như tất cả các đối thủ kinh doanh đều đang tập trung bên dưới sân khấu, cũng tin rằng ông con cả nhà mình có thể dọn hết sạch sẽ, nhưng mà vẫn có thể điềm đạm nói câu “mong rằng mọi người có thể trải qua một cuối tuần vui vẻ”!
Tiếng người sao? Hay…
Đúng là thần dụ!
Không đợi Tô Hồi Ý cảm thán xong, đã nghe Tô Kỷ Đông nói tiếp, “Ở ngay đây, tôi có một việc lớn muốn tuyên bố.”
Tất cả mọi người bên dưới tập trung tinh thần, nhìn Tô Kỷ Đông đứng trên sân khấu: Là Tô thị phá sản rồi? Sắp bị thu mua rồi? Vẫn là bán lấy tiền gán nợ rồi?
Tô Kỷ Đông lên tiếng nổ vang trong sự chú ý của muôn người, “Con út Tô gia chúng tôi, Tô Hồi Ý, chuyển hộ khẩu ra Tô gia! Để chúng tôi chúc mừng, chúc mừng con trai tự lập kể từ đây!”
Mọi người, “…”
Mọi người: “??”
Ủa? Tụi tui chờ mấy người tuyên bố chuyện Tô thị có biến đổi lớn, mất cả buổi ra là chuyển hộ khẩu cho con nuôi?
Ngoài ra thì cũng có đám đông quan tâm đến “chuyện tình yêu của anh em Tô gia” nhanh chóng phản ứng lại —— chuyển hộ khẩu, chắc chắn có liên quan đến chuyện tình cảm cấm kỵ đó!
Là do bị cha mẹ phát hiện sắp bị đuổi ra khỏi nhà, hay là chuyển hộ khẩu tiện thể thành lập quan hệ hợp pháp?
Trong lúc tất cả mọi người dưới sân khấu đang xôn xao thì một giọng nói đột ngột vang lên từ trong đám đông, “Sao vậy, tính mượn chuyện để che đậy tạo cơ hội cho hai anh em à, nên mới phải vội vàng chuyển ra?”
Tô Hồi Ý lần theo tiếng nói nhìn sang, người vừa lên tiếng là Vi lão nhị.
Lời nói của hắn như là ném một cục đá vào giữa mặt hồ, lấy hắn làm tâm, lời đàm tiếu như là con sóng lớn dần khuếch tán ra: “Bảo sao không biết tự nhiên Tô gia mở tiệc vào đúng ngay lúc này, thì ra là tìm cách chữa cháy, tạm thời chuyển hộ khẩu ra.”
“Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên đúng là lòng dạ rộng rãi, hai đứa con trai vớ vào nhau, mà còn tiếp tay khắc phục hậu quả.”
“Giờ chuyển ra thì có tác dụng gì, ngọn nguồn thế nào trong lòng ai mà chẳng biết cơ chứ. Huống chi của cải đã có tổn thất rồi, chẳng lẽ chuyển hộ khẩu ra là đối thủ sẽ chịu thu tay?”
Tô Giản Thần đứng trong đám khách nghe thấy mấy lời đó, không khỏi lo lắng nhìn lên cha mẹ và anh em đang đứng trên sân khấu: Mau giải thích đi, hai người rõ ràng là tình anh em trong sạch!
Trên sân khấu, Tô Kỷ Đông cũng đang khẩn trương nhìn sang Vu Hâm Nghiên đứng bên cạnh mình —— tiếng bàn tán xung quanh quá nhiều, chắc chắn là bà xã của ông sẽ nghe thấy được.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống khuôn mặt điềm tĩnh của Vu Hâm Nghiên, không nhìn ra vui giận, bà lại quay đầu nhìn hai người con trai của mình.
Tô Hồi Ý đang rụt rè thấp thỏm nhìn bà, Tô Trì mím môi mắt nhìn thẳng.
Vu Hâm Nghiên khựng lại hai giây, rồi trong ánh mắt sầu lo của ông xã mở miệng nói với những người bên dưới, “Chuyện của con tôi, liên quan quái gì đến mấy người?”
Như thả một muôi đá lạnh vào nồi nước sôi vậy, tiếng bàn luận phút chốc lắng lại.
Mấy chục tầm mắt kinh ngạc nhìn lên, dường như không ai tin được rằng Vu Hâm Nghiên luôn luôn dịu dàng sẽ ăn nói mạnh mẽ, thái độ cứng rắn như thế.
Tô Hồi Ý nhìn Vu Hâm Nghiên, cậu thoáng xúc động trong lòng, viền mắt bỗng dưng hơi nóng lên.
Tô Kỷ Đông thở phào một hơi: Chín rồi, cuối cùng cũng chín rồi…
“Đúng là chuyện không liên quan đến chúng tôi.” Một tiếng nói khác vang lên trong đám đông, Tô Hồi Ý nhìn sang, phát hiện đó cũng là một người trong các đối thủ cạnh tranh.
Người kia nói, “Nhưng anh em Tô gia mấy người đúng là làm loạn thật mà, sao nào, dám làm mà không dám cho người ta à?”
Tô Giản Thần tức thì siết chặt nắm đấm: Nói hưu nói vượn! Hai người đó trong sạch!
Tô Đĩnh cách đó không xa xuyên qua dòng người bước đến, một tay khoác lên trên vai Tô Giản Thần, “Đừng kích động như vậy, anh ba.”
“Tại?”
“Vì tốt cho anh.” Nếu không thì đợi lát nữa chắc anh sốc tới phai màu.
Vu Hâm Nghiên trên sân khấu đang định nói gì đó, Tô Trì vẫn giữ im lặng từ khi bắt đầu vào trận đến giờ bỗng nhiên mở miệng, “Tiểu Tần…”
Bên hông sân khấu, không biết tiểu Tần đã chờ ở đó từ tkhi nào.
Tệp tài liệu đang cầm trong tay đã giao cho Tô Trì trước đó, hai ba bước đến, “Chủ tịch Tô…”
Tô Trì nhận tệp tài liệu, ngón tay thon dài đặt lên nút gài, lọt vào ánh mắt của một số người nào đó, chẳng khác nào hộp Pandora (1) thần bí.
Hắn cụp mắt, ánh mắt quét qua các đối thủ “nổi tiếng trong danh sách” đang đứng giữa đám người một cách chính xác không lệch phân nào.