Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 329



Ninh Trác thấy hâm mộ, nhưng hắn là nam tử nên không tiện làm thế. Yến Thu Xuân lau miệng, chia một phần bột ớt cho hắn: "Ngài nếm thử không? Chỉ là hơi cay nên ngài ráng chịu đựng một chút nhé.”

"Đa tạ Hương Quân!" Ninh Trác cười nhận lấy, không để ý đến lời nhắc nhở của nàng, còn tham lam lăn qua chấm hết miếng thịt gà, mỗi chỗ đều dính màu đỏ của bột ớt.

Tiêu Hoài Nga thấy vậy thì muốn nói nhưng lại thôi, nhưng sau khi suy nghĩ, nàng ấy nở nụ cười như thể đang xem kịch, rồi không nói gì thêm nữa.

Thịt gà hơi ẩm ướt nên khi chấm sẽ dính đầy bột ớt. Khi lăn một lượt như thế không còn nhìn thấy màu của thịt gà nữa, ngay sau đó Ninh Trác cho vào miệng ăn. Chưa đến hai giây sau, gương mặt của Ninh Trác đỏ lên, hai mắt ngập nước, như thể muốn phun ra. Song, khi nhìn thấy bốn nữ tử đang nhìn mình, nhất là Tiêu Hoài Nga, nàng ấy hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không ăn cay được à?"

Ninh Trác mím môi, khẽ nhai nuốt, sau khi nuốt thì hương vị cay xè lan đầy trong cổ họng, khiến cho cổ họng của hắn đau rát và nóng vì cay. Thủy Mai có ý tốt đưa một chén trà sữa qua, hắn há miệng uống mộy hớp lớn mới có thể giảm vị cay kinh người kiA Xuânống. Sau đó lau nước mắt, đôi mắt trở nên đỏ ngầu. Ninh Trác bình tĩnh lại, ra vẻ khó tin mà hỏi: "Đây là thứ gì thế? Cay quá!"

Yến Thu Xuân ho nhẹ một tiếng, chột dạ nói: "Ta làm bột ớt, được làm từ quả ớt loại mới, còn cay hơn cây sẻn(*) và hoa tiêu rất nhiều..."

[Chú thích: (*) Cây sẻn: hay còn gọi là cây sẻn gai, thường mọc ở phía Bắc, được dùng làm gia vị thay cho hạt tiêu, có vị cay nồng và hơi đắng. Ngoài dùng làm gia vị thì còn có thể dùng làm thuốc.]

Ninh Trác: "..."

Hắn không phân biệt được nên không thể nhìn ra, chỉ cảm thấy đồ chấm này rất khác cây sẻn, ai ngờ lại cay như thế. Trong lòng hắn sợ hãi, lắc lắc đầu từ chối, lúc ăn tiếp cũng không dám chấm nữa.

Sau khi ăn xong bữa cơm trưa này, hắn chạy lộc cộc về phòng.

Lúc gần đi lỗ tai còn ửng hồng, hắn liền bước đi nhanh chóng.

Yến Thu Xuân có vẻ đồng tình, giống như hại hắn mất mặt trước người trong lòng vậy.

Nàng đụng đụng cánh tay Tiêu Hoài Nga: "Không thì tỷ đi an ủi hắn một phen đi?"

Tiêu Hoài Nga nhíu mày, có vẻ như ghét bỏ lại có vẻ như khó xử: "An ủi cái gì chứ, ta và hắn không quen biết gì nhau mà!" Yến Thu Xuân thấy thế cũng không nhiều lời: "Vậy được, muội đi ngủ trưa một lát, tỷ ngồi đây chơi nhé.”

Tiêu Hoài Nga khoát khoát tay: "Đi đi, ta sẽ ở lại chơi một lát."

Yến Thu Xuân quay người rời đi, Thủy Mai cũng đi theo, Triệu Thục Hoa cũng muốn nghỉ ngơi vì thế nên nàng ấy cũng đi về viện tử của mình. Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tiêu Hoài Nga.

Nàng ấy đưa tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa, ngày mùa hè thời tiết nóng rực khiến người ta nhìn đã cảm thấy chói mắt. Nhưng lúc này nàng ấy nhìn chằm chằm cũng không cảm thấy gì, đến khi không kìm được suy nghĩ trong lòng nữa, bỗng nhiên đứng phắt dậy.

Vì đứng quá nhanh nên quả nhiên trước mắt Tiêu Hoài Nga trở nên trắng lóa, thân thể nghiêng nghiêng ngả ngả.

"Cẩn thận!" Một tiếng hét lớn hoảng sợ vang lên, Ninh Trác nhanh chóng tới gần, chạy đến đỡ nàng ấy.

Tiêu Hoài Nga ổn định thân thể, tập trung nhìn hắn, buồn bực nói: "Ngươi không về phòng sao?"

Ninh Trác ho nhẹ một tiếng, vì vừa rồi ăn cay quá nên cuống họng khàn khàn, làm cho giọng nói của hắn có vẻ trầm thấp êm tai: "Không có, chỉ là ta có hơi ngượng ngùng thôi."

Tiêu Hoài Nga buồn cười nói: "Bây giờ không ngượng ngùng nữa à?"

Ninh Trác nói: "Với nàng thì khác."

Gương mặt Tiêu Hoài Nga giấu dưới khăn che mặt đỏ hồng, khoanh tay trước ngực, không tránh né hắn như lúc trước nữa, mà liếc nhìn hắn: "Nghe nói mấy năm nay ngươi làm việc ở bên kia không tệ nên mới được triệu hồi vào kinh."

Giọng nói không thân thiện lắm hệt như lúc trước, nhưng thái độ đã tốt hơn trước nhiều. Như vậy đã là bước ngoặt lớn, Ninh Trác vừa mừng vừa sợ, lấy lòng nàng rồi cười nói: "Đương nhiên, vì muốn được triệu hồi vào kinh nên ta đã rất cố gắng. Chỉ sợ khi về nàng đã..."

Lúc trước hắn nói năng lỗ m ãng khiến Tiêu Hoài Nga đau đớn, tự ti vì vết thương trên mặt. Sau đó, hắn đã nhận sai nhiều lần, mỗi lần đến cửa đều bị đuổi đi. Phụ mẫu Trác gia không vui, vì thế cố ý đưa tiểu nhi tử đi nơi khác nhận chức, để hắn rời xa kinh đô.

Nhưng vì muốn trở về, hắn sợ chậm trễ hơn nữa thì có lẽ Tiêu Hoài Nga sẽ lập gia đình, vì thế hắn đã vô cùng cố gắng, lập nên nhiều chiến tích xuất sắc. Khi năm nay hồi kinh báo cáo công việc, hắn được lão hoàng đế nhìn trúng nên giữ lại.

Đã từng là thanh mai trúc mã, vốn cho rằng cảnh còn người mất, lại đột nhiên phát hiện thì ra chỉ là hiểu lầm một phen.

Khi quá trưa, Yến Thu Xuân gặp lại hai người này, sự ngăn cách do Tiêu Hoài Nga tạo thành đã tiêu tan, hai người bắt đầu rùm beng y hệt như những người bạn cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.