Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 367



Đi theo sau là hàng loạt cấm vệ quân cầm chắc đao gươm nhuốm máu, sải bước về phía trước.

Lục quý phi chưa từng nghĩ rằng Hoài Vương sẽ dẫn đầu quân phản loạn, nhìn đoàn người sát khí bừng bừng, dưới sự bảo vệ của quân lính, lảo đảo chạy đến bên lão Hoàng đế, khóc lóc: "Bệ hạ, Hoài Vương tạo phản rồi!"

Lão hoàng đế sớm đã bị thức giấc bởi biến động, không hề hấn gì với chuyện này, mà ngược lại còn mỉm cười: "Chuyện tốt, chuyện tốt đấy!"

"Bệ hạ, người chẳng phải muốn để Lão Ngũ làm thái tử hay sao?" Lục quý phi không ngờ ông ấy lại có phản ứng như này, bà ta ngây ra, rít lên hỏi.

Bà ta cũng chuẩn bị để con trai tạo phản, chỉ là không ngờ, hôm nay kẻ có thể tận dụng trong tay không nhiều, chỉ có binh phù của Thượng thư bộ binh, là những tấm binh phù bà ta đã trao đổi với Thượng thư bộ binh. Nếu Lão Ngũ làm Hoàng đế, ngôi vị Hoàng hậu chỉ có thể là con gái của Hồng Gia.

Thứ đồ tốt vẫn chưa dùng tới, nào ngờ lại bị một Hoài Vương luôn an phận tạo phản!

Lão hoàng đế chán ghét đẩy bà ta ra, lạnh lùng nói: "Giang sơn của trẫm, kẻ nào có bản lĩnh kẻ đó hưởng, Lão Tứ có bản lĩnh, hắn lấy cũng chẳng hề gì!"

Dù sao thì cũng đều là con của mình.

Trước đây Lão Tứ muốn giế.t Xương Vương, chứng tỏ đã sớm kết thù với Tiêu phủ. Ngày nay hắn ta đăng cơ, Xương Vương có thể sẽ chế.t, Tiêu Gia cũng chẳng sống nổi.

Vậy là đủ rồi!

Lão hoàng đế mãn nguyện rồi, nhưng Lục quý phi khó có thể tin, bà ta không ngờ rằng một nam nhân luôn bị mình lừa xoay mòng mòng như chong chóng lại thành ra như này!

Lục quý phi nôn nóng, căm hận nói: "Lão Ngũ thì sao? Bệ hạ, người không thể như này được!"

Lão hoàng đế hỏi lại: "Vậy nàng định làm thế nào? Đã đến nước này rồi!"

Lục quý phi kìm chế, nhưng vẫn không thể trả lời.

Đúng vậy, đã đến nước này rồi, bà ta có thể làm được gì nữa? Chỉ trách bà ta ngay từ đầu không chuẩn bị tốt, ai biết được tên súc sinh Hoài Vương đó lại ôm dã tâm lớn đến như thế?

Rất nhanh, ngoài cửa đã truyền đến tiếng tranh đấu, không lâu sau, âm thanh đó liền tan biến. Cửa lăng tẩm rộng mở, mùi m.á.u tanh sộc vào, Hoài Vương mang hộ giáp sải bước tiến tới, gương mặt tuấn tú dịu dàng như mỉm cười: "Phụ hoàng, Lục mẫu phi, chào hai người."

Hai chân Lục quý phi mềm nhũn, không dám lên tiếng, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.

Người trước mặt đã từng bị bà ta dày vò không biết bao nhiêu lần.

Mẹ hắn ta cũng bị bà ta dày vò đến chế.t.

Bà ta không vui là đập nát lọ hoa, bắt nữ nhân đó quỳ trên mảnh vỡ, dập đầu cúi lạy mình. Hoài Vương cũng đã từng ăn trận đòn của bà ta. Bây giờ gió mây biến chuyển rồi...

Lão hoàng đế mỉm cười: "Lão Tứ, con làm tốt lắm, tất cả là vì đế giả, làm thế là phải!"

Làm thế là phải?

Nhẫn tâm đ ến mức đó sao?

Hoài Vương bật cười chế giễu nhìn ông ta, ánh mắt không hề có chút tôn trọng. Lão hoàng đế cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào. Ông ta vẫn tiếp tục dặn dò: "Trẫm sẽ truyền ngôi cho con, chỉ mong con có thể giữ một mạng cho Lão Ngũ. Đứa trẻ đó ngây thơ đơn thuần, chưa từng làm việc xấu, con đừng làm hại nó. Trẫm sẽ đưa quý phi đi, còn có Tiêu Gia nhất định sẽ không bỏ qua..."

"Ha ha ha..." Hoài Vương bật cười thành tiếng, gương mặt anh tuấn hiện lên vô cùng cay nghiệt.

Lão hoàng đế nghẹn lời, nhìn hắn ta một cách khó hiểu.

Hoài Vương khẽ nói: "Người đừng truyền ngôi cho ta, ta không thích đâu."

Lão Hoàng đế kìm chế, có chút kinh ngạc hoảng thốt.

Hoài Vương càng nở nụ cười: "Người yên tâm, hoàng vị của người, sẽ chẳng có người con trai nào của người có được đâu. Ta đã phái binh truy sát Lão Nhị, Lão Ngũ rồi. Không ngoài dự tính, bọn chúng chế.t ngay tức khắc. Đợi ta mang đầu chúng đến tế lễ người, hy vọng người sẽ thích."

Lão hoàng đế trừng mắt nhìn hắn ta, thanh âm khàn khàn không thể tin nổi: "Ngươi... ngươi điên rồi!"

"Người muốn nói gì thì nói, dù sao thì ta cũng chẳng cần ngôi vị đấy. Ta sẽ giao cho Tấn Vương thế tử, hắn ta mong chờ lắm đấy. Nên người nhìn đi, người ao ước bao nhiêu nữ nhân, sinh ra bao nhiêu con trai, cuối cùng chẳng có ai chăm sóc mình trước lúc lâm chung, tốt đẹp quá ha..."

Hoài Vương đang cười, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ điên cuồng. Đây là sự báo thù của hắn ta, mưu đồ từ lâu, cuối cùng cũng thành công rồi. Từ nay về sau, hắn ta sẽ không phải chịu đựng sự dày vò từ những cơn ác mộng nữa.

Hắn ta khẽ nói: "Những đứa con trai đó của người đi đền tội với mẫu phi ta đi! Tuyên Vương đã bị ta giế.t chế.t, sắp rồi... cũng không biết người còn có thể gặp được hay không..."

"Không! Không thể nào..." Lão hoàng đế đỏ mặt tía tai, ông ta giãy giụa muốn vùng lên.

Tuy ông ta không muốn quan tâm đ ến hậu thế nhìn nhận mình thế nào, nhưng cũng không cam tâm giao hoàng vị mà mình liều mạng có được cho con trai của người khác! Khác nào làm giá y cho kẻ khác?

Huống hồ lại còn là con trai của Tấn Vương!

Cả đời này Tấn Vương đều bị ông ta khống chế, con trai hắn ta sao có thể làm Hoàng đế? Sao có thể cướp hoàng vị của mình được?

Nhưng ông ta không giãy giụa được, bệnh tình đã vô phương cứu chữa, có thể sống đến bây giờ đều là nhờ sự tận tâm tận lực của thái y. Giãy giụa một hồi, cơ thể lại mềm nhũn ra, ông ta liền nằm bẹp xuống giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.