Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 86



Tô Trì vừa dứt tiếng, trong sảnh tức thì không còn một tiếng động.

Tất cả mọi người vẫn chưa kịp lấy lại bình tĩnh sau sự công kích đến từ việc tận mắt nhìn thấy hai người hôn nhau, thì đã nhanh chóng sa vào cơn chấn động khi thế cuộc nghịch chuyển —— vụ gì vậy?

Sao tự nhiên thoắt cái tình hình đã bị lật ngang rồi!

Ngón tay đang nắm chặt điện thoại của Vi lão nhị dồn sức đến run lên, chẳng biết là do tức giận hay hoảng sợ.

Sắc mặt của những người khác roẹt cái tái xanh, vội vàng lấy điện thoại ra hòng muốn xác nhận lại, song tin tức nhận được lại khiến cho tâm trạng của bọn họ lao dốc hoàn toàn: Vốn đã bị khóa rồi, cả một công ty to như vậy chớp mắt đã thành một cái xác không.

Có một người trong đó đột nhiên lảo đảo, ly rượu cao cổ trong tay nghiêng ngả vẩy ra vài giọt Champagne trong suốt.

Khách khứa đến dự tiệc từ từ hoàn hồn lại sau nỗi kinh hoảng, sau đó tiếng xì xào thầm thì vang lên: “Tô Trì đúng là to gan, thế mà dám hôn hít nhau ngay trước mặt tất cả mọi người như vậy.”

“Cậu còn quan tâm đến chuyện đó nữa! Chuyện quan trọng ở đây không phải là cậu ta nuốt trọn nhà người khác sao?”

“Nãy ai mới nói Tô Trì còn trẻ quá nhìn vấn đề chưa đủ sâu?”

“Lòng dạ thủ đoạn cỡ này, đừng nói đến tuổi trẻ, cho dù là đời trước thì cũng e là không có ai hơn được…”

Leng keng! Một tiếng tiếng vang lanh lảnh cắt ngang tiếng xì xầm xung quanjh.

Vi lão nhị chụp khay rượu trong tay một nhân viên phục vụ nện thẳng xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh trong suốt rơi xuống nền nhà sáng loáng.

“Tô Trì ——” Lồng nguc hắn lên xuống không ngừng như đang muốn nói điều gì đó, song âm báo từ điện thoại vang lên liên tục gạt suy nghĩ của hắn đi.

Hắn căm phẫn liếc Tô Trì, rồi vội vàng xoay người chạy ra ngoài.

Trên ban công lầu hai có tầm nhìn thoáng đãng, ánh mắt Tô Hồi Ý rơi xuống nơi đầy mảnh vỡ ly, tầm nhìn như hóa thành vật chất thực, “Anh hai, anh ta làm vỡ ly nhà mình kìa.”

Tô Trì không mấy để bụng vu0t ve mu bàn tay của cậu: “Không sao cả, ngoài cửa có bảng thông báo, cố tình làm hư hao tài sản sẽ phải bồi thường gấp mười lần giá gốc.”

Tô Hồi Ý cảm giác mình như là một đứa trẻ mù điếc, “Sao em không thấy nhở?”

Tô Trì bổ sung: “Font chữ cỡ 8.”

Tô Hồi Ý cảm thán bản chất gian thương, “Lần sau anh chơi hẳn một bản điêu khắc mini luôn nhé.”

Vi lão nhị rời khỏi sân khấu rồi, các đối thủ cạnh tranh khác cũng ngồi không yên, thi nhau chạy về xem có tìm được cách nào để vớt vát gì không.

Sau khi mấy người đó rời đi, bầu không khí bữa tiệc cũng dịu xuống.

Khách khứa nâng ly rượu bắt đầu đi qua đi lại từ đầu, trong lúc thì thầm nói nhỏ với nhau còn như có như không đưa tầm mắt về phía hai người trên ban công.

Tô Trì nghiêng đầu hỏi Tô Hồi Ý, “Có muốn về phòng nghỉ ngơi trước không?”

Ánh mắt từ dưới lầu đưa đến nóng bỏng quá mức, Tô Hồi Ý cảm thấy đây là nhiệt độ mà một con cá khô không thể gánh được, cậu gật đầu, “Đi về trước cũng được.”

Vừa khéo, cậu còn có chuyện cần tìm Tô Trì xác minh.

Cả hai cùng xoay người đi về phía hành lang đi vào trong, khóe mắt Tô Hồi Ý quét ngang bỗng nhiên chạm vào một vị trí trống vắng.

Bước chân cậu dừng lại, tập trung ánh nhìn.

Tô Giản Thần đang đứng trên bậc thang cách hai người chừng năm, sáu mét, toàn thân đã phai thành một màu xám trắng, trong khung cảnh tiệc tùng xán lạn chẳng khác nào một nét bút họa giản dị không màu.

Tô Hồi Ý, “…”

Cậu kéo kéo Tô Trì, nhẹ giọng nói, “Anh hai, anh ba sắp tàn hình rồi.”

Tô Trì cũng để ý đến tình trạng của em ba nhà mình, hắn cau mày mở miệng kêu một tiếng, “Chú ba…”

Giọng nói quen thuộc đánh thức đầu óc đã chết máy của Tô Giản Thần, hắn chầm chậm quay đầu về hướng của hai người, sau khi đứng hình mất mấy giây thì mới thất thần lẩm bẩm, “Hai người, hai người không trong sạch sao?”

Hai người, “…”

Không, hai người họ đã là người lớn bị vấy bẩn rồi.

Khi khung cảnh ở nơi này chìm vào khoảng lặng, thì Tô Đĩnh xuyên qua dòng người từ dưới lầu đi lên, một tay khoác lên trên vai Tô Giản Thần, tinh ý tô màu cho hắn.

“Anh ba, thế giới của người trưởng thành rất là phức tạp.” Tô Đĩnh vỗ hắn bồm bộp, “Anh phải học cách tiếp nhận…”

Tô Giản Thần hồi phục tinh thần lại từ cái vỗ đó, đột nhiên roẹt một cái quay sang Tô Đĩnh, “Chú biết hai người đó không còn trong sạch từ lâu rồi à?”

Tô Đĩnh im hai giây, “Không biết.”

Tô Giản Thần thở phào một hơi, “Vậy thì không sao rồi.”

Ba người còn lại, “…”

Anh ba Tô bỗng nhiên phát hiện ra tình cảm anh em trong nhà biến chất bị dẫn đi uống rượu, Tô Hồi Ý đi theo Tô Trì trở về.

Ánh sang trong hành lang tối lại, tất thảy mọi ánh mắt săm soi tìm tòi đều bị bỏ lại đằng sau.

Tô Hồi Ý hồi tưởng lại khung cảnh vừa rồi, “Anh ba cứ như là miếng bò mỡ.” Xiên phát là chín.

Tô Trì lên tiếng khẳng định, “Hàng cao cấp trong bò mỡ.” Chẳng những chín, mà còn rất dắt răng.

Tô Hồi Ý nghe hiểu ý trên mặt chữ của hắn, “Chắc là tại anh ba hay rèn luyện cơ thể, anh xem chẳng phải gà đi bộ mắc răng hơn gà công nghiệp sao.”

Nghĩ đến chút tình em còn sót lại, nên cả hai chỉ nhận xét trong chốc lát rồi tạm ngưng cuộc thảo luận về việc anh ba Tô có mắc hay không.

Chỉ qua vài bước đã đi tới cửa phòng nghỉ ngơi, một tay Tô Trì d3 xuống tay nắm cửa, cửa phòng đẩy ra bên trong không có một bóng người.

Sau khi bước vào, khóa cửa “lạch cạch” khóa lại, ngăn cách âm thanh đến từ bên ngoài.

Tô Trì cúi đầu chỉnh sửa ống tay áo, ngón tay khớp xương rõ ràng đặt trên áo vest đậm màu, chẳng ai ngờ rằng bàn tay này mười phút trước vừa mới quấy đảo mưa gió trong giới kinh doanh.

Trước là lấy tập đoàn Tô thị làm mồi, rồi nương theo sự chèn ép của đối thủ ngoài mặt tạo ra phân chia doanh nghiệp giả tạo ——

Việc như thế không thể nắm chắc được hoàn toàn và lòng dạ vượt xa người thường thì chắc chắn không thể làm được.

Cuối cùng thì Tô Hồi Ý cũng tìm được cơ hội thích hợp để xác thực với hắn, Anh hai, lần này mấu chốt để trở mình có phải là lỗi sai trong thời hạn không?”

Tô Trì dừng động tác trong tay nhìn cậu, ánh mắt từ hàng mi dài mảnh của cậu trượt dọc xuống sống mũi thẳng tắp, “Nói anh nghe thử xem.”

Cọng tóc ngố dẻo dai trên đỉnh đầu nghoe nguẩy, Tô Hồi Ý như vừa chuyển được sóng điện não, “Đầu tiên là lợi dụng dòng tiền của đối phương trong dianh nghiệp Tô thị bắt đầu xây nên một cái quỹ, sau đó thông qua cách thứ trái ra phải vào tạo thành lỗi sai trong thời hạn, chuyển thành dòng tiền của mình, thế là cuối cùng chốt mở hoàn toàn nằm trong tay của anh hai.”

Tô Trì cụp mắt, “Cũng chuyên nghiệp phết đấy.”

“…” Tín hiệu của Tô Hồi Ý suýt chút nữa đứt kết nối, cậu bồn chồn tim đập thình thịch, “Lật, lật từ điển học được.”

Tô Trì nở nụ cười, “Tiếp tục…”

“Dạ… tất cả mọi người trong bữa tiệc đều đang chăm chăm vào hướng tài chính của Tô thị nhà mình, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến việc quỹ bị gặp sự cố hoàn toàn không có liên quan gì đến tập đoàn Tô thị.”

“Càng không ngờ rằng cái gặp sự cố là dòng tiền của công ty bọn họ.

Tô Trì “ừm” một tiếng.

Tô Hồi Ý, “Cho nên bất kể đối phương tính toán gì, chỉ cần chúng ta ở đằng sau bọn họ cắt ngang dòng chảy của dòng tiên mà doanh nghiệp dựa vào, thì kế hoạch của bọn họ không thể đẩy mạnh.”

“Mà người xây quỹ đó lại chính là bọn họ, tức là “mượn lực đánh lực” mà anh hai nói.”

Trong quá trình đó, Tô Trì chẳng cần làm gì cả, chỉ vẽ một cái bánh, là sẽ có thể vừa chặn tài chính của đối phương, vừa ngồi hưởng lãi ròng đến từ dòng tiền của đối phương.

Đó là cái gọi là “minh tu sạn đạo, ngầm độ Trần Thương”.

Trước chơi “dưới đĩa đèn thì tối”, sau làm cú “há mồm chờ sung rụng”.

Tô Hồi Ý lần lượt bóc trần từng lớp kế hoạch của anh hai mình, rồi cảm khái hỏi dò, “Là vậy đúng không, anh hai?”

“Nói không sai.” Lòng bàn tay rộng phủ trên đỉnh đầu của cậu, cọng tóc ngố bị bẻ hướng, Tô Trì dùng giọng điệu thong thả đưa ra kết luận, “Trước tiên đối phương dựng một cái đòn bẩy, đôi bên đứng hai đầu. Nương theo kế hoạch của bọn họ thì hôm nay là thời cơ tốt nhất để đẩy đòn bẩy, đối với chúng ta cũng thế.”

Nguyên lý đòn bẩy, khi điểm tựa tiếp cận vô hạn với đối phương thì bên mình chỉ cần dùng lực rất nhẹ thôi cũng có thể nâng được Trái Đất, lật đổ thế giới.

Hai người chờ ở trong phòng nghỉ lý không bao lâu, đã nghe tiếng gõ cửa.

Chu Thanh Thành và Tôn Hà Vũ ở bên ngoài đi vào, “Tô Hồi…”

Tức thì cả hai trông thấy Tô Trì đứng trước mặt. Hai người đồng thời cùng hít vào một hơi, người hơi đơ ra một chút, hiển nhiên là ảnh hưởng của rung động vừa mới tạo thành ban nãy vẫn còn sót trong lòng.

Tô Hồi Ý hoàn toàn không hề để tâm đến việc hai người bạn của mình đang đóng băng, cậu như một con cá khô phơi trên sofa trở mình bật dậy một cái, giữa chừng còn chen chúc làm Tô Trì bên cạnh hơi ngả qua, “Các cậu đến rồi!”

Chu Thanh Thành, Tôn Hà Vũ, “…”

Thì ra người anh em của bọn họ mới là trùm cuối ở đây.

Tôn Hà Vũ, “Cậu có xuống đâu, bọn tôi phải lên tìm cậu thôi.” Cậu nói dứt lời ánh mắt dập dìu nhìn sang phía Tô Trì, “Không làm phiền hai người đó chứ?”

Tô Hồi Ý cười khặc khặc khặc, “Cái điệu lễ phép thận trọng đó của cậu làm tôi thấy lạ quá!”

Tôn Hà Vũ lườm cậu một cái đầy ẩn ý xa xăm: Lễ phép thận trọng này cũng không phải dành cho cậu đâu.

Hẳn là nhận ra sự khách sáo của hai người trước mặt, Tô Trì đứng dậy, “Anh đi tìm cha mẹ đây.”

Tô Hồi Ý vẫy tay với hắn, “Anh hai, lát gặp lại.”

Tô Trì đưa tay vu0t ve vành tai của cậu, “Biết rồi.”

Tôn Hà Vũ, Chu Thanh Thành tận mắt chứng kiến quá trình sến rện của hai người tự nhiên cảm thấy ảo tưởng tan vỡ.

Nhất là Chu Thanh Thành, hình tượng gốc thanh tùng phủ tuyết xa vời không thể với tới trong lòng cậu ta từ phút này ầm ầm đổ nát.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại sau lưng.

Tô Trì đi xuyên qua hành lang đến ban công lầu hai, ngay khi hắn xuất hiện ở đầu cầu thang, bầu không khí dưới sảnh bỗng trùng xuống.

Tô Kỷ Đông đứng ngay giữa sảnh, ông đứng trong đám đông ngẩng đầu lên nhìn về phía đứa con cả của mình.

Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đội ánh đèn trên đỉnh đầu, như một ngọn núi cao không thể vượt qua.

Cho dù là Tô Kỷ Đông đã từng leo đến đỉnh cao, cũng không thể không cảm thán một câu tuổi trẻ tài cao —— may ở chỗ là tuổi trẻ này đẻ trong nhà mình.

Tô Trì lần theo ánh mắt nhìn sang, trong lúc tầm mắt giao lưu, có sự ngầm hiểu ý giữa hai cha con.

Vu Hâm Nghiên đứng bên cạnh Tô Kỷ Đông vẫy vẫy tay với hắn, Tô Trì ở trên cầu thang đi xuống, “Cha, mẹ.”

Tô Kỷ Đông, “Giải quyết xong hết rồi?”

Tô Trì, “Xong rồi ạ…”

Tô Kỷ Đông nhìn hắn vài lần, nói một câu không đầu không đuôi, “Gan to đấy.”

Tô Trì không trả lời. Giây sau bả vai lại bị vỗ vỗ, dưới vẻ mặt nghiêm túc Tô Kỷ Đông giấu một chút vênh váo nho nhỏ, “Giống tui…”

Ông nói rồi kéo Vu Hâm Nghiên xoay người hòa mình vào trong bữa tiệc, Vu Hâm Nghiên đi cạnh quăng cho hắn một ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa.

Trong phòng nghỉ.

Tô Hồi Ý và Chu Thanh Thành, Tôn Hà Vũ ngồi trên ghế salon, qua mấy tháng trời cuối cùng ba người họ cũng lần nữa tập hợp lại thành hội nghị bàn tròn.

Ba người đối mặt nhau im lặng một lúc, sau cùng Chu Thanh Thành cũng là người mở miệng trước, “Cậu có biết từ lúc anh hai cậu oanh tạc giới kinh doanh đã qua bao lâu rồi?”

Tô Hồi Ý đánh giá, “Hai chục phút?”

Chu Thanh Thành liếc nhìn cậu một cái thật sâu, “Có có lướt vòng bạn bè chưa?”

Tô Hồi Ý thực thà đáp, “Chưa kịp.” Cậu còn đang bận rộn phân tích quỹ đạo gây án của anh hai mình.

Hai người đối diện tức thì hiểu rõ, vẻ mặt tấm tắc: À, còn đang bận tình thương mến thương với anh hai cậu ta.

“Không sao, tôi đọc cho cậu nghe.”

Tô Hồi Ý thò đầu rửa tai lắng nghe.

Chu Thanh Thành, “Con cả Tô gia vì lam nhan tức dựng tóc (1), tiệc Hồng Môn nuốt nửa trời thương giới!”

Chu Thanh Thành, “Ngủ đông một tháng, trở mình một buổi; nghịch thiên cải mệnh, leo lên thần đàn!”

Chu Thanh Thành, “Lật tay thành mây trở tay thành mưa, tay điểm bắc đẩu từ từ lên!”

Tôn Hà Vũ cuộn quyển tạp chí lại chỉa vào Tô Hồi Ý nghe mà ngơ ngác, quay sang bên phỏng vấn, “Cậu có cảm tưởng gì?”

Tô Hồi Ý phục hồi tinh thần lại, cẩn thận thưởng thức, “Gieo vần hay thật.”

Hai người, “…”

Chu Thanh Thành bỏ điện thoại xuống, cạn lời một cách sâu sắc, “Cảm tưởng của cậu có thể nông cạn hơn chút không. Cậu không biết là, chỉ trong hai chục phút —— sự tích anh trai cậu vừa hôn cậu ngay giữa bữa tiệc ngay trước mặt tất cả mọi người vừa tóm được sáu cái doanh nghiệp đã lan truyền khắp giới thượng lưu!”

Tôn Hà Vũ bổ sung, “Đủ các phiên bản, sinh động như thật, chỉ tiếc cái là không có quay phim lại chia sẻ rộng ra.”

Tô Hồi Ý thêm chút suy tư, “Không sao, anh hai tôi quay lại hết rồi.”

Hai người, “…”

Quả là Tô Trì hết sức năng động chủ quan! Quả nhiên không thể chọc.

Ba người ngồi trên ghế salon cùng cảm thán khả năng dự kiến trước của Tô Trì, Tôn Hà Vũ vừa mới load vòng bạn bè thì lại thấy có drama mới.

“Chiêu đó của Tô Trì quá là nghịch thiên, phút chốc đã hòa tan được chấn động đến từ hành vi công khai của hai người. Tôi thấy có người nói, coi như cậu là em nuôi thật thì sao, thậm chí là ruột thịt…”

Tô Hồi Ý còn chưa kịp cản cái mồm ăn nói lung ta lung tung của cậu ta, đã nghe thấy bên cạnh có người mau tiếng hơn cả mình ——

Chu Thanh Thành sợ muốn dựng cả lông, trong ánh mắt lại hiện lên song sắt quen thuộc, cậu ta kinh hoàng đến biến sắc, “Cậu nói vớ vẩn gì đấy?”

Tô Hồi Ý, Tôn Hà Vũ, “…”

Bữa tiệc diễn ra đến tận 7, 8 giờ tối.

Lúc gần đi thì ánh mắt mọi người nhìn Tô gia đã hoàn toàn khác biệt với lúc đến.

Tô Trì và Tô Hồi Ý vẫn đứng ngay trước cửa tiễn khách, cả hai người còn chưa mở miệng, các khách mời đã dẫn đầu trước gật đầu tạm biệt, còn hết sức cung kính tự mình tiễn mình đi.

Thậm chí còn có người chẳng biết moi ở đâu ra một bao lì xì nhét vào trong tay hai người, chân thành không khác gì trao đầu danh trạng (3), “Vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc.”

Nhà tui bé nghiệp nhỏ, xin quý ngài đây tha cho.

Tô Trì vẻ mặt tự nhiên nhận lấy, “Được…”

Tô Đĩnh, Tô Giản Thần theo ra ngoài hóng hớt, “…”

Tô Hồi Ý nhất thời cảm giác bữa tiệc hôm nay thật sự đã bị anh hai mình biến thành tiệc cưới.

Tiễn hết tất cả khách mời đi đã là gần 9 giờ tối, bốn anh em cùng nhau đi vào trong nhà.

Lúc đi tới đầu cầu thang, Tô Hồi Ý vẫn quen bước đi theo đằng sau Tô Trì,, Tô Giản Thần thấy thế vô thức mở miệng, “Cậu phải đi theo tụi…”

Tô Trì ngước mắt lên đảo nhẹ về phía hắn.

Tô Giản Thần thoắt một cái giật mình phản ứng lại, hắn đổi giọng, “Đi theo anh hai của tụi mình đi…”

Tầm mắt nào đó dời về, Tô Trì quang minh chính đại xách Tô Hồi Ý qua kế bên mình, “Về thôi.”

Bóng dáng của hai người biến mất ở ngã rẽ trên hành lang, Tô Giản Thần vẫn còn đứng yên tại chỗ tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ trong ngày hôm nay. Tô Đĩnh vỗ vỗ hắn, “Anh ba đang suy nghĩ gì đấy…”

Ánh mắt Tô Giản Thần đăm đăm, “Hai người đó không trong sáng.”

Tô Đĩnh đứng hình: Tuy anh ba nhà mình khờ, nhưng thi thoảng vẫn vạch đúng chân tướng.

Hai người trở về phòng ngủ của Tô Trì, cửa cạch một tiếng đóng lại.

Dưới ánh đèn sáng chói chang, Tô Trì đưa lưng về phía ai kia nới rộng cổ áo. Cánh tay nâng lên tác động vào phần xương bả vai trên lưng, nhún vào thả ra dưới lớp áo vest.

Trong căn phòng yên tĩnh phút chốc không một ai lên tiếng, mãi đến khi chiếc áo vest sẫm màu vắt lên thành ghế salon nằm bên.

Tô Hồi Ý còn đang đứng nhìn, Tô Trì bỗng quay lại.

Cổ áo được mở ra để lộ làn da bị men rượu nhuộm hồng bên dưới, hắn nhìn Tô Hồi Ý, tròng mắt đậm màu sâu thẳm, “Mệt chưa?”

Tô Hồi Ý bị nhìn không khỏi thấy tim đập nhanh hơn, cứ như là sắp có chuyện gì sắp xảy đến vậy, “Cũng được…”

Hôm nay trời đất xoay vần, cậu cảm thấy người mệt hẳn phải là anh hai mình.

Cổ tay bị nhẹ nhàng kéo qua.

Tô Trì hơi hơi dùng sức, cúi đầu kéo người nào đó đến gần hơn, tầm mắt dọc theo ngũ quan của cậu cẩn thận tô vẽ.

“Vậy chắc em biết là, theo anh về thì có nghĩa là gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.