Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 27



Bình thường Yến Thu Xuân không phải người đa sầu đa cảm nhưng giờ phút này nàng hơi khó chịu.

Nàng cắn bánh cuộn trứng mình làm, bánh mềm mịn thơm, cà rốt trần qua nước vẫn hơi cứng ăn vào miệng nhai mấy lần có thể cảm nhận được vị ngọt của cà rốt, miếng ngon nhất còn có thịt tôm mềm non băm nhuyễn.

Vì thế món bánh cuộn trừng này dù thanh đạm nhưng vẫn ngon miệng.

Ngon!

Nhưng...

Vì hôm qua và sáng nay Đông Đông cãi nhau với ma ma Giang gia nên tâm trạng Yến Thu Xuân hơi hụt hẫng.

Món ngon này do Tiêu gia cung cấp cho nàng, nếu Tiêu gia không còn sao nàng có thể tìm được trứng gà càng không nói đến ăn tôm sông ở đất liền cần có mạng lưới giao thiệp này.

Yến Thu Xuân mệt mỏi nhưng ngoại trừ biết làm cơm thì nàng không có năng khiếu gì cả, ở thời đại này có thể làm gì?

Đang tự hỏi, bỗng nhiên Thủy Mai kích động nhắc nhở: "Cô nương! Lục thiếu gia đến rồi!"

Yến Thu Xuân ngẩng đầu, chỉ thấy Tiêu Hoài Thanh mặc khôi giáp quen thuộc có vẻ phong trần, đầy tớ nô bộc theo tới. Chàng bước đi rất nhanh, mới vừa đứng ở cửa bây giờ đã đến trước mặt nàng.

Thủy Linh vội dâng khăn tay lên, thẹn thùng nói: "Lục thiếu gia, ngài lau mồ hôi đi."

Yến Thu Xuân:?

Thủy Linh xuất hiện từ nơi nào? Sao vừa rồi không hề trông thấy nàng ta?

Mặc dù Yến Thu Xuân là kẻ ngoại lai, không hiểu tình huống ở thời đại này nhưng biết Thủy Linh có ý gì.

Ban đầu, nàng nghĩ mình không phải chủ tử chính thức của Tiêu gia, vì thế rất ít khi sai sử nha hoàn. Mấy hôm nay, bảo Thủy Mai và Hứa ma ma giúp nàng đều mời bọn họ ăn gì đó. Nàng làm nhiều nên Thủy Linh và những người khác cũng có phần.

Không ngờ nàng ta vẫn không nghe theo lời nàng là vì kiêu ngạo.

Yến Thu Xuân hơi im lặng, nàng chưa từng học quản lý cảm xúc, trên mặt lộ vẻ kì lạ lại buồn cười.

Ban đầu, Tiêu Hoài Thanh chỉ từ chối theo thói quen, tiện tay dùng áo lau mồ hôi, đột nhiên thoáng nhìn vẻ mặt của nàng, thấy đôi mày kiếm kia nhíu lại. Chàng không nói gì, chỉ trầm giọng nói: "Mọi người lui xuống đi."

Chàng là chủ nhân thật sự trong phủ, lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều lui xuống. Vất vả lắm Thủy Linh mới tìm được cơ hội nịnh nọt, không ngờ lại bị từ chối thẳng như thế, sắc mặt trắng bệch. Lúc này nàng ta đã phát hiện ra sắc mặt Tiêu Hoài Thanh khác biệt, lúc này vẫn cố chấp đi lên: "Lục thiếu gia, đầu ngài đầy mồ hồi, vẫn nên lau đi, khăn tay của nô tỳ sạch sẽ." Sắc mặt Tiêu Hoài Thanh lạnh hơn, nhìn Thủy Mai: "Đưa xuống!"

Đầu óc Thủy Linh ong lên một tiếng, trợn to mắt. "Vâng!" Thủy Mai đi qua, không dám chần chờ ra tay.

Lần này Thủy Linh không phản kháng, tay chân mềm oặt bị kéo xuống, trước mắt biến thành màu đen.

Yến Thu Xuân vốn cảm thấy hơi buồn cười, nhìn cảnh này không cười được nữa. Chủ yếu là khí thế của thiếu niên này quá mạnh, lúc lạnh lùng thì đôi mắt ưng vô cùng dọa người, dường như quanh người tỏa sát khí để lòng nàng rối loạn.

Quan trọng là chính bản thân nàng cũng không hiểu chuyện gì, thấy vậy thì hơi lo lắng, không phải xảy ra chuyện gì chứ? .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vết Thương Ẩn
2. Em Là Hũ Mật Của Anh
3. Tà Đạo Tu Tiên Lục
4. Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn
=====================================

Nói ra thì hơi buồn bực, nàng có tài nấu nướng có thể dùng cứu mạng, nhưng nguyên chủ lại không biết. Mặc dù nguyên chủ không có nhiều người quen, nhưng ngộ nhỡ người này quá giỏi, tra được thì sao?

Ngay lúc nàng đang thấp thỏm, thiếu niên trước mắt vươn tay với nàng, hai ngón tay nắm bìa một quyển sổ nhỏ, đưa cho nàng.

Phía trên, chữ viết màu đen: Lộ Dẫn.

Yến Thu Xuân như ngừng thở, trong phút chốc sự lo âu biến mất, chỉ còn lại sự vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh: "Đây là cho ta sao?"

"Ừm." Tiêu Hoài Thanh gật đầu, không ngờ nàng vui vẻ như thế, chàng hơi chột dạ. Thật ra thứ này có thể làm xong từ sớm, nhưng chàng vẫn phải xác định thân phận của nàng.

Tiêu gia nắm binh quyền trong tay, người nhìn chằm chằm nhiều lắm, chàng không thể sơ suất được.

Yến Thu Xuân cầm lấy, mở ra xem, thời đại này dùng chữ phồn thể, nàng đọc hiểu, trên đó viết: Quê quán Vụ Thành, vì thổ phỉ hoành hành, người nhà gặp nạn, đến kinh thành tìm thân thích nương tựa.

Cổ đại không có thẻ căn cước, nhưng quan phủ đều ghi danh người vừa ra đời.

Quan phủ tra hộ tịch nửa năm một lần, hơn nữa khi điều tra vô cùng nghiêm ngặt, gần như không bỏ sót ai cả. Nếu không có trong hộ tịch thì cần lộ dẫn, cho thấy người này đến từ phương nào.

Nếu ngay cả lộ dẫn cũng không có thì chính là hắc hộ.

Trước đó, khi Yến Thu Xuân bị xóa tên trong hộ tịch, nàng không thể làm lộ dẫn, lúc đó mới nghĩ đến chuyện ôm đùi Tiêu Hoài Thanh.

Không ngờ lúc này mới vào phủ hai ngày, nàng đã nắm tấm thẻ thân phận này trong tay.

Người Tiêu gia đều là người tốt!

Yến Thu Xuân cảm động không thôi: ""Đa tạ Tiêu tướng quân! Ngài yên tâm, nhất định ta sẽ thực hiện hứa hẹn, làm đầu bếp cho ngài cả đời!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.