Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 377



Yến Thu Xuân cười rạng rỡ, từ khi Uyển Nhi học võ, động tác đánh người ngày càng thuần thục, nàng nhẹ nhàng xoa đầu bốn đứa nhỏ: "Đến đây ngồi đi, ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi ạ!"

"Chưa!"

Câu trả lời không thống nhất, không sao, Yến Thu Xuân nhìn Thủy Mai: "Thủy Mai, đi làm chút điểm tâm mang đến đây, chúng ta vừa ăn vừa chơi."

"Vâng." Thủy Mai cũng đỏ từ đầu đến chân, hí hứng đi làm đồ ăn.

Nàng ấy đã quá quen thuộc với Tiêu phủ rồi.

Nàng ấy vừa đi, bốn đứa nhỏ đưa mắt nhìn nhau, sau đó bèn giơ bàn tay luôn giấu sau lưng ra, giơ ra trước mặt Yến Thu Xuân: "A Xuân tỷ tỷ, đây là quà tặng tỷ!"

Yến Thu Xuân ngây ra, hốc mắt ươn ướt, có chút ngạc nhiên: "Mấy đứa tặng ta sao? Mấy đứa còn nhỏ như vậy tặng gì mà tặng chứ?"

Đông Đông cười hi hi: "Bọn đệ tiết kiệm tiền từ lâu rồi! Tiền của đệ không đủ, A Hoàn còn đưa tiền của mình cho đệ, tự mình đi đến chỗ tư kho của phụ hoàng để tìm quà, tỷ xem có thích không?"

Yến Thu Xuân cẩn thận đón lấy, trong ánh nhìn mong đợi của lũ trẻ, nàng mở ra, Uyển Nhi tặng nàng khăn tay, bên trên thêu hai bóng người một lớn một bé, người lớn như đang ôm người bé, nhưng lại không ôm chặt.

Yến Thu Xuân nhìn cô bé.

Uyển Nhi mím môi cười, ôm mặt ngúng nguẩy, xấu hổ.

Yến Thu Xuân cười, rồi lại nhìn sang món quà thứ hai, là của Đông Đông. Là một tượng Quan Thế Âm bằng vàng đang ôm em bé. Cậu bé còn rất đắc ý: "Đây là tiền tiêu vặt đệ tiết kiệm suốt một năm đấy! Đắt lắm đó, vàng nguyên chất luôn! Đệ nghe nói nữ tử kết hôn đều thích cái này, vốn dĩ đệ muốn mua vòng tay cơ, nhưng lại quyết định mua cái này, may mà A Hoàn đi cùng đệ, góp tiền cùng..." Yến Thu Xuân: "... Cảm ơn."

Đông Đông không cảm nhận được sự khó xử của nàng, cậu bé liền cười hì hì.

Yến Thu Xuân chậm chạp, có chút sợ sệt mở hộp quà của A Hoàn, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Bên trong không phải là Quan Thế Âm mà là ngọc Như Ý nạm vàng. A Hoàn nói: "Hi vọng A Xuân tỷ tỷ sống vui, mãn nguyện như ý!"

"Cảm ơn A Hoàn, ta rất thích!" Yến Thu Xuân cong môi.

Nàng mở hộp cuối cùng, vừa động tay vào, Chu Chiêu Cảnh có chút thấp thỏm, nói: "Của đệ không có nhiều..."

Yến Thu Xuân nói: "Quà của A Cảnh ta đã nhận được rồi, quà lớn lắm. Nếu bây giờ món quà này còn lớn như vậy, ta sẽ không nhận nữa, tốt nhất vẫn nên là những đồ vật A Cảnh tự tay làm!"

Chu Chiêu Cảnh mỉm cười, tỏ vẻ thích thú đáp lại: "Vâng!" Hộp quà vừa mở ra, bên trong lại là hai con búp bê, bên trên được nhuộm bằng thuốc nhuộm màu, tay nghề đan lát có chút lóng ngóng, vụng về nhưng một con búp bê là tướng quân mặc khôi giáp, một con là tân nương mặc y phục đỏ.

"Quao! Giỏi quá!" Yến Thu Xuân thích thú nhìn Chu Chiêu Cảnh: "Đệ làm đó à? Lợi hại quá!"

Chu Chiêu Cảnh cười ngại ngùng: "Đúng vậy!"

Mấy đứa nhỏ khác cũng vây lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn con búp bê: "Ôi chao!"

"Giỏi quá! Sao đan được hay vậy?"

"Muội học đan lâu vậy rồi mà chẳng đan nổi."

Chu Chiêu Cảnh có chút đắc ý, khẽ nói: "Ta làm nhiều lắm, đây là đôi búp bê đẹp nhất, lão gia gia dạy ta đấy. Ông ấy nói ông ấy không có cháu, ta làm cháu của ông ấy thì ông ấy sẽ dạy ta đan lát, ta liền đồng ý. Đến khi nào ta học được nhiều hơn, mọi người thành hôn, ta cũng sẽ đan cho mọi người."

Uyển Nhi cười ngượng ngùng nhưng cũng không đáp lời.

Đông Đông và A Hoàn lại gật đầu lia lịa: "Được! Nói lời phải giữ lấy lời!"

Yến Thu Xuân nghiêng đầu nhìn bốn đứa trẻ nói chuyện, nụ cười luôn hiện hữu trên môi nàng, thật là đáng yêu quá đi mất!

Trong ngôi nhà mới có bốn đứa trẻ đang trò chuyện ríu rít.

Thủy Mai bê khay đồ ăn tới cho bọn họ, hạ giọng xuống một chút mới có thể khiến bọn trẻ ngưng bàn tán, Yến Thu Xuân đã đói bụng rồi, lễ nghi lại rườm rà, nàng sợ nửa chừng không nhịn được nên không nói nữa, chỉ tập trung ăn cơm.

Suốt cả hôn lễ, ngay cả nước nàng còn không kịp uống chứ đừng nói gì đến ăn cơm! Đồ ăn hôm nay đưa tới là canh hạt sen nấm trắng, mùi vị có hơi ngọt nên sẽ không bám vào y phục quá nhiều.

Là một người có trù nghệ giỏi, Yến Thu Xuân vẫn thường hay ăn bất cứ thứ gì nàng muốn. Miễn là nó ngon thì nàng sẽ không thể nào cưỡng lại được.

Nấm trắng đã ngâm mềm, thời gian luộc lại lâu, ăn có vị ngọt dịu, bên trong còn có chà là đỏ, hạt sen các loại, cấu trúc hương vị cũng không bị đơn điệu quá.

“Đệ đã ăn hết chà là đỏ rồi!” Đông Đông lầm bầm: “Còn chà là đỏ nữa không?”

Thủy Mai múc canh hạt sen vào bát rồi lại thêm cho cậu bé mấy quả chà là đỏ: "Đến đây đến đây, cái này ăn nhiều quá thì buổi tối sẽ không ngủ được đâu."

Đông Đông nở nụ cười thỏa mãn rồi hứa sẽ không đòi ăn nữa.

“Cộc, cộc…” Cửa bị gõ hai tiếng.

Thủy Mai đi ra mở cửa, là Triệu Thục Hoa, nàng ấy mặc một bộ đồ màu đỏ tươi, đi vào, nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng trong mắt vẫn có một chút cáu kỉnh. Nàng ấy hớp một hơi cạn sạch bát canh như thể đang khát khô cổ họng. Mọi người đều nhìn nàng ấy với ánh mắt tò mò.

Yến Thu Xuân quan tâm: "Có chuyện gì vậy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.