Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 335



Cho đến khi ngự y đến, đội xe dừng lại để tiến hành chẩn bệnh cho hắn. Sau đó, ngự y lắc đầu ở ngay trước mặt hắn: "Cột sống và gân mạch đều nát... Nát bấy….”

Trong lúc này, trái tim của Tuyên Vương như bị người ta bóp chặt, âm trầm đến mức thở cũng trở nên khó khăn: "Ta muốn gặp phụ hoàng! Nhanh dẫn ta đi gặp phụ hoàng, là Tiêu Hoài Thanh hại ta, ta muốn gặp phụ hoàng!"

Ngự y bị dọa nên quỳ xuống trước mặt hắn ta, run rẩy nói: "Điện hạ hãy nói cẩn thận, Trấn Quốc Công đã bị bệ hạ phái đi rời kinh mấy hôm trước, phương hướng một nam một bắc trái ngược với ngài, sao có thể đến được! Trấn Quốc Công mới lập công trở về, không thể làm rét lạnh ngàn vạn tướng sĩ như vậy được!"

Ánh mắt Tuyên Vương đỏ lên nhìn ông ta chằm chằm: "Hắn ta gạt người! Chính hắn ta làm hại bổn vương, bổn vương muốn hắn chế.t! Có nghe thấy không?!"

Hơi thở ngự y dần trở nên nặng nề, vội dập đầu không dám nói gì.

*

Ngày hôm sau.

Cho dù ánh nắng không xuyên qua cửa sổ chiếu vào thì độ sáng kia cũng vô cùng chói mắt.

Yến Thu Xuân trở mình tránh né ánh mặt trời chói mắt kia.

Nàng chợt nhớ ra gì đó, vội ngồi dậy kéo màn cửa sổ ra, chỉ thấy trên giường êm gần cửa sổ trong phòng, một thanh niên đang mặc áo ngủ, khoác áo ngoài ngồi đọc sách.

Yến Thu Xuân an tâm dụi mắt.

"Nàng dậy rồi sao?" Tiêu Hoài Thanh nghe thấy động tĩnh, chàng liền hỏi han nàng. Yến Thu Xuân "Ừ" một tiếng, nhìn sắc mặt chàng, thấy mặc dù trên mặt chàng không hồng hào nhưng tinh thần không tệ, yên tâm muốn đi qua kéo y phục chàng ra để xem vết thương: "Còn có chỗ nào không ổn không?"

Tiêu Hoài Thanh vô thức cởi ra, gương mặt hơi đỏ lên.

Yến Thu Xuân nhíu mày tỏ vẻ không vui.

Chàng vội giải thích: "Không có, vừa rồi Ninh Trác mới đến thay thuốc cho ta." Mặt Yến Thu Xuân không cảm xúc: "À."

Tiêu Hoài Thanh giật tay áo của nàng, ánh mắt có vẻ lấy lòng: "Tạm thời mấy hôm nay ta ở đây, còn phải làm phiền A Xuân đưa cơm cho ta." Yến Thu Xuân lặng lẽ nhìn chàng, đã có thể ra ngoài bảo Ninh Trác thoa thuốc cho mình, vậy cần gì đưa cơm nữa? Nhưng nàng nhìn vẻ mặt chàng như thế thì vẫn mềm lòng: "Muốn ta đưa cơm thì đừng động đậy, để ta xem vết thương đã."

Tay nàng đã sờ đến cổ áo của chàng, nhưng Tiêu Hoài Thanh còn hơi kháng cự, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng nhéo nhéo: "Đừng xem, rất đáng sợ."

Ban ngày khác với buổi tối, buổi tối tia sáng không tốt, còn dính m.á.u nên không dọa người lắm.

Ban ngày thì không chắc, tia sáng rực rỡ, mọi thứ rõ ràng, mấy vết sẹo trên lưng đều hiện rõ. Vết sẹo xấu như thế, Tiêu Hoài Thanh sợ hù dọa nàng. Yến Thu Xuân hơi giận, chẳng phải chỉ xem vết thương thôi sao? Nàng suy nghĩ, đưa tay nhéo lỗ tai chàng, cáu giận nói: "Ngài phải nghe lời chứ! Ta nói bá mẫu về điều kiện chủ yếu khi tìm hôn phu là phải biết nghe lời!"

Làn da hơi đen của Tiêu Hoài Thanh dần biến thành màu đỏ sậm, mặt đỏ lên, sợ nàng không vui liềnbuông bàn tay đang nắm cổ tay nàng xuống, nhắc nhở: "Rất đáng sợ, nàng nhìn một lúc là đủ rồi."

"Biết rồi." Yến Thu Xuân bày ra bộ mặt ghét bỏ, đưa tay ra kéo cổ áo chàng.

Tiêu Hoài Thanh muốn tự mình cởi nhưng bị nàng từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn để cho nàng cởi. Vừa cởi áo ngủ rộng rãi ra đã để lộ băng gạc bị m.á.u nhuộm đỏ bên trong.

Lúc này vẫn chưa có kỹ thuật khâu lại, chỉ có thể để nó tự lành, cũng may còn có băng bó.

Cho dù vết thương trên lưng chảy m.á.u nhuộm đỏ băng gạc nhưng vết thương trên tay vẫn ổn.

Thật ra vết thương trên lưng chàng không đáng sợ, chỉ có vết sẹo trước kia là trông hơi dữ tợn, còn đáng sợ hơn khi nhìn dưới ánh nến. Chỉ nhìn như thế, Yến Thu Xuân có thể tưởng tượng được tình cảnh khi chàng bị thương.

Nàng thở dài một tiếng, hỏi: "Vết thương trên lưng lại chảy m.á.u rồi, ta bảo Ninh Trác tới băng bó lại cho ngài nhé?"

"Không cần, nó chỉ chảy chút thôi, đừng quan tâm." Tiêu Hoài Thanh lắc đầu: "Người bên ngoài không biết ta ở đây, hắn đến sẽ không tiện cho lắm."

"Ngài biết vậy là tốt rồi." Yến Thu Xuân nở nụ cười, nàng kéo áo cho chàng rồi đi ra. Chỉ chốc lát sau, Ninh Trác tới băng bó cho Tiêu Hoài Thanh. Nàng không ở lại xem mà ra bên ngoài đánh răng rửa mặt, thuận tiện bảo Thủy Mai giúp búi tóc. Sau khi làm xong, Ninh Trác cầm một đống đồ màu đỏ đi ra, lau mồ hôi trên mặt, cười với Yến Thu Xuân: "Hương Quân, ngài ấy mất không ít máu, mấy hôm nay hãy làm nhiều món ăn bổ huyết có được không?"

"Ta biết rồi." Yến Thu Xuân gật đầu, nhìn vào phòng lại hỏi: "Tình huống bên ngoài sao rồi."

Tối hôm qua hình như đám người không tra xét bao lâu đã đi, toàn bộ là nhờ vào Ninh Trác. Bây giờ Yến Thu Xuân hơi hoảng sợ, không dám phái người đi kinh đô nghe ngóng tình huống, chỉ có thể hỏi thông qua hắn.

Ninh Trác tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Không sao, Tuyên Vương điện hạ gặp chuyện, bây giờ được đưa về kinh đô chữa trị gấp. Bệ hạ đã rất lo lắng, tình trạng chảy m.á.u quá nhiều, Thái y viện rối bời. Hoài Vương điện hạ rất tức giận, đang phái người tìm hung thủ. Dù sao cũng rất loạn cho nên đừng vội."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.