Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 25



Về phần Tiêu phu nhân thì chỉ có một phần, còn bảo khi Thủy Mai đưa qua chỉ cần nói bà nếm thử hương vị là được.

*

Trong chủ viện.

Tiêu phu nhân nhìn Thủy Mai hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng nói ra câu kia, bà không nói gì khiến nha hoàn này hốt hoảng quỳ xuống. Chờ người đi rồi, thấy Hoàng ma ma quay về bà mới tức giận nói: "Bổn phu nhân tham ăn vậy à?"

Hoàng ma ma thấy mặc dù bà tỏ vẻ tức giận nhưng trong mắt không hề có chút oán giận nào, thậm chí mang theo ý cười thì nói: "Chẳng phải sao? Bình thường phu nhân chẳng muốn ăn gì cả, A Xuân cô nương này quá tự tin rồi, không bằng phu nhân nếm thử thứ nàng ấy làm xem có gì khác biệt không?"

Tiêu phu nhân giương mắt nhìn bà: "Bà đang đổi cách để ta ăn đấy à?"

"Đây là tấm lòng của A Xuân cô nương, người không nếm thử thật à?" Hoàng ma ma cười nói.

Tiêu phu nhân mím môi, gật đầu.

Hoàng ma ma đỡ bà đến cạnh bàn ăn, thuận tay đem cháo thịt nạc và nước ô mai đến: "Phu nhân uống chút đi, tránh cho quá dầu mỡ."

"Ừm."

Tiêu phu nhân ghét bỏ nói nhưng không kháng cự, trái lại hứng thú nếm thử.

Gà rán nhiều thịt, gà bắp rang một viên nho nhỏ, bên ngoài phủ bột hơi ít thịt, cần phải cắn nhai. Hơn nữa, nó lại có vị cay tê, là sự tổng hợp của muối và tiêu, bà vẫn thích gà rán hơn. Tiêu phu nhân ăn say sưa ngon lành, hài lòng gật đầu: "Đúng là không tệ."

Hoàng ma ma vui mừng, cuối cùng có thể tìm được người khiến phu nhân có thể ăn rồi, bà rót cho Tiêu phu nhân một chén nước ô mai: "Người uống đi, chống ngấy."

Tiêu phu nhân gật gật đầu, nhấp một hớp. Thật ra buổi sáng bà đã ăn một bát cháo thịt nạc, bây giờ còn chưa đến lúc dùng cơm trưa, không hề đói bụng chỉ muốn nếm thử thôi, nhưng lần này lại có khẩu vị.

Nhất là sau khi uống nước ô mai, vị ngấy sau khi ăn dầu mỡ bị ép xuống, bà có thể ăn tiếp.

Một miếng lại một miếng, tốc độ ăn của Tiêu phu nhân vô thức tăng nhanh mà bà không biết.

Đến khi Hoàng ma ma không nhìn nổi nữa, nhắc nhở: "Phu nhân, người ăn ba miếng rồi, dù sao cái này cũng là thịt lại hơi dầu mỡ, ăn nhiều dạ dày không chịu được đâu."

Tiêu phu nhân hơi ngừng lại, nhìn qua, ho nhẹ: "Được rồi, còn lại ma ma ăn đi."

Hoàng ma ma vô cùng vui vẻ: "Nô tỳ đa tạ phu nhân ban thưởng!" Bà cũng không khách sáo, bưng đĩa rời đi.

Tiêu phu nhân trợn tròn mắt.

Bà không ngờ bình thường Hoàng ma ma suốt ngày khuyên bà ăn nhiều thêm mấy miếng bây giờ không khuyên nhủ mà còn cầm đĩa rời đi, tâm trạng hơi bị đè nén.

Bà mấp máy môi, không thể nói được gì.

Bà muốn ăn nhưng không muốn mất thể diện, hơn nữa trước đó bà từ chối lời khuyên của đám người Hoàng ma ma, bây giờ vô cùng lúng túng, chỉ có thể nuốt cơn giận xuống.

Ngay vào lúc này, bên ngoài thấp thoáng tiếng khóc của trẻ con.

Bây giờ tâm trạng Tiêu phu nhân không tệ lắm, nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Một đại nha hoàn khác hầu hạ bà nhanh chóng đi ra ngoài xem xét, khi trở về nói: "Bẩm phu nhân, là Đông Đông tiểu thiếu gia không muốn cùng Kỷ ma ma về Giang gia, nói muốn ở lại trong phủ ăn thức ăn do Thu Xuân cô nương làm, đang khóc rống với Tứ tiểu thư."

Nói xong, bà định tiếp tục làm khúc gỗ.

Mấy năm nay, Tiêu phu nhân không hề quản những chuyện này, cho nên tiếp theo cũng không có việc của bà.

Nhưng lần này đã thấy sắc mặt Tiêu phu nhân trầm xuống, không vui nói: "Vậy thì không quay về, cần ầm ĩ đến mức như thế không?"

Hoàng ma ma nghe tiếng động vừa lau miệng đi tới giật mình, vui vẻ dò hỏi: "Phu nhân, người nói để Đông Đông tiểu thiếu gia không về nữa sao?"

Tiêu phu nhân thấy miệng bóng loáng mỡ của bà thì càng tức giận, gà rán mình không đủ ăn đều vào miệng của bà ấy! Bà cảm thấy đau lòng, lại nghĩ cháu trai nhà mình cũng thế, muốn ăn mà không được ăn, thảo nào khóc ầm ĩ như thế. Bà trở nên nghiêm túc: "Đúng, không quay về nữa, trở về làm gì? Nơi này không phải nhà của nó à?"

Hoàng ma ma không hề phát hiện ra, trái lại vui vẻ nhướng mày: "Vâng, lão nô đi nói với Tứ tiểu thư ngay!"

Bà vui vẻ rời đi.

Bóng lưng kia giống như ôm bảo bối vậy.

Tiêu phu nhân nhìn thấy vậy thì im lặng, cảm thấy chua xót trong lòng.

Nói đến cũng buồn cười, nếu là Tiêu gia mười năm trước thì ai dám làm càn như thế? Không nói đến Giang gia, cho dù Thiên gia cũng không dám tùy ý khoa tay múa chân với nhà bọn họ, càng không nói đứa hài tử trong gia phả của Tiêu gia đi.

Chỉ là...

Tiêu phu nhân thở dài một hơi, thôi, chờ cậu bé ăn đủ rồi thì sẽ muốn đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.