Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 269



Thái học viện.

Mới sáng sớm mà Tiêu Phủ đã rất ồn ào và náo nhiệt rồi, khiến ai nấy đều đoán già đoán non xem ở đây đang xảy ra chuyện gì?

Chắc là Ngũ tiểu thư khó gả của Tiêu Gia đã đính hôn với người ta rồi hay sao?

Chỉ duy nhất đám trẻ trong Thái học viện là không nghĩ nhiều như vậy.

Mọi người đều tụ tập trong nhà ăn vào bữa cơm trưa.

Với những món ăn ngon tỏa ra hương thơm ngào ngạt từ con phố Mỹ Thực, nhà ăn trường học vốn có thể kinh doanh một chút nay dường như đã chẳng còn ai ăn, đến cả thầy cũng không muốn ăn.

Đúng giờ cơm trưa, bên nhà ăn tỏa ra mùi thơm của thức ăn. Không ít người hít một hơi thật sâu, thầm nói: "Mém chút nữa là lại tưởng mình đang đi đến phố Mỹ Thực rồi."

Một bạn nhỏ mở hộp cơm ra, đó là miếng thịt nướng mà hôm qua cậu ta xin mãi mẹ mới mua cho, mùi hương thơm nồng đến mức thu hút ánh nhìn của không ít bạn đồng môn.

Lại có một người nữa mở hộp cơm của mình ra, miếng da nguội lạnh lạnh chua chua cay cay cũng rất hút mắt.

Còn có gà hầm nấm cách thủy, thịt gà xắt hạt lựu tẩm ướp gia vị chua cay...

Sau khi Đông Đông học nhiều tiết như vậy thì cũng đói đến mức kiệt quệ rồi. Khi cung nhân mang hộp cơm đến, cậu bé không chờ cung nhân giúp mình mở ra mà đã tự mở hộp cơm luôn, lộ ra những món ăn bên trong: "Ôi chao! Thơm quá!"

Hai cái chén không to lắm, một cái đựng gà thái sợi và rau được trộn với nước tương màu đỏ, một cái đựng bánh rán hành có vỏ bánh vàng, xốp giòn, phảng phất mùi hành thơm ngon.

Rất nhanh, Đông Đông nhìn chằm chằm vào một thứ, ngạc nhiên thốt lên: "Ế?"

Sao lại có một quả trứng gà?

Không đúng, sao lại có hai quả?

Bây giờ A Hoàn không cần người đưa cơm, Xương Vương phi cũng đã chuẩn bị cho cậu ta một hộp thức ăn lớn rồi.

Tuy lúc ăn cơm, A Hoàn và Đông Đông không ngồi cùng nhau, nhưng cậu ta vẫn luôn đặc biệt chờ để ăn cơm cùng một thời điểm, lúc này cũng đúng lúc mở hộp cơm ra, bên trong là canh miến tiết vịt mà cậu ta thích ăn dạo gần đây.

Cậu ta đang muốn chia sẻ với Đông Đông, thấy cậu bé nhìn chằm chằm vào hộp cơm. A Hoàn cũng nhìn, phát hiện bên trong có hai quả trứng gà, vẫn còn nóng hôi hổi và đỏ hỏn: "Đây là gì vậy? Đông Đông, nhà ngươi có hỉ sự à?"

Đông Đông lắc đầu: "Không biết nữa." Cậu bé nói thế, nhưng vẫn chia một quả cho A Hoàn: "Cho huynh này."

Để vào hộp cơm hai quả trứng, chắc hẳn là người ta muốn để cho cậu bé chia cho người khác.

Đứa bé bên cạnh nhìn thấy, dứt khoát lên tiếng: "Hai quả trứng lận đó, chắc chắn có ai đó trong nhà đã thành hôn hoặc sinh con rồi! Mẹ ta nói chỉ những lúc như vậy mới được ăn trứng gà đỏ thôi."

Đông Đông ngạc nhiên, vội nghĩ thầm, sau đó quả quyết nói: "Chắc chắn là A Xuân tỷ tỷ và tiểu thúc của ta thành hôn rồi!"

Trước đây ở điện thờ của đạo sĩ, cô cô của cậu bé đã nghe nói đạo sĩ không thể thành hôn, thế thì chỉ có thể là hai người rồi.

A Hoàn cũng kinh ngạc, càng vui mừng hơn: "Ái chà, cuối cùng thì hai người họ cũng sắp thành hôn rồi sao?"

"Thúc thúc ngươi muốn cưới A Xuân tỷ tỷ à?" Cậu ta vừa nói chuyện vừa lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Xem ra sau này ngươi thật sự có thể ăn được những món ngon trên đời rồi."

Đông Đông cười hi hi đầy đắc ý, gẩy gẩy quả trứng gà trên mặt bàn, dễ dàng bóc vỏ trứng ra, bắt đầu ăn: "Mau ăn đi, mau ăn đi, để nguội sẽ mất ngon đó."

"Ừ!" A Hoàn cũng làm y như vậy, sắc mặt tràn đầy hứng khởi: "A Xuân tỷ tỷ sắp kết hôn rồi, có cần chuẩn bị quà mừng cho họ không?"

Đông Đông: "!!!"

Cậu bé chỉ cắn hai ba miếng rồi nuốt quả trứng vào bụng, vẻ mặt vô cùng hoang mang: "Đệ không có bạc!"

Bạc của cậu bé đã bị lấy đi mua đồ ăn hết rồi, chỉ có một chút xíu như vậy thì căn bản không đủ, lấy đâu ra bạc để mua quà đây?

A Hoàn cũng ngại ngùng nói: "Ta cũng không có."

Hai người đưa mắt nhìn nhau, lần lượt thở dài, lại tiếp tục im lặng ngồi ăn cơm. Khó quá, sao A Xuân tỷ tỷ lại thành hôn sớm như vậy chứ? Cậu bé vẫn chưa kịp tiết kiệm đủ ngân lượng mà!

Đông Đông bỗng có chút hối hận, trước đây cứ luôn mong chờ A Xuân tỷ tỷ thành hôn với tiểu thúc thúc, như vậy thì cậu bé có thể được ăn những món ngon trên đời, cũng không phải lo lắng nàng bị người khác cướp mất.

Nhưng bây giờ lại đau đầu vì chuyện tặng quà!

Cậu bé cầm bánh rán hành lên, há to miệng cắn một miếng, bánh rán hành ngoài giòn trong mềm, nuốt xuống rồi trên môi vẫn vương lại mùi thơm của hành lá, lại ăn thêm một miếng gà thái sợi rau trộn, chua cay đã quá!

Cứ ăn như vậy, Đông Đông mới lấy lại được tinh thần, dò hỏi: "A Hoàn, chúng ta có cần đi kiếm tiền không?"

A Hoàn đang vô cùng hoang mang, lắc lắc đầu: "Kiếm bằng cách nào bây giờ?"

Họ chỉ là những đứa trẻ nên không thể kiếm ra tiền được.

Đông Đông nhìn sang người bên cạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.