Hơn giữa trưa, kết thúc buổi cơm trưa, mọi người về viện của mình.
Chỉ là trở về khác với ngày thường, trưa nay mọi người đã ăn một phen, lại thêm nước ô mai vô cùng khai vị khiến bọn họ ăn quá no. Khi đi đường, cả nhóm người vô thức ưỡn bụng, để bụng không còn quá no như thế.
Cho dù là Tiêu phu nhân cũng không phát hiện mình đã ăn nhiều hơn bình thường.
Tạ Thanh Vân chậm rãi đi về viện của mình.
Nơi này thiết kế như những viện tử khác, chỉ là nơi này không có bậc cửa, là một đường thẳng.
Nàng ấy trở về hỏi nha hoàn trước: "Đại gia ăn bao nhiêu?"
"Một bát chè hạt sen, hai miếng bánh ngọt."
Tạ Thanh Vân hài lòng, đi vào trong thấy nam tử sắc mặt tái nhợt đang cầm sách ngồi trên giường.
Nàng ấy nhìn xuống, vốn nên có hai chân bây giờ lại trống rỗng, chỉ còn một nửa!
Nàng ấy rút sách ra: "Không phải nói không được xem quá lâu à? Ta ra ngoài lâu như thế, chắc chắn sách không rời tay đúng không?"
Lúc này, nam tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt có ba phần giống Tiêu Hoài Thanh nhưng lại có vẻ tao nhã, cười lên mặc dù có vẻ yếu ớt nhưng vẫn như gió xuân: "A Vân về rồi à, ăn sao rồi?"
Tạ Thanh Vân hắng giọng: "Không được phép đánh trống lảng... Ợ!"
Nàng ấy vốn định trách cứ trượng phu Tiêu Hoài Khang một phen, mấy hôm nay tật ở chân hắn phát tác vô cùng đau đớn nên hôm nay không đi tiền sảnh. Nàng ấy để hắn ở nhà là muốn hắn nghỉ ngơi thật nhiều, ai ngờ hắn lại cố tình đọc sách.
Song, vừa cất lời thì đột nhiên Tạ Thanh Vân ợ một cái, khuôn mặt trắng noãn ửng đỏ, xấu hổ che miệng, không dám nhìn nam tử trước mắt.
Tiêu Hoài Khang yên lặng kéo tay nàng ấy khẽ vỗ nhẹ trấn an: "Xem ra khẩu vị vô cùng tốt, Yến cô nương này rất cố gắng lọt vào mắt nàng."
"Một tiểu cô nương do Lục đệ mang về, sao không lọt vào mắt chứ?" Tạ Thanh Vân ngượng ngùng cười cười, quên mất lời trách cứ khi nãy mà ngồi cạnh hắn, cười nói: "Nàng làm nước ô mai vô cùng khai vị, tất cả mọi người ăn nhiều. Hôm nay mẫu thân ăn đến no căng."
Tiêu Hoài Khang hơi kinh ngạc: "Mẫu thân ăn rất nhiều à?"
"Đúng thế! Ta thấy bà lén xoa bụng! Còn Đông Đông no căng cả bụng!" Nói đến chuyện này, nàng ấy cười càng vui vẻ hơn..
Tiêu Hoài Khang cũng cười, hắn đi đứng không tiện, không đi ra ngoài sợ hù cô nương người ta. Bây giờ nghe thê tử nói thế, hắn lại cảm thấy hơi hứng thú.
Có thể khiến mẫu thân ăn cơm...
Thì ra là một người tinh thông nấu nướng.
Có lẽ thê tử nghĩ lão Lục dẫn người trong lòng về, nhưng hắn nghĩ khác, lập tức bác bỏ khả năng này. Lão Lục đi đánh trận không phải đi xem mắt, sao đột nhiên lại dẫn một nữ tử đệ ấy thích về? Hơn nữa, đây là một nữ tử biết nấu nướng, lấy tư cách nghĩa muội đi vào Tiêu gia, có lẽ là đặc biệt nấu cơm cho mẫu thân ăn.
Nhưng vì sao lại lấy thân phận nghĩa muội?
Thật sự là quý nữ nhà ai?
Nhưng quý nữ sao có tài bếp núc tốt như thế? Trong lòng Tiêu Hoài Khang vô cùng khó hiểu, xế chiều hôm đó hắn bảo gã sai vặt đi mời Tiêu Hoài Thanh tới ngồi một chút. Chỉ là sau khi bên kia nghe nói người hắn mời đã chạy đến quân doanh, làm cho hắn tức giận mà bật cười.
Đồng thời, trong lòng hắn đã đoán được gì đó.
Có lẽ cô nương này thật sự là quý nữ nhà ai bị đệ ấy mang về!
*
Tiêu gia.
Tiêu Hoài Thanh cực khổ đi xa không dám đến gần đại ca, sợ bị nhìn ra, trong lòng run lên, mau chóng chạy đến quân doanh đi huấn luyện.
Yến Thu Xuân thì đắc ý kiểm kê tiền dư, thuận tiện ghi sổ: [Hai mươi chín tháng tám năm Kiến An mười tám, Tiêu phu nhân đưa một đôi vòng ngọc, Thiếu phu nhân đưa...]
Vì lần này khởi đầu tốt đẹp, không chỉ khiến ông chủ Tiêu Hoài Thanh hài lòng mà những người khác ở Tiêu gia vô cùng hài lòng với nàng.
Trong ngày hôm đó, sau khi trở về Yến Thu Xuân nhận được không ít đồ vật.
Tạ Thanh Vân còn uyển chuyển ám chỉ nàng, nếu có thể thì làm thêm vài món ăn đưa qua cho Tiêu phu nhân. Cho dù vì bất cứ lý do gì, bà đồng ý ăn cơm thì đó là món ngon.
Nhất là sau khi Tiêu phu nhân trở về không hề khó chịu, không bị nôn mửa, có nghĩa là trong lòng bà chấp nhận ăn hết.
Yến Thu Xuân tính toán như thế, sao lại không biết ngượng mà cầm lấy cái này?
Nhưng thái độ đối phương kiên quyết như thế, nàng không tiện dây dưa, đành nhận lấy.
Vậy nàng phải ra sức làm việc nhiều hơn, còn ân tình này nữa.
Đương nhiên, ngoại trừ ân tình của Tiêu gia, nàng còn phải tích lũy tiền tìm một chỗ để mình sống yên phận, tốt nhất là ở vùng ngoại ô sát cửa thành, như thế vừa an toàn lại tự tại.
Vấn đề duy nhất là giá nhà quá mắc!
Với số tiền bây giờ của nàng, muốn mua một ngôi nhà ở vị trí tốt là chuyện không thể nào. Hơn nữa, cho dù có thôn trang thì thu nhập của nàng không cố định, trừ khi... Dựa lưng vào cây to lấy việc nhà nông làm niềm vui?
Yến Thu Xuân nghĩ thế cảm thấy cũng được.
Việc này khá an toàn, Tiêu gia hỗ trợ bảo vệ, lại lợi dụng tài nấu nướng kéo vài kẻ có tiền đến làm khách.