Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 348



Sau khi lão sư rời đi, lúc này đám học sinh mới giải tán, nhưng lại tụ tập ở nhà ăn. Khi Chu Chiêu Cảnh đến nhà ăn, gã sai vặt của Trầm Bình Nghiêm đã chờ từ sớm, thấy hắn đến thì lập tức đón hắn vào trong.

Học sinh cùng lớp với hắn ở bên cạnh nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ. Chu Chiêu Cảnh nhìn không chớp mắt, ngoan ngoãn ngồi ở đó, khuôn mặt nhỏ căng cứng mong chờ món ngon ăn cùng sư huynh.

Rất nhanh Trầm Bình Nghiêm cũng đến đây.

Lúc này gã sai vặt mới mang thức ăn lên, đưa hai bát đỏ chói đến trước mặt hai người. Đồ vật trong bát hơi khác ngày trước, vừa mở ra, màu đỏ thắm khiến người ta trố mắt, mũi hơi bị k1ch thích, nước bọt bắt đầu tiết ra.

"Món này là gì thế? Vì sao nhìn có vẻ cay quá vậy?" Chu Chiêu Cảnh nhịn không được mà tò mò hỏi một tiếng.

Mỗi người một phần, trong phần của hắn có màu đỏ nhạt hơn nhưng không nhạt bao nhiêu. Lúc trước, hắn từng nếm thử thịt viên, rau quả, nhưng chưa từng ăn mì sợi màu nâu, màu trắng. Hơi nóng bốc lên, sợi mì bị màu đỏ vây quanh, thỉnh thoảng lộ ra nước canh cũng là màu nâu đậm, hương vị tê cay bay thẳng vào mũi.

Trầm Bình Nghiêm nói: "Dì Yến nói đây là bún thập cẩm cay, dùng cốt lẩu nấu ra, cần nhiều ớt. Quả ớt do tiểu cữu cữu mang về, Dì Yến trồng rất nhiều, cũng đưa cho ta mang về không ít. Bây giờ trong học viện không tiện nấu lẩu, chờ ngày nghỉ sẽ đưa đệ đi ăn. Nước canh nóng nhưng vừa ăn, bây giờ đã nấu chín mọi thứ cả rồi, có thể ăn được rồi đấy."

Cậu bé cầm đũa mời: "Ăn đi."

"Đa tạ sư huynh." Chu Chiêu Cảnh đưa hai tay nhận lấy, vô cùng lễ phép. Nhưng khi hắn cầm đũa ăn thì không thể nào lễ phép được nữa.

Cay quá!

Hắn ăn miếng bánh quẩy thừng đầu tiên, hắn cũng không biết đây là gì, chỉ là chưa thấy qua nên tò mò. Mà bánh quẩy thừng trong bún thập cẩm cay đã hút đầy nước canh cay mặn, vừa cho vào miệng, nước canh tuôn ra đầy lưỡi hắn. Chu Chiêu Cảnh hơi giật mình, gương mặt bị vị cay làm đỏ lên. Trầm Bình Nghiêm hơi ngẩn người, mau chóng đưa trà sữa qua: "Đệ ăn từ từ thôi, uống một ngụm trà sữa đi."

Bên Nhạc Bình đã có người Tiêu gia hợp tác với Trầm gia từ lâu, mở quán mỹ thực đường phố ở đây, tiếng vang không tệ. Bây giờ mỹ thực đường phố là một trong những cửa hàng đông khách nhất ở Nhạc Bình.

Chu Chiêu Cảnh không kịp nói cảm ơn đã ôm bình trà sữa uống một hớp lớn, cũng may hắn ăn miếng đầu tiên không quen, uống xong đã đè được vị cay xuống. Nước mắt hắn chảy ra đầm đìa nhìn về phía sư huynh: "Đa tạ sư huynh." "Không sao, là ta không tốt, không suy nghĩ đến việc đệ không ăn được món cay thế này." Trầm Bình Nghiêm nói lời xin lỗi, có lẽ cậu bé giống bà ngoại Tiêu phu nhân thích ăn cay. Lần đầu tiên ăn cay muốn ngừng mà không ngừng được.

Đối với món này, cậu bé đã hạ vị cay xuống mức thấp nhất, càng không nói đến món của Chu Chiêu Cảnh. Cậu bé đã cố ý cho thêm canh gà thanh đạm, nhưng ai ngờ rằng là Chu Chiêu Cảnh vẫn như thế.

"Ta bảo người nhúng vào canh gà, bỏ dầu cay đi nhé?" Trầm Bình Nghiêm dò hỏi. Chu Chiêu Cảnh lại nhanh chóng lắc đầu: "Đừng! Ta ăn được, ta rất thích!" Trầm Bình Nghiêm không tin lắm.

Chu Chiêu Cảnh thấy vậy lại tiếp tục ăn, lần này hắn đã có kinh nghiệm từ lần ăn thịt viên trước. Thịt bò được vo tròn không bỏ nhiều ớt, bắt đầu ăn đã thích ứng hơn. Khi cắn một cái, nước trong viên thịt bò kia tràn ra, không nhiều không ít, hắn có thể tiếp nhận được, thậm chí còn rất thích.

Hắn thật sự rất thích, khi ăn món này, mắt hắn mở to, dường như đang ăn mỹ vị nhân gian gì đó.

Trầm Bình Nghiêm thấy vậy thì yên tâm nói: "Đệ thích là được, vừa rồi đệ ăn bánh quẩy thừng, sợi màu trắng bên cạnh là miến khoai tây. Trước đó Dì Yến làm, dùng hết khoai tây còn lại, chúng ta ăn một bữa, còn bao nhiêu bảo ta mang về. May mà không bị hỏng, khoai tây do Hoài Vương điện hạ mang về, Dì Yến được chia lại một ít..."

Chu Chiêu Cảnh nghe cậu bé nói, ăn ngon đến mức quên nhai, chờ đợi hy vọng cậu bé có thể nói nhiều một chút.

Nhưng Trầm Bình Nghiêm nói rất ít, hắn thất vọng cụp mắt gắp một sợi miến, vừa hút đã chạy thẳng vào miệng, trơn mượt ăn rất ngon!

Hắn càng ăn càng cảm thấy ngon, vị tê cay kia không khiến môi lưỡi khó chịu mà cay đến mức ch ảy nước bọt, phải ăn gì đó mới đ è xuống được.

Ăn thịt viên, thêm chút bánh quẩy thừng, thêm miến, cuối cùng ăn rau mầm giòn ngon. Nước canh trong tô còn rất nhiều, thức ăn trong đó lại dần ít đi. Chu Chiêu Cảnh cầm khăn lau mồ hôi, lại gắp một miếng thịt ba chỉ. Thịt ba chỉ được nấu qua vừa mỏng lại tươi, không béo ngậy. Dưới sự k1ch thích của vị cay, lưỡi chỉ thưởng thức được vị tươi ngon.

Khi ăn xong, dường như lá gan của Chu Chiêu Cảnh lớn hơn. Hắn lau miệng, hắng giọng nhìn người đối diện.

Trầm Bình Nghiêm cũng giống hắn, ăn đến mức chảy mồ hôi đầy đầu, lúc này mới dừng ăn, uống một hớp trà sữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.