Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 157



Mà đây lại là thiếu gia của phu nhân cả Trầm gia, đương nhiên cũng có địa vị rất cao, tuổi còn nhỏ mà tác phong hơn người như vậy cũng là bình thường.

Lúc này, thiếu niên đi đến xe ngựa, người đánh xe vén rèm lên, hắn cúi người bước vào, sau khi ngồi vững, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười nhạt, hắn vừa ngắm nhìn ngọc bội tinh xảo bên hông vừa không ngừng suy nghĩ.

Trước đó, hắn vẫn lo Tiêu gia sẽ bị đám người Tam hoàng tử cuốn vào chuyện tranh giành ngai vàng.

Nhưng trên thực tế, hiện tại hắn đã hiểu rất rõ, Tiêu gia sẽ không nguyện trung thành với bất kì ai, bọn họ chỉ biết những gì nên biết, vì vậy cuối cùng Tiêu gia cũng thoát khỏi cái chế.t.

Hắn không ngờ rằng thái tử bị phế truất lại đột nhiên dùng khổ nhục kế mà xuất hiện, càng không ngờ thái tử đã bị phế năm xưa không chỉ lộ diện, trong thời gian ngắn ngủi, hắn còn lập được công lớn, Tam hoàng tử cũng chẳng uy h.i.ế.p được nữa.

Mới hôm qua, tin tức từ kinh đô đã truyền đến đây, hắn cũng đến quán trà, nghe được mấy thư sinh đều bàn tán về chuyện này, như vậy càng làm sâu sắc thêm phán đoán của hắn.

Ngược lại, hiện giờ tất cả mọi người đều rất coi trọng thái tử bị phế truất, Xương Vương.

Không nói đến chuyện nhiều năm trước, lão hoàng đế có quan hệ rất tốt với thái tử, Xương Vương làm thái tử mười mấy năm, trong quãng thời gian đó, hắn đều hoàn thành tốt việc của mình.

Việc năm năm trước hắn đột nhiên bị phế truất đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, khi đó, hơn nửa số triều thần đã cầu xin hoàng đế tha thứ, chỉ là năm năm trước, sức khỏe lão hoàng đế còn tốt, quyền lực tập trung trong tay ông cũng chẳng sao, không ai có thể lay chuyển được quyết định của ông.

Nghe nói trước đó hoàng đế đã phái người truyền lời cho thái tử, hỏi liệu thái tử có hiểu được nỗi khổ của ông hay không, nhưng thái tử lại không chịu nhượng bộ, vẫn chống lại hoàng đế đến cùng, lúc này hoàng đế bị ép buộc, đã đ.â.m lao phải theo lao, bất chấp sự phản đối của người khác, ông phế bỏ thái tử và giam cầm năm năm năm.

Bây giờ Xương Vương vùng dậy lần nữa, trên thực tế, thật ra hắn cũng không có khuyết điểm, chuyện có thể trở lại làm thái tử cũng không phải là không thể.

Trầm Bình Nghiêm cũng nghĩ vậy, Xương Vương xuất hiện, Tiêu gia cũng có người có thể tương trợ.

Có đại cữu cữu sáng suốt, tiểu cữu cữu thiện chiến, khả năng Tiêu gia sụp đổ thật sự rất thấp.

Chuyện tốt như vậy, Trầm Bình Nghiêm có chút muốn học hỏi Dì Yến, ăn gì đó ngon và chúc mừng, nhưng hôm nay sẽ ăn gì đây? Một lúc sau, xe ngựa dừng lại, đã về đến Trầm gia rồi. Trầm gia thật sự là thư hương thế tộc, truyền thừa mấy trăm năm, ngay cả từng cử chỉ của nha hoàn, gã sai vặt ở đây cũng rất kính cẩn, lễ phép.

Hắn được kính cẩn nghênh đón xuống xe, hắn đi một mạch đến ngoại viện, liền nghe thấy ma ma nói: “Thiếu gia, Thái phu nhân mời ngài đến dùng bữa.”

Sắc mặt Trầm Bình Nghiêm cứng đờ, trong lòng có chút không muốn đi.

Khi trở lại Trầm gia, hắn đã quen với hầu hết mọi thứ, hơn nữa nếu đang học, có chuyện gì không hiểu, trong đầu hắn suy nghĩ một hồi, nếu là ở Tiêu gia, người hắn có thể hỏi chỉ có đại cữu cữu, nhưng sức khỏe đại cữu cữu không tốt, vì vậy hắn không thể suốt ngày quấy rầy đại cữu cữu.

Cho nên điều duy nhất hắn không quen chính là đồ ăn.

Ở Tiêu gia, hắn có thể ăn đủ loại cao lương mỹ vị, nhưng ở đây, dường như mười năm đều như một ngày.

Thực ra Tiêu gia thậm chí còn tặng một trù tử học rộng tài cao sang đây, nhưng phần lớn thời gian người đó đều ở chỗ Thái phu nhân, cũng chính là gia gia, nãi nãi của hắn, hắn rất ít khi có cơ hội dùng trù tử này.

Tuy nhiên, khẩu vị Trầm gia rất nhạt, mấy thứ có vị quá đậm sẽ không ăn, mấy ngày nay đều ăn nhạt, Trầm Bình Nghiêm thực sự rất nhớ một số món ngon rồi.

Cũng rất tình cờ, một nha hoàn đến đây dò hỏi: “Thiếu gia, Trâu đại trù ở tiểu phòng bếp hỏi, bữa trưa hôm nay nên làm cánh gà rán hay là gà rán?”

Cả hai hắn đều không ăn được!

Trầm Bình Nghiêm thầm nghĩ thật đáng tiếc, vốn hắn đang định lắc đầu bảo tiểu trù phòng không cần chuẩn bị, nhưng vừa mở miệng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.

Mặc dù gia gia, nãi nãi và những người khác đều không thích ăn mặn, nhưng hương vị của món này cũng không phải mặn quá, hơn nữa bọn họ còn chưa nếm thử, nhỡ bọn họ thích thì sao?

Nghĩ đến đây, Trầm Bình Nghiêm cảm thấy có chút phấn khích.

Là một hài tử ngoan ngoãn, từ nhỏ hắn đã biết mình không có phụ thân, hắn ở lại Trầm gia để thay phụ thân mất sớm kia báo hiếu, hắn luôn chỉ biết nghe lời, chưa từng nghĩ đến chuyện làm trái lời, ngay cả cụ cố đã khuất cũng từng nói, tính cách của hắn không giống cha hắn chút nào, cha hắn là kẻ phản nghịch đã đến tận cửa Tiêu gia ở rể, khiến người của Trầm gia chỉ hận không thể trục xuất cha hắn khỏi gia tộc, mà theo nguyên tắc cũ, cha hắn là người thừa kế mẫu mực của Trầm gia.

Tính cách của hắn như vậy, thật ra cũng không khiến người khác dễ chịu, trước đây Đông Đông cũng không thích hắn, mỗi lần thấy hắn đều bỏ chạy rất nhanh, bà ngoại và các cữu cữu đều cố gắng hết sức để làm quen với hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.