Giọng nói Tiêu Hoài Thanh càng trở nên vui vẻ, tự nhiên mà nói: "Vậy sau này A Xuân cô nương sẽ thường nấu cho người ăn, người nhớ ăn đấy, thích thì ăn nhiều một chút."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tiêu phu nhân thay đổi, trừng con trai: "Tiêu Hoài Thanh! A Xuân đến nhà làm khách, không phải đến nấu cơm. A Xuân đối tốt với con không phải để con được đà lấn tới. Nếu nói bậy nữa ta bảo huynh trưởng đánh con!"
Người tức giận, mọi người ngồi trước bàn ăn đều yên lặng.
Yến Thu Xuân rất muốn giải thích mình vô cùng sẵn lòng cũng không dám lên tiếng.
*
Tướng quân trẻ luôn nghiêm túc với người ngoài, bây giờ đối với người nhà vừa phóng khoáng lại vui vẻ tỏ vẻ nghẹn lời. Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Tiêu phu nhân, chàng ngượng ngùng chắp tay với Yến Thu Xuân: "A Xuân cô nương, tại hạ không lựa lời nói, xin chớ trách."
Yến Thu Xuân lập tức đáp: "Không sao, Tiêu Tướng quân không cần khách khí như thế."
Hai người khách khí qua lại làm cho Tạ Thanh Vân ở một bên không tán đồng che miệng cười, đẩy Tiêu phu nhân.
"Vẫn là A Xuân da mặt mỏng!" Sắc mặt Tiêu phu nhân bình tĩnh nhưng vẫn nhìn chằm chằm con trai, cảnh cáo nói: "Nếu là Tứ tỷ con thì sẽ đánh con một phen rồi! Lần sau không thể như thế." "Vâng vâng!" Tiêu Hoài Thanh buồn cười gật đầu.
Chàng bị trách mắng nhưng không hề tức giận, trái lại vì mẫu thân đã có sức sống hơn mà ý
cười tới đáy mắt.
Yến Thu Xuân cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng vừa buồn cười lại cảm thấy vô cùng ấm ức. Đây là một thế giới lạ lẫm giai cấp rõ ràng, có chân thành tôn trọng đối đãi với nàng, cho dù sự đối đãi này có chút sự hiểu lầm nhưng nàng vẫn rất vui vẻ.
Chỉ là hơi đồng tình với Tiêu Hoài Thanh.
Vì thế, nàng tò mò liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, có hơi lo chàng tức giận sau đó không hợp tác với nàng nữa. Nàng nhìn như thế, đúng lúc thấy đối phương mỉm cười lại có vẻ áy náy nhìn mình.
Đôi mắt của thiếu niên rất đẹp, đôi mắt hoa đào khi cười lên hơi nhướng lên, đôi mắt sáng rực như lần đầu gặp, dường như thấy đầy sao trời trong đó.
Trong chớp mắt, nhịp tim của Yến Thu Xuân hụt một nhịp, vô thức cong mắt chột dạ nhìn nơi khác. Cũng vào lúc này, đột nhiên nàng ý thức được một chuyện.
Dựa theo cốt truyện, còn hai năm nữa thì thiếu niên tốt tính tuấn tú này sẽ chế.t trong tranh đấu hoàng quyền.
Làm một vật hi sinh, làm nền tảng để nhân vật chính mang danh chính nghĩa mà đánh xuống.
Nàng nhanh chóng dời mắt, không để ý thiếu niên bên cạnh vì thấy nụ cười của nàng mà ngẩn người.
Yến Thu Xuân chỉ ngạc nhiên về vẻ tuấn tú của Tiêu Hoài Thanh.
Lại quên dung nhan của nàng vô cùng xinh đẹp, nhất là đôi mắt to trong sáng ngập nước. Nàng cười một tiếng, đôi mắt cong cong lấp lánh. Vì chỗ ngồi nên khoảng cách của hai người rất gần nhau.
Tiêu Hoài Thanh chưa từng đối mắt với nữ tử ở khoảng cách gần như thế, vốn dĩ chàng có thể bình tĩnh đối phó với sự hiểu lầm của mẫu thân, tẩu tử và tỷ tỷ nhưng lúc này bị công phá, mặt dần đỏ lên.
Chàng nhìn thấy, bị dọa tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Tiện tay gắp thức ăn, vẫn là cánh gà thơm cay, chàng cắn một cái hài lòng tán thưởng, tài bếp núc này thật không nói nên lời!
Quyết định của bản thân đúng hay sai!
Sợ bị hiểu lầm cái gì? Có ăn mới là tốt nhất!
*
Yến Thu Xuân mang nước ô mai và cánh gà đều được người người Tiêu gia thích, nhất là cánh gà. Bạn nhỏ Uyển Nhi tính cách lạnh nhạt bình thường ăn cơm không nhiều, hôm nay ăn ba cái còn muốn ăn nữa. Chỉ là nương của cô bé sợ cô bé ăn nhiều sẽ khó tiêu nên không cho ăn tiếp.
Vì thế, cô bé bưng nước ô mai uống ba chén lại ăn món khác. Lúc sắp ăn xong, tiểu cô nương lén nấc lên, khi bị phát hiện thì gương mặt đỏ bừng, trốn trong n.g.ự.c mẫu thân không dám chui ra.
Đông Đông ăn đến bụng căng tròn, ma ma hầu hạ không quản được cậu bé, cậu bé ăn no căng còn khó chịu lẩm bẩm.
Yến Thu Xuân cũng ăn không ít.
Bàn ăn của Người Tiêu gia "Không có quy củ" so với trí nhớ của nguyên chủ. Mọi người trò chuyện, Tạ Thanh Vân hỏi Tiêu Hoài Thanh chuyện quân doanh, Tạ Thanh Vân hỏi chuyện con của Tam tiểu thư Tiêu Hoài Ngân.
Yến Thu Xuân cũng bị nhắc đến, chỉ là hai bên không thân nên không có chuyện nói, trái lại nghe không ít.
Tạ Thanh Vân lại muốn nghe nàng nói về chuyện bếp núc, nhắc đến chuyện này, Tiêu Hoài Ngân hiếm khi mở miệng cuối cùng nói chuyện: "Món này có phức tạp không?"
"Không phiền, nước ô mai làm rất đơn giản, ta dạy Hứa ma ma rồi. Nếu Tam tiểu thư thích có thể mời ma ma qua học, hoặc ta làm đưa qua cũng được."
Tiêu Hoài Ngân cười gật đầu: "Đa tạ."
Đó là tiếp nhận.
Đông Đông ở một bên nghe hai người nói chuyện cũng vui vẻ nói: "A Xuân tỷ tỷ, đệ cũng muốn ăn!"
Yến Thu Xuân cười xoa đầu cậu bé: "Chắc chắn có đệ." Nói xong phát hiện Uyển Nhi ngồi cạnh Tiêu Hoài Vinh nhìn nàng chằm chằm, nàng cười nói: "Còn Uyển Nhi nữa."
Ánh mắt tiểu cô nương sáng lên, sau khi nghe thấy thì cười với nàng một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn.
Trái tim Yến Thu Xuân mềm mại.
Nhan sắc người Tiêu gia vô cùng xinh đẹp.