Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 26



Cụ thể Tiêu gia xảy ra chuyện gì Yến Thu Xuân không biết.

Nhưng khi trời tối, đôi mắt Đông Đông đỏ hồng vui sướng đi vào viện của nàng, nàng biết điều này có ý nghĩa gì.

Đứa nhỏ này không bị mang đi.

Nói ra cũng thật kì lạ, trong trí nhớ của nguyên chủ thì Giang gia không bằng Tiêu gia, cho dù bây giờ Tiêu gia suy yếu thì cũng khác biệt.

Nhưng không ngờ Giang gia lại dám ngang ngược như thế.

Đông Đông rất thích những món ăn vặt này, lúc gần đi không quên cầm một miếng gà rán ăn rất ngon. Vì thế khi thấy Đông Đông tới, Yến Thu Xuân vẫy tay: "Đói bụng không?"

Đông Đông tỏ ra mong chờ: "Có ạ! Còn muốn ăn gà rán!"

Gà rán nhiều thịt, cậu bé thích ăn thịt.

Yến Thu Xuân cười nói: "Không thể ăn quá nhiều được, buổi tối chúng ta ăn món thanh đạm được không?"

Đông Đông tở vẻ không muốn, nhưng cậu bé biết chuyện này mình không khống chế được, chỉ ủ rũ gật đầu: "Thôi đi, thật vất vả đệ mới cầu xin nương để đến nơi này ăn cơm, haiz..."

Yến Thu Xuân nhìn đứa bé ma mãnh, dở khóc dở cười: "Đệ yên tâm, cho dù thanh đạm cũng sẽ rất ngon!"

Đông Đông lại vui vẻ: "Vậy đệ có thể giúp một tay không?"

"Được chứ." Yến Thu Xuân đưa cho cậu bé một quả trứng gà: "Có thể đánh trứng không?"

Đông Đông lắc đầu, Yến Thu Xuân dạy cậu bé trước tiên đập lên thành bát, tách vỏ trứng ra. "A!" Đông Đông thét lên một tiếng: "Trứng vỡ rồi!"

Lần đầu tiên cũng nên trải qua cảm giác thất bại, Yến Thu Xuân vô thức đưa tay đón lấy tránh cho vụn trứng vỡ rơi vào trong chén. Nhưng như thế tay của hai người đều dính trứng gà, nàng hô: "Thủy Mai, cầm khăn đến!"

Nhưng mà Thủy Mai đang rửa cà rốt, không thể đi qua, nhân tiện gọi: "Thủy Linh! Lấy khăn đến!"

Không hề có tiếng đáp lại.

Yến Thu Xuân nhíu mày, chỉ có thể chịu tay bẩn đi tìm khăn lau tay cho Đông Đông.

Thất bại không làm cậu bé nản chí, cậu bé lau khô tay hứng thú nói: "A Xuân tỷ tỷ, đệ còn muốn chơi!"

"Ừm ~." Yến Thu Xuân tiếp tục cho cậu bé đập trứng, dù sao hôm nay còn cần rất nhiều trứng gà.

Vì lúc này muốn làm trứng cuộn, ngoài trứng gà còn có cà rốt băm nhuyễn. Nàng chỉ thuận miệng nói nhưng xế chiều hôm nay bên trù phòng đưa tôm sông đến, còn có hành thái và muối.

Vì nghĩ đến cảm giác no bụng, Yến Thu Xuân lại cho thêm bột mì, Đông Đông giúp đánh trứng tạo thành hỗn hợp sệt. Sau đó nàng nhóm lò, lau dầu trên chảo sắt, lại cho chảo lên. Bây giờ không có chảo thuận tiện như hiện đại

Nhưng nàng quen nấu nướng, tay chân nhanh nhẹn cứ vung lên như thế, chảo sắt đen bóng được phủ lên chất lỏng vàng nhạt.

Lại vì nhiệt độ nên chất lỏng kia đông lại, ở giữa có màu đỏ xanh đan xen.

Phối hợp với màu vàng dưới dáy tạo thành ba màu xanh đỏ vàng vô cùng đẹp. Đông Đông chỉ tò mò nhưng nhìn đến đây lại há to miệng: "Oa! Nhìn có vẻ ngon quá!"

Phần lớn trẻ con đều thích màu sắc xinh đẹp, Yến Thu Xuân cười một tiếng: "Chắc chắn ăn ngon, đây chính là món Đông Đông giúp ta làm ra cho nên một lát để đệ ăn trước."

Đông Đông đắc ý gật đầu: "Vâng! Đệ còn muốn cho nương và nãi nãi, Uyển Nhi tỷ tỷ ăn nữa!"

"Ừm, vậy một lát nhờ Đông Đông giúp đưa qua được không?"

"Vâng!" Đông Đông gật đầu.

*

Yến Thu Xuân ở Tiêu gia không cần lo lắng chuyện nguyên liệu nấu ăn không đủ.

Trứng gà còn nhiều hơn bột mì, lại thêm chảo sắt lớn, một chiếc bánh trứng ra lò thì mỗi người ăn ít cơm cũng có thể ăn no, ví dụ như chính Yến Thu Xuân.

Đông Đông và Uyển Nhi cùng ăn một chiếc bánh, còn lại cho mỗi người một cái.

Sau khi làm xong chiếc cuối cùng, Yến Thu Xuân còn muốn hỏi: "Có ăn nữa không?"

Đã thấy Đông Đông lắc đầu, nhìn chằm chằm bánh cuộn bên kia, sốt ruột nói: "Đệ muốn đưa cho nương trước, không thì mọi người ăn cơm tối mất!"

"Cũng đúng, vẫn là Đông Đông suy nghĩ chu đáo." Yến Thu Xuân phản ứng kịp, bây giờ không còn sớm nữa. Nàng tăng nhanh động tác cắt bánh ra đưa vào hộp.

"A Xuân tỷ tỷ, đệ đi trước." Đông Đông thấy thế nói một câu, vội cầm theo mấy hộp cùng nha hoàn rời đi.

Vừa đi khỏi viện tử không lâu, Yến Thu Xuân đã nghe cậu bé lớn tiếng gọi: "Đại bá! Đại bá nương! Đông Đông đem thức ăn cho mọi người đây!"

Thủy Mai cười "Ha ha" một tiếng, nói: "Hôm nay cô nương để Đông Đông tiểu thiếu gia giúp, cậu bé rất vui đấy. Đợi lát nữa mọi người trong phủ sẽ biết cậu bé làm gì."

"Vậy cũng tốt, trong phủ tĩnh mịch quá." Yến Thu Xuân cười gật đầu.

Tiêu phủ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là... Quá nặng nề.

Loại trầm mặc này là vì chủ nhân trong phủ đã chế.t quá nhiều.

Nhưng đắm chìm trong quá khứ cũng không tốt cho tương lai của bọn họ.

Có lẽ vì như thế nên bọn họ không kịp phát hiện vấn đề, khiến cho lúc quan trọng nhất khi Tiêu Hoài Thanh lĩnh binh đi lại không có lương thảo, chỉ có thể cùng một đám người đói đến xụi lơ, dùng thân xác mình trông coi cửa thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.