Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 123



Trên cơm trắng được đặt xuống một miếng đậu phụ vuông vắn, cơm xung quanh đều biến thành màu nâu.

Đôi mắt Tống Minh Đường có chút bất đắc dĩ, nàng ta không thích ăn những món khẩu vị nặng này, nhưng nhi tử đã gắp, nàng ta vẫn là nên ăn.

Nàng ta hơi há miệng, cắn một miếng trước, khẩu vị nặng trong dự liệu vẫn chưa tới, nước canh rưới ở trên đậm đặc nhưng không dày, cắn hết lớp vỏ ngoài đậu phụ giòn tan, hương ngọt mềm mại chỉ nó mới có được lộ ra.

Ba loại hương vị chua, cay, mặn đều là nhàn nhạt, nhạt đến mức vừa vặn làm cho nàng ta nếm được trọn vị, nhưng sẽ không làm rát đầu lưỡi, đậu phụ này trực tiếp ăn riêng cũng được.

So với ăn cơm không, vẫn hấp dẫn hơn một chút.

Tống Minh Đường nghĩ như vậy, bên tai vang lên tiếng nhi tử cười hì hì hỏi: "Nương, hương vị như thế nào?”

Tống Minh Đường rũ mắt nhìn đậu hũ đã ăn xong, lại nhìn lướt mắt qua nhi tử, lạnh nhạt nói: "Cũng được.”

“Người rõ ràng ăn rất vui vẻ!” Tiêu Bình Thịnh bất mãn lẩm bẩm một tiếng, lại gắp cho nàng ta một miếng đậu phụ, một miếng cà tím: "Người ăn nhiều một chút đi, nương ăn quá ít!”

Đôi mắt Tống Minh Đường mềm nhũn, không có ý kháng cự, nếm thử cà tím.

Bữa ăn này chính là bữa nàng ta đã ăn nhiều nhất trong những năm gần đây.

Không chỉ là một bát cơm, bốn miếng đậu phụ, mà còn là một bát súp cá, một vài miếng cà tím! . Thử thách tìm tra𝙣g gốc, géc gô _ T R𝒖𝑴TRU𝘠e𝙉.V𝙉 _

*

Bữa trưa tuyệt vời đã kết thúc.

Đám trẻ vây quanh trong sân nàng ai về nhà nấy, Yến Thu Xuân lười biếng ngáp một cái, đi tản bộ ở nội viện rồi đi ngủ.

Hôm nay nấu hai món ăn một món canh, cũng ăn quá nhiều cơm, nàng cảm giác bụng mình đã no căng.

Đi tới đi lui, bỗng nhiên thấy một tiểu nam hài thân hình hơi gầy từ bên kia đi tới, nhìn hướng đi thì giống như là muốn đi đến viện nào đó.

Tuy nhiên, khi cậu bé nhìn thấy Yến Thu Xuân lại quay bước chân, hướng về phía nàng, cố gắng mỉm cười và hét lên: "Xin chào Xuân tỷ!”

Chu Chiêu Hoàn, hiện giờ là đại hoàng tôn.

Tiểu nam hài vẫn giống như lúc trước, đơn thuần thẳng tính dễ ở chung.

Ban đầu khi biết thân phận của cậu, Yến Thu Xuân còn mơ hồ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nàng không cầu gì, đương nhiên không sao cả, còn coi cậu là bạn tốt của Đông Đông, bởi vậy nàng cũng theo bản năng nở nụ cười: "Chào A Hoàn.” Chú ý tới nụ cười mạnh mẽ của cậu, nàng vừa chuyển giọng: "A Hoàn làm sao vậy? Có khó chịu ở đâu không?”

Bởi vì thân phận của Chu Chiêu Hoàn đặc thù, để tránh xảy ra chuyện, mấy việc ăn cơm đều là theo phân phó của Tiêu phu nhân, cho dù ngày hôm qua đến chỗ nàng ăn chút đồ ăn vặt cũng có cung nhân thử độc, theo lý hẳn là sẽ không có chuyện gì.

Vừa hỏi xong, hốc mắt tiểu bằng hữu trước mắt lại đỏ lên, có thể là cảm thấy nàng vô cùng thân cận, trực tiếp kề sát ôm eo nàng, nhẹ nhàng nức nở một tiếng: "Oa oa oa.."

"Có chuyện gì vậy?" Yến Thu Xuân ôm lấy cậu, ngữ khí càng thêm nhu hòa, đồng thời nhìn về phía cung nhân đi theo cậu.

Cung nhân này là của phế thái tử, hiện giờ Xương Vương điện hạ phái tới bảo vệ nhi tử, hẳn là biết gì đó.

Nàng vừa nhìn, cung nhân cũng lộ ra một nụ cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Hồi bẩm Yến cô nương, tiểu chủ tử là bởi vì tin tức mới truyền đến của Xương Vương điện hạ bên kia nên không thoải mái.”

Yến Thu Xuân còn muốn hỏi tiếp, nhưng đối phương đã tránh ánh mắt của nàng, có lẽ là chuyện khó nói.

Hoàng gia luôn có rất nhiều chuyện không thể nói ra.

Yến Thu Xuân lập tức nắm tay Chu Chiêu Hoàn: "Đến chỗ ta ngồi một chút thì thế nào?”

"Vâng." Chu Chiêu Hoàn rầu rĩ gật đầu.

Hai người trở lại sân, cho hạ nhân lui xuống, Yến Thu Xuân lập tức hỏi: "Có thể nói cho tỷ biết tình huống bên cha đệ là như thế nào không?”

Chu Chiêu Hoàn lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Thực ra cha đệ trúng độc, đệ nghĩ tới người, cũng nhớ mẫu thân, nhưng người không cho đệ trở về..."

Trúng độc?!

Mí mắt Yến Thu Xuân giật giật, lại cảm thấy vẫn trong dự liệu, bởi vì trong cốt truyện phế thái tử sẽ chế.t vào năm sau, Hoàng đế lúc này cũng bị tức giận đến bệnh nặng một hồi, mà hai hoàng tử còn lại gây chuyện lợi hại hơn, lão hoàng đế lại không có sức lực đi quản, mặc cho bọn họ nháo, cho đến khi xảy ra chuyện lớn...

Nếu đổi lại là người khác, trong tình huống như vậy, Yến Thu Xuân có thể sẽ mặc kệ.

Bản thân nàng còn lo chưa xong…

Nhưng hiện tại Tiêu gia rõ ràng có quan hệ thân cận với Xương Vương, hài tử cũng đã đón tới đây rồi, hai bên này căn bản không muốn che giấu, không biết là có sợ hãi, hay là vì để dẫn rắn ra khỏi động.

Hô hấp Yến Thu Xuân nặng nề, nàng cảm thấy mình nên làm gì đó, nhưng không biết phải làm sao.

Ngày thường nàng chỉ theo đại phu trong phủ học vài phương pháp đơn giản, một ít trường hợp đau đầu nhức óc bình thường nàng vẫn giải quyết được, nhưng nếu khó hơn một chút thì nàng không thể. Vọng Văn Vấn Thiết nàng học không thông được chút nào.

Trừ phi… Nàng có thể nấu thuốc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.