Người lớn lên ở thời đại hòa bình có lẽ sẽ không dám giế.t một con cá. Ví dụ như lúc ban đầu, nàng mua cá về không dám giế.t, bạn cùng phòng không dám.
Nàng mặt dày chạy đến nhà bên cạnh, lấy đồ ăn vặt nhờ một bà cụ.
Lúc này lại bàn đến chuyện giế.t người!
Tiêu Hoài Thanh đỡ nàng ngồi xuống giường, nói lời xin lỗi: "Nàng đừng sợ, hắn ta vẫn chưa chế.t."
Yến Thu Xuân khẽ thở ra, thấy chàng nhìn mình với vẻ lo lắng thì giải thích nói: "Ta hơi hoảng, ngài giế.t hắn cũng tốt. Hắn ta làm nhiều chuyện xấu như thế, vốn dĩ đáng chế.t."
"Ừm, ta biết, nhưng chế.t thì có lợi cho hắn ta quá rồi, ta đã đập vỡ xương sống của hắn ta."
Yến Thu Xuân: "Haizzz!"
Suýt chút nữa là nàng đã không thở được, nghẹt thở quá đi mất!
Sao nàng lại không biết cột sống có ý nghĩa gì? Chính là bị liệt nửa người! Nhưng nghĩ đến Tiêu Hoài Khang, Tiêu đại tướng quân, còn Tiêu Hoài Ân, phu quân của Tiêu Hoài Ngân và Tiêu Hoài Viên, nàng cảm thấy như vậy là rất đáng! Đừng sợ, đừng thông cảm cho người này!
Yến Thu Xuân bị thuyết phục, vừa nhướng mắt lên thì thấy khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo của Tiêu Hoài Thanh, đột nhiên cảm thấy người trước mắt hơi lạ lẫm. Cảm giác này khiến trong lòng nàng hơi hoảng hốt, vô thức nắm tay chàng thật chặt, khẽ nói: "Ngài làm rất tốt."
Tiêu Hoài Thanh hoàn hồn, cụp mắt nhìn nữ tử lo lắng nhìn mình chằm chằm. Ngay cả nàng cũng không phát hiện ra, thật ra nàng vẫn còn hơi sợ hãi, giọng nói hơi run rẩy.
Chỉ là nàng vẫn kiên định nắm tay chàng.
Nụ cười lạnh như băng trên khóe môi Tiêu Hoài Thanh dần ấm lại, tay phải bị thương cố nâng lên sờ đầu nàng, khẽ vuốt: "A Xuân."
"Ừm?" Yến Thu Xuân ngẩn người nhìn.
Gương mặt xinh đẹp tròn đầy có vẻ vô tội khiến người ta muốn bắt nạt. Tiêu Hoài Thanh ngứa tay nhưng không dám động, chỉ cười nói với nàng: "Nương thầm nói với ta, hi vọng trong năm nay chúng ta có thể định ngày, nàng cảm thấy thế nào?"
Sao? Sao chủ đề lại... Đổi thành chuyện này?
Không phải vừa rồi còn nói về Tuyên Vương à?
Nhưng Yến Thu Xuân lại như đầu gỗ, có thể vì ngủ không ngon nên không phản ứng kịp, cũng có thể là vốn nghĩ như thế, vì thế nàng gật đầu khẽ nói: "Vậy thì... Được." Bên kia đang tình nồng ý mật.
Đổi lại bên đội ngũ hộ tống Tuyên Vương lại như điên như khùng mà trở về kinh đô. Rõ ràng buổi chiều mới ra ngoài, đi không bao lâu, lúc này đã trở về.
Nhưng biểu ca hộ tống Tuyên Vương lần này là La Trinh lại đổ mồ hôi lạnh cả người, chạy đến phía trước đội ngũ, gào thét nói với người phía sau: "Các ngươi đừng đi nhanh quá, nhất định không được làm Tuyên Vương bị xóc nảy. Ta về kinh mời ngự y đến trước, tất cả mọi người giữ vững tinh thần cho lão tử. Nếu lại có thích khách đến nữa thì lão tử sẽ giế.t chế.t các ngươi..." Tiếng gào thét theo con ngựa chạy đi xa, để lại một đám người có sắc mặt lo lắng y hệt nhau. Xa phu lái xe ngựa vận dụng kỹ thuật đánh xe thành thạo, đi quá nhanh sẽ khiến kinh mạch bị đứt, Tuyên Vương càng thêm đau đớn, không được đi quá chậm vì sẽ trì hoãn bệnh tình.
Lúc ông ta dùng hết sức ứng phó, trong xe ngựa lại vang lên tiếng kêu r3n liên tục: "Ui da! Đau quá đi!"
Dường như xe ngựa chạy vấp phải một tảng đá, sự xóc nảy này khiến xe ngựa rung lên, bên trong vang lên tiếng kêu r3n. Xa phu khẽ run rẩy, ông ta sẽ càng phải tập trung hơn nữa.
Trong xe ngựa, Tuyên Vương đang nhăn nhó: "A! Đau quá! Nhất định là Tiêu Hoài Thanh! Nhất định là hắn ta!"
"Vương gia, ngài tỉnh táo lại đi..." Cung nữ ngồi quỳ chân bên cạnh hầu hạ hắn khẽ run lên, nhìn Tuyên Vương không ai bì nổi đang nằm trước mặt giống như một thi thể, sắc mặt nàng ta trở nên trắng bệch trông vô cùng dọa người.
Dù tay chân của Tuyên Vương được băng bó nhưng vẫn liên tục đổ máu, rõ ràng bàn tay từng đánh nàng ta đến mức thổ huyết mà bây giờ không còn sức để giơ tay lên nữa. Không chỉ là bị đập vỡ cột sống mà tứ chi cũng bị đánh nát!
Cung nữ đang vô cùng sợ hãi, bỗng nhiên ý thức được điều đó nên trở nên to gan hơn.
Hình như hắn không còn trông đáng sợ nữa?
Tuyên Vương không biết cung nhân nghĩ gì, chỉ là ánh mắt đầy oán hận của hắn đang nhìn chằm chằm trần xe, dường như đó là Tiêu Hoài Thanh. Người bên ngoài không nhận ra, nhưng hắn xem Tiêu Hoài Thanh là cái đinh trong mắt, đương nhiên hắn rất quen với dáng vẻ kia.
Tiêu Hoài Thanh đập nát xương sống của hắn, để hắn ngã trên đất nên không thể động đậy được. Sau đó như con rối bị Tiêu Hoài Thanh đánh nát gân tay gân chân, khi đó người động thủ còn nói một câu thịt bọ cạp ăn rất ngon.
Tiêu Hoài Thanh đang trả thù hắn vì đã cố ý đưa bò cạp hại Tiêu Hoài Khang! Chắc chắn là đang muốn trả thù!
Vào giây phút đó, cả người Tuyên Vương lạnh như rơi vào hầm băng, tại sao chỉ vì trả thù một phen mà lại dẫn đến tình hình như hiện tại?
Nhưng hiện tại hối hận cũng đã vô dụng, bây giờ hắn đã biến thành thế này, người của Tiêu gia đều vô cùng đáng sợ!
Hắn chỉ tức giận quá nên mới muốn giáo huấn một phen, không ngờ lại biến thành tình trạng như bây giờ, như thế này còn thảm hơn Tiêu Hoài Khang. Ít nhất thì Tiêu Hoài Khang chỉ không thể đi được, mà kiếp này của hắn có lẽ ngẩng đầu cũng khó khăn! Tuyên Vương vừa nghĩ tới quãng đời về sau, trước mặt liền trở nên tăm tối. Hắn gấp gáp muốn đứng lên, muốn đến trước mặt phụ hoàng tố cáo Tiêu Hoài Thanh, nhưng hắn không thể cử động. Giờ phút này hắn có thể cảm nhận được sự bất lực của Tiêu Hoài Khang khi xưa.
Hắn đã bắt đầu hối hận rồi!