Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 343



Vì thế những góc này được chiên xốp giòn, khi bắt đầu ăn lại dính, bên ngoài xốp giòn bên trong mềm. Quan trọng là ở giữa có cho lòng đỏ trứng, có cảm giác mềm khác lạ, khi nhai nuốt có thể ăn phải cà rốt cắt sợi giòn ngọt.

"A Xuân tỷ tỷ, món này cho tỷ ăn này, ngon lắm!" Đông Đông đưa lên món ngon của mình lần nữa.

Lần này Yến Thu Xuân từ chối, nhìn một loạt dấu răng trên đó, cười nói: "Đệ ăn đi, để ta đi làm khoai tây viên!"

"Được!" Đông Đông tiếc nuối từ bỏ.

*

Khoai tây thu hoạch được từng củ lớn, món khoai tây thì chỉ có thể làm như thế chứ không phải dùng loại khoai tây nhỏ tự nhiên.

Nhưng cách làm cũng không khác lắm.

Khoai tây cắt thành khối vuông, sau khi luộc để vào chảo dầu chiên. Chiên đến khi bên ngoài vàng nhạt thì có thể vớt ra, sau đó để vào nồi cho thì là và gia vị khác rồi xào.

Mỗi người ba miếng, số lượng không nhiều nhưng ba món ăn gộp lại thì số lượng cũng rất nhiều.

Người có sức ăn lớn nhất là Tiêu Hoài Thanh đã rời đi, nhiều như thế đã đủ cho bọn họ ăn.

Yến Thu Xuân là người đầu tiên ăn thử, dùng đũa gắp khoai tây thì là cho vào miệng, nàng cắn một góc. Phần xốp giòn bọc bên ngoài cũng bị cắn vào, lộ ra thịt khoai vàng nhạt bên trong.

Vỏ ngoài là nơi cho nhiều gia vị nhất, cắn một miếng sẽ cảm nhận được chúng giòn tan trong miệng, nhưng lúc nuốt xuống thì lại mềm vô cùng!

Yến Thu Xuân thuận tay chấm bột ớt, vị cay tăng lên, cảm giác bột biến mất ở cổ họng, độ ngon được tăng lên rất nhiều.

Nàng ăn từng miếng một, thỉnh thoảng uống một hớp trà sữa ngọt ngào. Đến khi tất cả mọi người đều thấy hài lòng, đặt bát đũa xuống, nàng nói: "Đêm nay Bình Nghiêm có ở lại đây không?"

Trầm Bình Nghiêm mím môi cười một tiếng: "Nếu không làm phiền Dì Yến đãi khách thì Bình Nghiêm ở lại."

"Không làm phiền, không làm phiền, vốn dĩ cũng không có nhiều khách." Yến Thu Xuân vui vẻ nói. Không phải ngày nào nàng cũng có khách, một tháng đến hai ba đợt là đủ rồi. Nàng không chú ý sắc mặt của Trầm Bình Nghiêm, lại nhìn Đông Đông, Uyển Nhi và Tiêu Bình Thịnh: "Ba người còn lại thì sao? Cũng ở lại chứ?"

Đông Đông cười ha ha ôm eo Yến Thu Xuân, vui vẻ nói: "Đệ muốn ngủ với A Xuân tỷ tỷ!"

Uyển Nhi cũng vội ôm nàng: "Uyển Nhi cũng thế!"

Thiếu niên đứng đắn Trầm Bình Nghiêm nhíu mày: "Đông Đông, đệ là nam nhân kia mà!"

Đông Đông thè lưỡi, hùng hồn nói: "Đệ là trẻ con!" Yến Thu Xuân cười ha ha, xoa đầu Đông Đông: "Đúng vậy, vì là trẻ con nên không sao cả, bảy tuổi là sẽ không được ngủ chung giường, Đông Đông vẫn chưa được sáu tuổi mà, Uyển Nhi cũng thế. Vậy tối nay ta ngủ với hai người, Bình Nghiêm đừng sợ, Bình Thịnh cũng thế, hai huynh đệ mau đi ngủ đi, ngủ sớm một chút."

Trầm Bình Nghiêm nhìn Đông Đông, nhưng nghe Yến Thu Xuân nói thế thì không phản bác. Chỉ là ánh mắt mang theo vẻ cảnh cáo, gật đầu: "Vâng."

Tiêu Bình Thịnh vỗ vỗ ngực: "Dì Yến yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Bình Nghiêm đệ đệ."

Yến Thu Xuân cười cười, vẫy tay với bọn họ: "Còn gì không yên lòng được đây, chúng ta chơi trò chơi đi. Hôm nay nhiều người, chơi diều hâu bắt gà con được không?"

"Được!"

Mấy đứa bé vô cùng thích thú, chỉ có Trầm Bình Nghiêm đồng ý nhưng do dự, lại bị Yến Thu Xuân kéo tay dẫn đến nơi đầy cỏ xanh. Cậu bé không nói gì, yên lặng tham gia trò chơi.

Có mấy đứa bé vốn đã quen thuộc, Yến Thu Xuân thả lỏng chơi hết mình. Cho đến khi sắc trời dần muộn, cả đoàn người mới đi về phòng nghỉ ngơi.

Đông Đông ngủ ở nhuyễn tháp, Uyển Nhi và Yến Thu Xuân ngủ trên giường.

Giường của nàng không chứa được ba người, cho dù hai đứa nhỏ có chen vào nằm cũng không được.

Mà Uyển Nhi không nên ngủ cùng Đông Đông nên chỉ có thể như thế.

Yến Thu Xuân trải chăn mền cho Đông Đông, chỉnh lại gối. Chỉ là lúc cầm gối lên, phía dưới có một con thỏ và con bướm được bện từ cỏ xanh.

Đông Đông đang nằm trên giường, ánh mắt liền sáng lên, nhanh tay đi qua cầm con thỏ nhìn chằm chằm mấy giây, hô lên: "Oa! A Xuân tỷ tỷ, đây là của tiểu thúc thúc bện cho tỷ sao? Sao lại để dưới gối của tỷ thế? Thúc ấy từng đến phòng tỷ à?"

Yến Thu Xuân: "...???"

Có thể là có thù tất báo, ban ngày Yến Thu Xuân trêu Đông Đông, buổi tối bị Đông Đông đáp trả lại.

Uyển Nhi bị lời nói giật mình kia thu hút, còn gật đầu: "Đúng vậy, là do tiểu thúc thúc bện đó!"

Có lẽ tác phẩm mang theo phong cách cá nhân.

Nhưng Yến Thu Xuân không rõ mấy thứ này!

Sau khi hai đứa trẻ xác định, dường như đã hiểu gì đó, nhìn Yến Thu Xuân nở nụ cười kỳ lạ.

Đông Đông rất tức giận: "Trước đó, đệ bảo thúc ấy dẫn đệ đến đây, thúc ấy còn không muốn, nói là không có thời gian, kết quả lại lén đến đây!" Dường như Uyển Nhi cũng nhận ra, tức giận gật đầu: "Đúng rồi! Đây rõ ràng là gạt người, thúc ấy đã đến từ sớm!"

Yến Thu Xuân: "..."

Nàng xấu hổ, nhanh chóng cướp đồ chơi trong tay hai đứa bé, tỏ vẻ hung dữ nói: "Không được nói chuyện này nữa, mau đi ngủ đi, không thì sáng mai ta sẽ không làm đồ ăn sáng cho hai đứa nhé!"

Hai đứa trẻ: "... Vâng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.