Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 62



Thế là hai người lại thảo luận, hiện tại thôn trang đã mua một số lượng lớn gà nhỏ về làm giống, sau hai ba tháng có thể bắt đầu mở cửa hàng, lúc đó giá thành một con gà sẽ giảm xuống, tương ứng với giá cả cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Nhưng nói đến đây, Tạ Thanh Vân vẫn có chút xấu hổ: "Hoàn cảnh của Tiêu gia rất đặc biệt. Những năm qua, các tướng sĩ đi theo Tiêu gia đánh Đông dẹp Bắc đã chịu tổn thất rất nặng nề, bổng lộc cho các tướng sĩ cũng không nhiều nên ta cũng không có nhiều tiền tiêu vặt. Nếu không cũng không cần phải đợi ba tháng để giảm chi phí trước khi mở tiệm.”

Bây giờ phần lớn số tiền đã được chuyển đến thôn trang phía trên nơi người ta có thể mua đất, mua người và làm chuồng gà. Yến Thu Xuân hiểu rất rõ tình hình của Tạ Thanh Vân nhưng đương nhiên nàng không nói gì.

Vài ngày sau, Tạ Thanh Vân lại mời nàng cùng đi chơi, chuồng gà trên Tiêu gia thôn trang đều đã sẵn sàng, Yến Thu Xuân với tư cách là cố vấn kỹ thuật cho nên phải đi xem một chút. Thế là sáng sớm, Tiêu gia đánh hai chiếc xe ngựa đi thẳng ra khỏi thành đến thôn trang.

Lúc này đã là đầu tháng mười, sương giá bắt đầu ập tới, nhiệt độ thấp đến mức người đi đường đều phải ống tay áo che kín, mỗi người đều co rúm đầu, sau khi khoác thêm một lớp quần áo nữa.

Xe ngựa chậm rãi ra khỏi thành phố rồi dừng lại ở một ngôi làng ở vùng ngoại ô. Vừa xuống xe ngựa, Yến Thu Xuân đã lạnh run người, nàng đã mặc sẵn quần áo dày, lúc ra ngoài Thủy Mai đã chuẩn bị sẵn máy sưởi.

Chiếc bếp nhỏ tinh xảo được gom lại trong ống tay áo rộng, bên trong ống tay áo rộng có khuy măng sét để ngăn gió lạnh lùa vào. Bên ngoài khoác một chiếc áo choàng dày màu đỏ, mái tóc đen dài xõa tung trên khăn choàng, bị gió thổi phất phới.

Thủy Mai hâm mộ nói: "Da của cô nương thật trắng, mặc chiếc váy càng tôn lên làn da của người."

Yến Thu Xuân rụt cổ lại, nhắc nhở: "Đa tạ, chúng ta đi nhanh lên."

Thật sự quá lạnh rồi! Mùa đông không có áo khoác lông và điều hòa thật là khủng khiếp. Thủy Mai xấu hổ và tăng tốc độ bước chân. Tiến vào thôn trang, có phòng ốc chắn gió, gió lạnh không thổi qua được, Yến Thu Xuân mới cảm thấy như sống lại, nàng giậm chân một cái rồi xoay người thì thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh Tạ Thanh Vân.

Đó là người đàn ông ngồi trên xe lăn, khuôn mặt như ngọc có phần giống Tiêu Hoài Thanh nhưng mềm mại và có phần nhợt nhạt hơn, môi hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt, trên người mặc bộ quần áo màu lam sương, làn da trắng nõn rất đẹp. Tuy nhiên, khi Yến Thu Xuân nhìn xuống, nàng phát hiện ra rằng ống quần của người đàn ông trống rỗng.

Yến Thu Xuân nhìn thấy thì lông mày nhướng lên, lúc này nàng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã nhận ra thân phận của người này, lập tức hành lễ: "Tham kiến đại thiếu gia."

Người này là Tiêu Hoài Khang – đại thiếu gia của Tiêu gia. Tiêu quốc công đã qua đời nên vị trí này được truyền lại cho Tiêu Hoài Khang. Trong một một trận chiến mười năm trước, Tiêu Hoài Khang và Tiêu quốc công cùng ra trận nhưng Tiêu quốc công không may qua đời còn Tiêu Hoài Khang cũng bị thương nặng. Vết thương của hắn do bị địch vây, hai chân bị thương suốt ba ngày ba đêm, hắn may mắn sống sót nhưng không được cứu chữa kịp thời nên vết thương hơi nhiễm trùng. Thời cổ đại không có thuốc đặc trị, nhiễm trùng gần như không thể sống sót, lúc này Tiêu Hoài Khang dứt khoát ra lệnh cho đại phu cắt bỏ hai chân của mình.

Nhiễm trùng như này rất nguy hiểm, ở thời hiện đại còn đáng sợ chứ đừng nói đến thời cổ đại. Nhưng Tiêu Hoài Khang vẫn sống sót. Hoàng đế đã ban thưởng cho hắn khi thấy hắn còn sống sót, đáng tiếc là hai chân của Tiêu Hoài Khang bị tàn tật nên hắn không thể kế thừa tước vị Tiêu gia vì vậy người kế thừa tước hiệu là Tiêu Hoài Thanh.Tuy nhiên, có thể là do nguyên nhân bên trong nội bộ Tiêu gia, bên ngoài thì bình thường nhưng bên trong thì vẫn như khi Tiêu lão tướng còn ở đó, Tiêu phu nhân vẫn là Tiêu phu nhân, chưa lên thành Tiêu lão phu nhân.

Trước đây nàng chưa có cơ hội gặp Tiêu Hoài Khang, nàng đã từng tưởng tượng người này trông như thế nào, nhưng nàng không ngờ lại... dịu dàng và tinh anh, thật khó tưởng tượng cảnh người này bị kẻ thù bao vây như thế nào trong trận chiến mười năm trước.

Tiêu Hoài Khang khẽ gật đầu: "Yến cô nương không cần đa lễ, Yến cô nương là nghĩa muội của lục đệ ta vậy thì cũng là nghĩa muội của ta, chúng ta đều là người một nhà." Yến Thu Xuân cười gượng.

Tiêu Hoài Khang đưa tới một hộp quà nhỏ: “Lần trước là lần đầu tiên Yến cô nương đã tới đây, lúc đó ta không được khỏe, không thể gặp mặt, bây giờ mới có thể tặng quà gặp mặt, hi vọng Yến cô nương không để tâm."

"Không, không..." Yến Thu Xuân không ngờ sẽ có một món quà gặp mặt, nàng rất ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy. Lòng tự nhủ quà tặng hay thứ gì đó thôi, đừng quá lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.