Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 303



Cũng may đầu bếp nương tay, không cho quá nhiều ớt, còn dựa theo khẩu vị, thêm đường và gia vị khác để trung hoà lại.

Cuối cùng làm ra cá nướng, vị cay không khác đời sau, trong vị cay còn có vị ngọt.

Nhất là trong khoảng thời gian này, quả vải được đưa ra thị trường, đương nhiên Tiêu gia cũng có. Vì vậy cho bốn quả lên cá nướng, quả vải trắng muốt bỏ hạt, nước canh sôi sùng sục nhuộm đỏ thịt vải.

"Mọi người thích là được rồi, nhưng không phải do muội phát minh ra, chỉ là đọc được trong sách thôi." Yến Thu Xuân ngượng ngùng cười, lại nhanh tay gắp một miếng vải trong cá nướng.

Rõ ràng ăn quả vải trực tiếp rất ngon, nhưng vải cho vào cá nướng nóng hầm hập, vị ngọt tăng lên, lại có vị mặn vị cay, ban đầu ăn vào hương vị hơi lạ, nhưng nàng luôn cảm thấy ngon vô cùng.

Chẳng lẽ vì không cần lột vỏ bỏ hạt ư?

Yến Thu Xuân vừa ăn vừa nghĩ, nhai hai ba lần rồi nuốt xuống, lại ăn thêm một miếng thịt cá. Nước canh cay cay mặn mặn thấm vào thịt cá ngon lại còn thơm, phải nói là rất ngon!

Tiêu phu nhân ăn lẩu mình thích, không quên khen ngợi: "A Xuân, món này con làm ngon quá. Mấy hôm trước khi ta ăn lần đầu, cay đến mức ta đổ mồ hôi, nhưng vẫn dễ chịu. Nếu mùa đông mà được ăn món này thì phải nói là rất hạnh phúc!"

Yến Thu Xuân muốn ăn cá nướng, nàng cũng muốn ăn lẩu.

Trước đó nàng đã làm một lần nhưng thịt không được xử lý tốt, không có thịt dê, thịt bò cuộn, cảm giác hơi thiếu chút. Lúc này, Tiêu gia đã chuẩn bị xong, các loại thịt cuộn chất lượng cao.

Nàng không khách khí, vừa nhúng thịt vừa nói: "Đúng thế, mùa đông được ăn món này thì không còn gì tốt hơn. Nếu mọi người thích ăn lẩu cay thì có thể dùng trong quân đội. Cho nguyên liệu nấu lẩu vào nồi nước, dùng rau gì cũng ngon, có thể cho mì sợi..."

Thịt cuộn thật mỏng sôi sùng sục trong nồi, mới nói một câu mà đã chín rồi!

Trong chén của Yến Thu Xuân có đủ gia vị, dùng ớt cay rồi cho thêm vừng, hoa tiêu vân vân, lúc này lấy thịt dê chấm vào chén rồi đưa vào miệng.

Nước canh thơm lừng và vị cay nồng bùng nổ ở đầu lưỡi, thịt mỏng lại mềm tan trong miệng rất dễ nhai. Thịt mềm mà còn rất mọng nước, tê cay thơm phức.

Ăn rất ngon miệng! K1ch thích người ta ăn một miếng rồi lại muốn ăn thêm miếng nữa!

Sau khi ăn được vài miếng, Yến Thu Xuân cũng nghĩ đến lời mình mới nói.

Mì sợi ăn lẩu!

Yến Thu Xuân muốn cười, vừa nhắc đến thức ăn thì nàng đã muốn. Nếu thả vào trong đó thì ngon biết bao nhiêu! Trong phủ có nước muối, bình thường dùng làm Trác tương miến(*).

[Chú thích: (*) Trác tương miến là một món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông, Trung Quốc. Sợi mì to bản được trộn với nước sốt đậu tương được chao qua dầu. Đó là lý do vì sao tên gọi của món này có từ "trác", từ chỉ cách chế biến được xác định bởi lượng dầu ăn trong chảo.]

Yến Thu Xuân vô thức đứng dậy muốn đi lấy.

Vừa rồi khi ăn cơm, vì tránh cho quá vui vẻ mà nói lời không nên nói, thế nên đã cho nha hoàn lui xuống. Nơi này không còn người ngoài nào nữa, nàng muốn lấy gì thì có thể tự mình đi lấy.

Yến Thu Xuân nói với Tiêu phu nhân một tiếng, sau đấy rời chỗ đi ra ngoài. Vừa đi ra đã thấy Tiêu Hoài Thanh cũng đi theo ra ngoài.

Yến Thu Xuân quay đầu lại nhìn, vốn nghĩ rằng Tiêu Hoài Thanh có việc gì nên không lên tiếng.

Lại không ngờ chàng một đường đi theo mình vào phòng bếp trong viện.

Yến Thu Xuân hỏi: "Tiêu tướng quân muốn ăn gì?"

Tiêu Hoài Thanh lắc đầu, thấy nàng còn nhìn mình, Tiêu tướng quân luôn sát phạt quyết đoán do dự nói: "Vì sao cô nương lại không đeo đồ trang sức lần trước ta tặng?"

Yến Thu Xuân nhớ đến chuyện này thì cười: "Đồ ngài tặng quá quý giá, ta không dám mang."

Tiêu Hoài Thanh nhíu mày: "Không hề quý giá, cô nương cứ yên tâm mà đeo đi, bị mất cũng không cần lo." . Tì𝐦‎ đọc‎ 𝙩hê𝐦‎ 𝙩ại‎ ﹛‎ Tr𝖴𝐦‎ 𝙩ru𝗒ện.𝗏n‎ ﹜

Yến Thu Xuân dở khóc dở cười: "Vậy cũng không được, ta chưa từng dùng nhiều đồ tốt như thế, cầm trong tay thấy không yên lòng. Lần này đúng lúc mang một chiếc rương đến, một lát sẽ để ở nơi của ngài."

Tiêu Hoài Thanh mím mím môi, trên gương mặt hơi ngăm có thể nhìn thấy vẻ mất mát: "Không cần, mất thì mất thôi, cô nương đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng, thậm chí nương của ta và Nhị tẩu đều có cả."

Thấy chàng như thế, gương mặt tuấn tú còn đang nhăn lại, Yến Thu Xuân hơi mềm lòng: "Nhưng xuất thân của ta không cao, không quen dùng những món đồ tốt này, tâm trạng không ổn, cầm trong tay rất lo lắng, lo rằng sẽ có người trộm mất. Không bằng ngài bảo quản hộ ta đi?" Tiêu Hoài Thanh muốn nói không cần lo lắng, tài sản sống không mang đến chế.t cũng không mang theo được, những thứ này là chiến lợi phẩm chàng tịch thu được khi đánh trận, chỉ là thấy đẹp nên cố ý để lại cho nàng.

Chỉ là nàng nói cũng đúng, nhân tiện nói: "Vậy thì được, còn cái này, cô nương có thể nhận không?"

Nói xong, Tiêu Hoài Thanh đưa một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật qua.

Yến Thu Xuân cầm lấy, thấy Tiêu Hoài Thanh tỏ ra vui vẻ mong chờ, nàng mở nó ra. Bên trong là một cây ngân trâm, cây trâm được chế tạo nhìn rất đẹp, ánh mắt nàng sáng rực lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.