Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 257



Hắn ta tỏ vẻ giễu cợt: “Ngươi thật sự thích loại nam nhân kiểu này ư? Loại người vô dụng như vậy thì có ý nghĩa gì với ngươi cơ chứ?”

Lúc này ngược lại đến phiên Yến Thu Xuân cười: “Sao lại không chứ? Ta có tiền, có Tiêu gia làm chỗ dựa, muốn tìm một người nam nhân mà không cần lo y có đáng để nhờ cậy hay không, chỉ cần cứ nghe lời là tốt rồi, tâm trạng của ta không tốt thì còn có người cho ta than phiền, mắng chửi, thế này mà còn gọi là không tốt sao? Đương nhiên ta không nói điện hạ, ngài vốn dĩ có thân phận tôn quý, làm sao mà một người như ta có thể sánh bước cùng ngài được chứ?”

Lời này nói ra có vẻ như đang khinh thường đạo lý, ở thời Đại Chu, nếp sống của nhân dân vẫn có phần cởi mở như vậy, nhưng hắn ta nghe xong lại thấy vô cùng khó chịu, dù gì hắn ta cũng là nam nhân, dường như nàng lại có ý nghĩ coi nam nhân không ra gì, thật đúng là quá quắt.

Dù gì hắn ta cũng là hoàng tử, từ nhỏ đến lớn, trừ Lục quý phi kia ra, không có một ai được phép từ chối yêu cầu của hắn ta, hôm nay là lần đầu tiên hắn ngỏ ý muốn cưới một nữ nhân về, dù sao thì khoảng thời gian gần đây, hắn ta rất được nở mày nở mặt, nhưng nàng lại không chút tình cảm nào mà từ chối, hắn ta bắt đầu phát cáu lên rồi, không muốn phân bua qua lại với nàng nữa, lạnh lùng đáp: “Lời của bổn vương mà ngươi cũng dám phản đối sao?”

Yến Thu Xuân nghe xong lời này liền biết người trước mặt không phải là người tốt, cái gì mà không được phản đối chứ?

Đây chẳng khác nào là uy h.i.ế.p cả, chỉ là nàng cũng không có cái gì đáng giá để cho hắn ta uy hiếp, nàng chỉ có một thân một mình ở chỗ này… Nàng nhìn đối phương một cách hờ hững: “Điện hạ đây là đang muốn cưỡng đoạt nữ nhân sao?”

“Đương nhiên là không phải rồi.”

Hoài Vương cười khẽ: “Vả lại, kỳ thật phụ hoàng rất thích Hương Quân ngươi, đáng tiếc ngươi lại đang ở Tiêu gia…”

Yến Thu Xuân nhíu mày: “Chẳng lẽ điện hạ lại vì một chút chuyện nhỏ này mà đến gặp bệ hạ xin ban chỉ cưới ta sao?”

“Có gì là không thể chứ?” Hắn ta duỗi tay muốn đụng vào nàng, tiếp tục nói: “Một khi bệ hạ đã ban chỉ, bất kể nữ nhân trên thiên hạ này muốn gì, ta đều có thể cho ngươi thứ ấy, ngươi sẽ trở thành nữ nhân đáng được ngưỡng mộ nhất, không tốt sao?”

Tốt cái con khỉ ấy!

Yến Thu Xuân nhanh chóng đứng dậy né tránh, trong lòng chửi thầm, chẳng qua đây là xã hội quân chủ độc quyền, nàng không thể mở miệng chửi bới hoàng đế nên chỉ có thể lạnh mặt nói: “Ta còn có việc, xin phép điện hạ ta đi trước.”

Nói xong nàng nhanh chóng bước ra ngoài.

Phòng riêng chỉ còn lại mình hắn ta.

Ý cười trên mặt hắn ta hoàn toàn biến mất, khuôn mặt trở nên u tối, dáng vẻ lộ ra vài phần đáng sợ.

Nếu không phải Yến Thu Huyền nói nàng rất được, nàng nghĩ hắn ta sẽ chịu hạ thấp bản thân ngồi đây dùng bữa cùng nàng ư?

Kết quả vậy mà còn bị ghét bỏ, hắn ta đường đường chính chính là Đại Chu Vương gia, Tiêu Hoài Thanh còn kém hơn hắn ta một bậc!

Hắn ta không tin mình không thể làm cô gái này lung lay!

Có điều đây chỉ là một cô gái không cha không mẹ, trước mắt có chút tước vị mà tính khí đã bắt đầu cao ngạo, người như vậy mà vào hậu viện của hắn ta rồi thì đều sẽ phải khuất phục cả thôi. Chẳng qua Binh bộ thượng thư bên kia, ắt là phải đẩy nhanh kế hoạch rồi.

Chờ phụ hoàng ban hôn, hắn ta có thể đề cập với phụ hoàng việc nạp Yến Thu Xuân làm hậu cung.

Thủy Mai thấy nàng đi ra nhưng sắc mặt lại không vui, sợ tới mức mặt mũi cũng trắng bệch theo.

Nàng ấy bước chân vội vàng đi theo lên xe ngựa, sốt ruột hỏi: “Cô nương có bị khi dễ hay không?”

“Không có.” Yến Thu Xuân lắc đầu.

Cho dù có bị khi dễ thì sao? Nàng có thể làm gì bây giờ?

Quan trọng nhất bây giờ là tên chó chế.t này còn muốn xin bệ hạ giúp hắn ta cưới nàng về.

Vương gia có thể có một chính phi, hai trắc phi, tất cả đều được hoàng đế ban cho, nhưng nếu Hoài Vương thật sự mở miệng, sợ sẽ không có ai trưng cầu ý kiến của nàng, nhiều nhất thì hoàng đế cũng chỉ hỏi qua về phẩm hạnh của nàng một chút thôi.

Chỉ có duy nhất một cách… Đó là khiến nàng không còn độc thân nữa!

Yến Thu Xuân cảm thấy cái ý tưởng này rất được, vấn đề duy nhất là giờ làm như nào để nàng không còn độc thân nữa.

Thủy Mai thấy nàng lắc đầu, ngược lại càng lo lắng hơn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi tìm phu nhân để nói một tiếng, bà ấy rất lợi hại, khẳng định sẽ vì cô nương mà làm chủ chuyện này.”

Nàng đang muốn tiếp tục lắc đầu, bỗng nhiên ánh mắt chợt sáng lên. Đúng rồi!

Tiêu phu nhân!

Nàng xoa xoa mặt Thủy Mai: “Đúng vậy, cảm ơn ngươi, ta đi tìm Tiêu phu nhân đây.”

Thủy Mai nhấp môi cười, nhìn nàng với đôi mắt tràn ngập thương tiếc.

Quá là xui xẻo rồi.

Đụng ai không đụng lại đụng trúng Hoài Vương, đời sống cá nhân của hắn ta vốn đã không tốt, nhưng chẳng hiểu sao danh tiếng lại rất tốt, thật đúng là gặp phải vỏ dừa rồi mà!

Yến Thu Xuân ngồi trong xe ngựa liên tục suy nghĩ xem giờ nên mở miệng nhờ Tiêu phu nhân giúp bằng cách nào, hết lần này đến lần khác không biết mở miệng làm sao, vẫn là quyết định trực tiếp nói ra, tính tình Tiêu phu nhân như vậy, khẳng định không thích nàng cứ đứng õng ẹo nũng nịu.

Xe ngựa dừng lại, nàng liền nhảy xuống dưới, vội vội vàng vàng chạy tới nội viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.