Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 76



Nàng tỏ vẻ khó hiểu: "Có chuyện gì vậy?"

Thủy Mai khá buồn: "Món ăn cô nương làm rất thơm, mùi hương thu hút rất nhiều người, nhưng khi họ nghe nói rằng nó được làm bởi lợn, tất cả đều bỏ đi!”

Thấy Thủy Mai buồn như vậy, Yến Thu Xuân không nhịn được cười: "Không sao, món này không phải ai cũng có thể chấp nhận được."

Ngay cả trong thời hiện đại, nhiều người cũng không thích ăn nó, không phải vì mùi vị mà vì ám ảnh trong tâm hồn. Nhưng những người biết ăn sẽ thích nó. Vì là con gái nên những người hầu đến đây cũng là người giúp việc, những người giúp việc này thường là xuất thân trong gia đình, không có hứng thú với chuyện đó cũng là chuyện bình thường, làm người giúp việc Tiêu gia còn tốt hơn người thường bên ngoài, hơn nữa họ cũng không thiếu thịt để ăn.

Thủy Mai mím môi hỏi: "Vậy chúng ta nên làm thế nào?"

Nội tạng lợn bọn họ làm chủ yếu là ruột già lợn, tim lợn và dạ dày lợn, nhiều nhất là ruột già lợn, khẩu phần cũng khá nhiều, không phải thứ có thể ăn tùy tiện.

Lúc này, các loại gia vị được cho vào trong nồi, nguyên bản lòng heo màu trắng hồng biến thành màu nâu, cuộn ở trong nước sốt màu nước súp, cùng trước đó béo ú mềm mềm thoạt nhìn hoàn toàn khác nhau, thoạt nhìn không thể tưởng tượng nổi. Yến Thu Xuân cười nói: "Sắp thu được rồi, bỏ vào hộp đựng thức ăn, chúng ta đến chỗ thiếu phu nhân."

“Thiếu phu nhân sẽ thích cái này sao?” Thủy Mõi rất nghi hoặc, nhưng lại không dám nhiều lời, sợ tổn thương Yến Thu Xuân.

Yến Thu Xuân cười và nói: "Nàng ấy thích hay không không quan trọng, nhưng chỉ cần có người thích, thứ này sẽ có thể bán."

Thủy Mai không còn cách nào khác đành phải thu dọn hộp thức ăn, Hứa ma ma và Yến Thu Xuân moi r.u.ộ.t già ra cắt thành từng khúc, tim heo thái miếng, dạ dày heo cắt thành dải, bày lên các đĩa khác nhau.

Vì là để nếm thử nên Yến Thu Xuân không đóng gói quá nhiều, sau khi đóng gói, nàng dành một phần khác: "Từ ma ma, xem ai thích thì chia sẻ với mọi người nhé. Hương vị này thực sự rất ngon."

Từ ma ma nhận lấy, cười nói: "Làm sao có thể không thích?" Yến Thu Xuân cũng mỉm cười: "Sẽ luôn có người không thích món gì đó, đó là vấn đề về khẩu vị mỗi người thôi."

Trước khi tiếp xúc với nội tạng lợn lần đầu tiên, nàng cũng thực sự không đụng đến bất kỳ phần nội tạng nào, cho đến khi một đồng nghiệp cực kì nhiệt tình mời chào nàng mới dám nếm thử, ai ngờ ăn một lần liền thích mê. Nhưng trong tất cả nội tạng lợn thì thứ nàng thích nhất là dạ dày, ruột già lại là thứ phổ biến nhất ở lợn, cho nên trọng tâm của nàng cũng là ruột già.

Trước khi đi, Yến Thu Xuân đã kiểm tra thời gian một lúc.

Bây giờ vẫn còn sớm, vừa mới qua giờ Thân, còn một thời gian nữa mới ăn tối. Vậy để một lúc nữa rồi gửi tới viên của Tạ Thanh Vân chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến khẩu vị của thiếu gia và Tiêu phu nhân, hai người cũng có thể từ từ ăn tối một lúc.

Yến Thu Xuân cảm thấy rằng cô ấy thực sự chu đáo!

Trong viện của Tạ Thanh Vân

Tạ Thanh Vân hít một hơi thật sâu, mùi hầm trong không khí đã yếu hơn nhiều, nàng liếc sang bên cạnh. Hai viện cách nhau không xa, bọn họ là người đầu tiên ngửi thấy mùi thơm, nhưng sau thị nữ của Tạ Thanh Vân trở về bẩm báo, biết mùi thơm này làm bằng gì, nàng ấy có chút nao núng.

Mặc dù A Xuân đã thề rằng con lợn này được nàng nấu lên sẽ rất ngon, nhưng từ nhỏ Tạ Thanh Vân đã ăn đồ ăn cao lương mỹ vị, chưa bao giờ động đến những thứ này nên vẫn còn chút rào cản tâm lý. Vì vậy, Tạ Thanh Vân đang khá lúng túng, nàng ấy không thể để hai người hầu tiếp tục chờ đợi nhưng bản thân lại chưa sẵn sàng thưởng thức món ăn này. Điều A Xuân muốn là giúp đỡ Tiêu gia, nếu nàng còn chưa ăn thử thì cũng có chút có lỗi với người có công như Yến Thu Xuân, nàng ấy liếc nhìn tướng công đang đọc sách, Tiêu Hoài Khang mở lời: “Ta nghĩ không có chuyện A Xuân keo kiệt nên mới nấu món này đâu, chắc chắn ăn rất ngon..”

Tạ Thanh Vân cười nói: "Thiếp không phải nói nàng keo kiệt, thiếp chỉ sợ nàng không vui."

Cô nương kia một mình ở trong phủ lục đệ, nếu như làm nàng không vui, nàng sẽ âm thầm khóc sao?

Tạ Thanh Vân trên thực tế đã không còn trẻ, ở độ tuổi ba mươi, nhiều phụ nữ ở độ tuổi này đã lên chức bà ngoại nhưng nàng ấy không có con riêng, tuy vậy Tạ Thanh Vân cũng rất thích trẻ con. Đông Đông và Uyển Nhi là hai đứa nhỏ nàng ấy thân thiết nhất, mặc dù A Xuân lớn hơn họ nhưng nàng ấy rất ngây thơ, đặc biệt là đôi mắt biết nói, rất thân thiện. Vậy nên Tạ Thanh Vân cũng không đành lòng để Yến Thu Xuân buồn, nhưng thật sự ăn món này cần rất nhiều dũng khí. Tiêu Hoài Khang cười nói: "Nàng ấy sẽ không buồn đâu. Mọi người không để ý mỗi lần nàng nấu đồ ăn, phần lớn hương vị đều sẽ làm hai phần sao? Tam muội không thích ăn cay, đồ ăn nàng gửi qua sẽ vị nhẹ. Còn ai muốn ăn cay nàng sẽ gửi đồ ăn hương vị mạnh hơn một chút. Nàng ấy chu đáo như vậy, chăm sóc hai đứa trẻ cũng rất tốt, vậy nên ta cũng không thể không tin tưởng vào sở thích của nàng ấy chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.