Hai chân bà ta mềm nhũn, quỳ dưới đất, cười khổ. Không thể kiềm chế được sự thương yêu dành cho con trai, bắt đầu liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi đám người đó, nhưng không thể. Giây phút này, bà ta đã quên đi dã tâm ban đầu, quên đi thù hận, quỳ xuống trước mặt Hoài Vương: "Cầu xin ngươi tha cho ta, ta sai rồi, ta biết sai rồi. Sau này ta sẽ không đối đầu với ngươi nữa, hãy thả ta đi! Ta xin ngươi..."
Hoài Vương và Chu Trạch Cẩn cũng biến sắc, mặc cho Lục quý phi đang quỳ gối cầu xin, họ cũng không phản ứng gì. Hoài Vương giơ chân đá bà ta, quát tháo: "Ngươi thật sự muốn nhìn nương ngươi bị ta tùng xẻo(*), lăng trì chứ gì?"
[Chú thích: (*) Tùng xẻo: là một trong những hình phạt tử hình được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905. Hình phạt này cũng được áp dụng tại Việt Nam và Triều Tiên.]
Thuận Vương cố nặn ra một nụ cười yếu ớt.
Hoài Vương không cho rằng hắn sẽ đồng ý như lúc nãy nữa.
Qủa nhiên Thuận Vương khẽ nói: "Ta chế.t rồi sẽ không nhìn thấy nữa."
"Nhu nhược!" Hoài Vương căm phẫn.
Thuận Vương nhắm mắt, không hé môi.
Hắn thật sự hèn nhát, không đủ năng lực để ngăn cản mẫu thân, chỉ có thể giương mắt nhìn tất thảy đi đến bước đường này. Từ khi còn rất nhỏ, nhìn mẫu thân giày vò những hậu phi, hắn đã trở nên nhu nhược, rơi vào tình cảnh như bây giờ cũng chính là đáng đời hắn.
Xương Vương dìu đệ đệ ngồi xuống, khoát tay, thái y đã được sắp xếp từ trước nên đã mang thuốc đến đắp lên vết thương cho Thuận Vương, nhưng lại bị hắn đẩy ra.
"Nghe lời đi!" Xương Vương trầm giọng.
Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thuận Vương, hắn chỉ đành sai người giữ c.h.ặ.t t.a.y Thuận Vương, không cho hắn động đậy. Lúc này mới đè hắn ra, đắp thuốc lên.
Xương Vương đứng dậy, đối mặt với Lục quý phi, giọng nói hơi trầm thấp: "Ngươi thật sự không tự sát đấy à?"
Lần này Lục quý phi không lên tiếng, chỉ chăm chăm nhìn con trai mình, có tức, có hận nhưng cũng có đau.
Bà ta hận con trai vô dụng, không dám đưa ra quyết định, không muốn tranh hoàng vị, nếu không thì đã chẳng rơi vào tình cảnh bị động như lúc này.
Nhưng bây giờ đã vậy rồi, con trai cũng vì bà ta mà tình nguyện đ.â.m mình hai nhát. Hai nhát kiếm đó đã đủ cướp mạng hắn rồi!
Rốt cuộc đây cũng chính là khúc ruột chín tháng mười ngày của bà ta, là đứa con trai bà ta chăm bẵm mười mấy năm trời. Lục quý phi cắn răng, muốn lao đến mũi kiếm của hộ vệ đứng cạnh, nhưng lại bị Hoài Vương giữ lại.
Xương Vương thấy thế liền vung tay.
Chiến sự vừa dừng lại lại một lần nữa nổi lên, Hoài Vương biến sắc, vội dẫn người lùi về sau lẩn tránh.
Nhưng lần này Xương Vương không cho hắn thời gian kịp phản ứng lại. Chỉ với một ánh nhìn, Tiêu Hoài Ngân và Tiêu Hoài Nga nhanh chóng xông lên, yểm hộ cho đối phương, trực tiếp xâm nhập vào trung tâm địch. Hai bên chỉ cách nhau chưa đến mười mét, Hoài Vương còn đang kéo theo một người nên không đi nhanh được, vì thế đã bị họ bắt kịp ngay.
"Sụt..." Lưỡi kiếm đ.â.m vào vùng bụng. Hoài Vương phẫn nộ ngoái lại, lại một nhát kiếm nữa lao tới, cổ đau nhói, m.á.u phụt ra.
Lục quý phi thấy vậy, nén chịu cơn đau rồi vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn ta, bổ nào tới Tiêu Hoài Nga: "Cứu ta! Cứu ta!"
Không chế.t còn tốt hơn không muốn chế.t!
Tiêu Hoài Nga đã chuẩn bị rút lui, một đòn trúng đích, vội vã tháo chạy, nếu không để đến lúc quân địch phản ứng lại sẽ rất dẽ bị thương, nào ngờ lại bị một thứ đè lên người, khiến nàng ấy chậm lại hai nhịp. Sắc mặt nàng ấy thay đổi, ánh mắt dịu dàng hiền thục đã tràn đầy căm phẫn: "Con mẹ bà!"
Tiêu Hoài Ngân thấy thế, ngoái đầu kéo muội muội, liền nhìn thấy Chu Trạch Cẩn vung kiếm tới.
Nhưng Tiêu Hoài Nga đã kịp bước lên một bước, nhát kiếm đó c.h.é.m đúng vào lưng Lục quý phi: "Á!"
Chu Trạch Cẩn thấy vậy thì buồn bực, lại rút kiếm ra chuẩn bị ra đòn.
Chỉ thấy Tiêu Hoài Nga chạy rồi, nàng ấy đạp mạnh chân, dùng sức lùi về sau. "Đừng!" Lục quý phi chỉ cảm thấy sau lưng đau nhói, giây sau đó trời đất quay cuồng, rồi nhìn thấy con trai mình.
"Con thế nào rồi?" Lục quý phi muốn nhìn con trai mình, nhưng toàn thân bà ta cũng đầy vết thương, không thể cử động, chỉ đành yếu ớt hỏi han.
Thuận Vương không ngờ Tiêu Hoài Nga còn có thể cứu mẫu thân ra, lúc đang vui mừng, hắn nhìn thấy m.á.u chảy ra từ người Lục quý phi thì không cười được nữa: "Thái y! Mau chữa cho bà ấy!"
Thái y nghe vậy liền gật đầu, lấy thuốc bột rắc lên cổ của Lục quý phi, nhưng lại dừng lại, kinh hãi nói: "Vết thương này có độc!"
Rõ ràng m.á.u phải có màu đỏ tươi, nhưng m.á.u chảy ra từ bụng bà ta lại có màu đỏ sậm. Ông ấy lại nhìn bả vai Lục quý phi, quả nhiên cũng là màu đỏ sậm: "Kiếm của Hoài Vương đã tẩm độc!"