Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 43



Hơn nữa nhà cậu bé còn muốn mang đồ ăn đến cho cả tên Nhị hoàng tôn đáng ghét kia?

Đông Đông vốn cảm thấy rất khó chịu, cậu bé đang định bĩu môi, đúng lúc này cung nhân hầu hạ cậu đã mở chiếc cặp lồng ra, đầu tiên đặt một phần thức ăn rất tinh xảo xuống trước mặt cậu bé, là món sữa đậu đỏ hai lớp ngon miệng, cánh gà hầm mật nhìn rất ngọt, ngoài ra còn có một viên bỏng gà, xốp giòn thơm ngon.

Cuối cùng là một phần nước ô mai giải khát.

Từng món, từng món ngon hiện ra trước mắt nhanh chóng đập tan sự khó chịu của tiểu bằng hữu nọ, cậu bé liền chuyển sang cười to thích thú: “Oa! Cánh gà! Bỏng gà! Còn đây là món gì?”

“Gọi là sữa đậu đỏ hai lớp, rất ngọt, phải dùng thìa ăn.” Cung nhân đưa thìa sang: “Người đến tặng còn nói, đây là đồ A Xuân cô nương cố tình làm cho chư vị, hi vọng sau này có đồ ăn gì ngon, chư vị có thể chia sẻ cùng nhau, như vậy mọi người vừa có thể ăn nhiều, vừa có thể ăn ngon.”

Đông Đông lén bĩu môi, ai muốn chia với bọn họ, một lũ nhóc không ăn được thì khóc lóc ăn vạ, còn muốn làm đồng môn với cậu bé, cậu bé không thích chút nào!

Tuy Đông Đông âm thầm buông lời khó nghe trong lòng nhưng đến khi được ăn những món này, chân và đầu cậu bé không ngừng lắc lư vì phấn khích, cảm giác sung sướng vô cùng.

Đột nhiên cậu bé thoáng nhìn thấy những đồng môn khác đang nhìn mình, lúc này cậu bé mới ngồi im lại, ho nhẹ một tiếng, hơi rụt rè tỏ vẻ tiểu chủ nhân, nói: “Mọi người cứ tự nhiên, những món này rất ngon, đều do A Xuân tỷ tỷ nhà chúng ta làm, nhất là món cánh gà này, đây là món ta thích nhất, bình thường tỷ không làm nhiều lắm, ta chỉ mới được nếm qua... ba lần!”

Cậu bé cố gắng giơ ba ngón tay ra, dáng vẻ trông hết sức chật vật.

A Xuân tỷ tỷ nói không thể ăn những món chiên ngập dầu này quá nhiều, nhưng hôm nay mình có thể ăn bao nhiêu cũng được phải không?

Chu Chiêu Cảnh vốn cũng cảm thấy có chút ghét bỏ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Đông Đông như vậy liền biết đây hẳn là đồ ăn ngon, bởi vậy cũng miễn cưỡng gắp cánh gà lên ăn, vừa cắn một miếng, mắt hắn đã sáng lên, rõ ràng trù tử trong nhà cũng được học làm những món này, nhưng chắc chắn không thể nấu ngon bằng trù tử của Tiêu gia.

Khó trách hắn không thể bì được với Tiêu Bình Chiến!

Hóa ra là vì đầu bếp!

Chu Chiêu Cảnh đảo mắt, nói: “Ngươi vừa nói A Xuân tỷ tỷ? Đó rốt cuộc là ai? Mỗi ngày nàng đều nấu đồ ăn ngon cho ngươi sao?”

Đông Đông vẫn hết sức lễ phép, đối phương nói chuyện dễ nghe với cậu bé, tuy cậu bé không thích đối phương nhưng vẫn đáp lời: “Không phải, A Xuân tỷ tỷ là khách nhà chúng ta, tỷ ấy nói thích ăn ngon, vì vậy cũng thích nấu ăn, mà nhà chúng ta còn có một cái bếp rất lớn! Như vậy tỷ tỷ có thể làm thật nhiều đồ ăn, món ngon nhất ta từng ăn là sườn cừu nướng, nhưng tỷ ấy không cho ta ăn nhiều...” Nói đến đây, trong lòng Đông Đông cảm thấy rất khó chịu, nhưng giọng điệu vẫn có chút khoe khoang: “Có điều tỷ ấy còn để ta nướng quýt, nướng hạt dẻ, nướng ngô...”

“Oa!” Lúc này, một đứa trẻ khác lộ vẻ kinh ngạc, tuy không biết chính xác một số thứ là gì, nhưng vừa nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn ngon này, trong chốc lát nước miếng trong miệng không ngừng tiết ra.

Sau đó lại cảm thấy bếp nhà hắn như kho báu, vậy mà có thể làm được nhiều đồ ăn ngon như vậy!

Chu Chiêu Cảnh cũng cảm thấy rất hứng thú: “Ta có thể đến gặp được không?”

Hắn vừa nói, mấy đứa trẻ khác đã nhao nhao giành lời: “Ta cũng muốn đi gặp A Xuân tỷ tỷ!”

“Còn cả ta nữa, ta có thể đi không?”

Đông Đông cảm thấy có chút do dự, nhưng thấy bọn họ vẫn nhìn mình chằm chằm, cảm giác nếu mình không đồng ý, liệu bọn họ có khóc hay không? Nhưng nếu bọn họ đến thành nghiện, mỗi ngày đều muốn đi thì phải làm sao bây giờ? Đồ ăn trong nhà có bị bọn họ ăn hết không?

Dù sao mỗi ngày A Xuân tỷ tỷ chỉ làm một ít, những người khác làm không được ngon như nàng làm.

Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong mắt, cậu bé trịnh trọng thông báo: “Mấy ngày nữa là đến sinh thần của ta, năm ngoái bà ngoại ta mời rất nhiều người, vậy năm nay ta cũng mời các ngươi đến nhà ta.”

Nói xong, ánh mắt cậu bé thật sự chờ mong hướng về phía tiểu bằng hữu tốt nhất của mình: “A Hoàn, ngươi chắc chắc phải đến, ta sẽ bảo A Xuân tỷ tỷ làm thật nhiều món ngon cho ngươi ăn!”

Chu Chiêu Hoàn đang tập trung ăn, nghe vậy ánh mắt càng sáng hơn, gật mạnh đầu: “Được! Ta chắc chắn sẽ đến!”

Lại nói, cũng đã gần đến sinh thần của Đông Đông.

Vừa lúc đây cũng là chuyện Giang gia đang suy nghĩ. Sinh thần của cậu bé vào ngày mười lăm tháng chín, cậu bé sẽ chính thức bước sang tuổi thứ năm.

Chu Chiêu Cảnh cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu, cũng đã được năm tuổi, Tam hoàng tử đang muốn tuyển một thư đồng cho con mình, như vậy vừa khéo có thể mượn sức từ một số đại thần thích hợp, nhưng đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết không thể nào trúng tuyển được, vậy không lẽ những mối quan hệ xã giao kia cũng phải làm lại từ đầu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.