Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 150



Người nọ nghe vậy cũng không nói gì nữa, chỉ cười tủm tỉm bán cho nàng.

Yến Thu Xuân thanh toán tiền, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, giọng nói kinh ngạc của Tiết Gia Hà vang lên: “Tiêu cô nương? Là cô nương!”

Yến Thu Xuân nâng mắt cười: “Tiết công tử.”

Tiết Gia Hà ngượng ngùng cười nói: “Thật trùng hợp, cô nương cũng ở đây, có phải vì lần trước nghe ta nói không?” “Tiết công tử, mời ngồi.” Yến Thu Xuân gật đầu: “Vừa lúc rảnh rỗi, ta ra ngoài đi dạo một chút, đến gần nơi này liền tới đây, trước đó ngươi đã nói khoảng giờ Thân hằng ngày sẽ có người bán hạt dưa rất ngon, vì vậy ta chỉ đợi ở đây thôi.”

Tiết Gia Hà ngồi xuống, Yến Thu Xuân thuận tay rót cho hắn một chén trà.

Sau khi rót trà, nàng bắt đầu nếm thử hạt dưa.

Nàng phát hiện ra rằng hạt dưa được chiên rất ngon, chất lượng hạt cũng rất tốt, hạt dưa căng mọng, chiên vừa phải, dùng tay ấn một chút, vỏ hạt dưa sẽ vỡ ra, để lộ nhân hạt thơm dẻo bên trong.

Hạt có vị hơi mặn và mùi thơm dễ chịu, khi nhai có thể nếm được một chút vị ngọt.

Nàng vừa ăn vừa cảm thấy cực kì hài lòng.

Thiếu niên có chút bồn chồn nhìn trộm biểu cảm của nàng, nhận ra nàng ở bên ngoài không tháo khăn che mặt xuống, chỉ để lộ đôi mắt đẹp thì hắn nhẹ nhàng thở ra, ăn ngon là được rồi.

Tròng mắt hắn đảo qua đảo lại, chợt nghe tiếng như có người gọi mình, nhưng tiếng nhỏ quá, hắn cho rằng không phải là thật.

Khi Tiết Gia Hà quay đầu lại, hắn nhận ra rằng hắn vừa đến đây cùng bằng hữu mà quên mất sự tồn tại của Triệu Kỳ.

Hắn cảm thấy rất áy náy, liền cười nhạt rồi nói lời xin lỗi, đối phương chỉ nở nụ cười đắc dĩ, không lên tiếng nữa, bắt đầu đứng dậy tự mình đi gọi món.

Tiết Gia Hà cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hắn vắt óc tìm chủ đề tán gẫu với nàng: “Cô nương có hay đi đến những nơi khác mà ta đã nhắc đến không?”

Yến Thu Xuân không ngừng hành động đang làm, nàng chỉ lắc đầu nói: “Không, có chuyện gì sao?”

Tiết Gia Hà liền ngồi thẳng lưng, nói: “Ta chỉ đang nghĩ, nếu dạo gần đây cô nương rảnh rỗi như vậy, vừa khéo ta cũng muốn ghé qua những cửa hàng đó, ta có thể đưa cô nương đi, không biết cô nương có đồng ý đi cùng tại hạ không?”

Yến Thu Xuân im lặng, nàng lắc đầu: “Không cần, ta có thể tự đi.” Trước đây nàng là nô lệ của công việc, vì bận tăng ca, nàng không có thời gian đi chơi với bạn bè, nàng đã quen với việc ra ngoài một mình, huống hồ bây giờ còn có Thủy Mai đi cùng, không cần tìm người không quen đi cùng nàng, như vậy lại càng xấu hổ hơn.

Lần trước đồng ý đi cùng hắn cũng chỉ vì nàng muốn ăn cơm ở đó, hiện tại rốt cuộc cũng phải từ chối thôi.

Lời từ chối của nàng lại khiến ánh sáng trong mắt thiếu niên trước mắt mờ dần, nhưng ngoài miệng hắn vẫn rất phong độ: “Vậy ta cũng không quấy rầy cô nương nữa, nếu một ngày nào đó cô nương cảm thấy buồn chán, cô nương cứ tự nhiên tìm tại hạ đi cùng.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Yến Thu Xuân hơi cứng lại, vỏ hạt dưa trong tay bị bóp mạnh nên b.ắ.n ra xa.

Phong tục ở Đại Chu rất phóng khoáng, nam nữ chưa có hôn ước hẹn nhau ra ngoài chơi là chuyện bình thường, nhưng đó chỉ là nam nữ thích nhau hoặc hẹn hò những người thân thiết.

Vậy ý của hắn là?

Nàng quay đầu lại, vốn định lịch sự từ chối đối phương, nhưng nàng chỉ vừa nở một nụ cười xã giao, sắc mặt Tiết Gia Hà đã thay đổi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười gượng gạo, hắn vội đứng dậy chắp tay, nói: “Tiêu cô nương, tại hạ còn có việc, không tiếp tục quấy rầy cô nương nữa.”

Yến Thu Xuân: “”

Người này chạy đi, còn chạy trốn rất nhanh.

Yến Thu Xuân nhún vai, cũng thu dọn hạt dưa, nàng nói với Thủy Mai: “Chúng ta cũng đi thôi, chúng ta ra ngoài đã lâu như vậy, cũng nên trở về rồi.”

“Vâng.”

Ngay trước khi hai người rời đi, Yến Thu Xuân cảm thấy có hai ánh mắt đang nhìn mình, ánh mắt dường như không giống bình thường.

Nàng vô thức dựa vào cảm giác của mình mà quay đầu lại.

Trên lầu hai của quán trà, đối diện với cửa sổ hướng ra đại sảnh, có hai nữ tử đang đứng đó nhìn xuống nàng.

Mà hai người này...

Thật tình cờ, Yến Thu Xuân biết một người, đó chẳng phải là thứ muội của nàng, Yến Thu Huyền sao, nàng không biết người còn lại là ai, nhưng người kia đang đội khăn che mặt, dung mạo xinh đẹp, y phục đẹp đẽ, lộ ra khí chất quý phái, trên đầu còn cài vài chiếc trâm tinh xảo, nhìn vào loại trâm, đây là loại chỉ hoàng tộc mới sử dụng. Lại nhìn đến vẻ mặt người kia, nữ tử này chắc chắn không phải người tầm thường.

Hai người kia cũng nhận ra ánh mắt nàng nhìn hai người cũng không mấy thân thiện.

Nhưng về lí thuyết, với thân phận hiện tại của Yến Thu Xuân, nàng thật sự không có quan hệ gì với bọn họ, sao bọn họ lại làm vậy? Thật không thể hiểu nổi.

Nàng liếc mắt một cái, sau khi xác nhận cảm giác của mình là đúng liền tiếp tục bước ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.