Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 78



Kể từ đó, cậu bé cũng không bao giờ phải chịu khổ nữa, ăn uống cũng không bạc đãi, lấy tiền lương hàng tháng có thể tự mua thịt về ăn, coi như muốn bù đắp phần thịt mà trước đây không được ăn, chỉ vài năm làm ở Tiêu gia khiến cậu mập lên không ít. Lần này cậu đồng ý lời đề nghị của ma ma cũng là vì cậu không muốn làm chủ nhân buồn. Tiêu gia đã cứu cậu bé thì giờ cậu cũng nên trả ơn. Dù sao món ấy có khó ăn đến đâu, cậu cũng đã từng ăn qua rồi! Chắc chắn mọi người cũng muốn như vậy nên mới khen ngợi thôi, trước khi đến lượt mình, thiếu niên ấy đã dự tính trước những lời phóng đại trong đầu, nhất định phải khoa trương hơn người trước mặt! Chẳng mấy chốc, chiếc đĩa đã đến trước mặt, cậu bé nhanh chóng vươn đũa gắp một miếng ruột già lợn, ăn xong, định mở miệng khen như đã định, lại không ngờ rằng bị mùi hầm tràn ngập môi làm cho giật mình. Cậu bé không thốt ra được những lời đã chuẩn bị, cậu bé nhai hai lần, đầu lưỡi có thể cảm nhận rõ ràng vị giòn mặn của ruột béo, không có mùi đặc biệt, không khó chịu và nó thậm chí còn rất ngon! Cậu bé đang ăn, nhưng mắt cậu đỏ hoe. Sẽ thật tuyệt nếu phụ mẫu cậu bé khi còn sống có thể ăn nội tạng lợn ngon như vậy.

Yến Thu Xuân đang lắng nghe cẩn thận lời của những người này. Chợt cô để ý thấy ở hàng thứ hai có một cậu bé mắt đỏ hoe, vừa ăn vừa khóc nức nở, nhìn những người khác đa số đều bình thường, có một số món được đưa đến tận miệng, cậu do dự một chút nhưng vẫn đợi đồ ăn. Khi đó, tất cả mọi người hai mắt tỏa sáng, nóng lòng muốn bày tỏ cảm xúc, đại khái là tán thưởng. Cậu bé ấy là người duy nhất có vẻ ngoài ưa nhìn trong đám đông, trông khoảng 17, 18 tuổi và hơi mũm mĩm nên đôi mắt đỏ của cậu bé ấy đặc biệt dễ thấy.

Yến Thu Xuân tò mò hỏi: "Người ở hàng thứ hai, tại sao lại khóc? Đồ ăn khó ăn quá sao?”

Tạ Thanh Vân và Tiêu Hoài Khang nghe xong lập tức đi theo.

Cậu bé xấu hổ lau nước mắt, cười nói: "Ta nghĩ đến cha nương. Khi còn nhỏ ta đã ăn nội tạng lợn, khi đó đồ ăn này không ngon, ta chỉ một lòng muốn ăn thịt, còn cha nương cũng không có điều kiện ăn, nay cha nương đã qua đời rồi. Giờ ăn nội tạng lợn ngon như vậy, ta chỉ nghĩ nếu cha nương được ăn thì tốt biết mấy”.

Trái tim của Yến Thu Xuân thắt lại, nàng thấy có chút chua chát, người nghèo ở thời cổ đại nhiều hơn so với thời hiện đại, đất nước ở kiếp trước đã trả nhiều tiền để thoát nghèo mới có thể trở nên giàu có từng chút một, huống chi là quốc gia quân chủ này.

Nàng nghẹn lại, không thể nói gì.

Tạ Thanh Vân cười nói: "Nếu cha mẹ ngươi nhìn thấy ngươi ăn ngon như vậy, bọn họ cũng sẽ rất vui vẻ."

Người chế.t đã ra đi, chúng ta chỉ có thể nhìn lại.

Cậu bé mỉm cười hài lòng, gật đầu thật mạnh: "Vâng, tiểu thư nói đúng!"

Vì sự chậm trễ này, mọi người cũng đã ăn xong. Họ hết lời khen ngợi món này, hơn nữa món này rẻ hơn nhiều so với thịt lợn, lại còn ngon như vậy tất nhiên là rất đáng mua rồi.

"Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, Yến tiểu thư, một cân này ta nguyện ý trả mười xu, mười xu quá rẻ!"

"Đúng vậy, mười xu mua không nổi một cân thịt, nhưng cái này so với thịt ăn ngon hơn nhiều!" "Mẹ ta trước mua một cân thịt nạc giá hai mươi xu, mùi vị không được ngon lắm, thịt mỡ nhiều dầu mỡ, lợn nấu như thế này, ngon nhất thiên hạ!"

"..." Hai mươi người đều cùng một câu trả lời.

Ngay sau đó, họ được đề nghị ăn thử dạ dày lợn, ăn xong tấm tắc khen ngon hơn ruột lợn! Dạ dày heo có vị khác, không đàn hồi như lòng heo mà giòn và thanh mát hơn.

Sau khi kết thúc cuộc khảo sát Yến Thu Xuân gật đầu và nhìn Tạ Thanh Vân.

Tạ Thanh Vân đứng dậy cảm ơn họ rồi để họ ra ngoài, sau khi mọi người rời đi, nàng ấy nói: "Trông ngon thật đấy, A Xuân, muội định định giá mười xu sao?"

Yến Thu Xuân cười nói: "Mười xu là đủ rồi. Nông dân bình thường sẵn sàng bỏ ra bảy tám xu để mua nội tạng lợn về ăn thử. Nếu đắt hơn, giá cả nội tạng lợn sẽ tăng lên, thì họ hoàn toàn không đủ khả năng mua nữa, hơn nữa nước ướp này có thể tái sử dụng, tức là một hũ nước muối có thể dùng để ướp nhiều con heo, chỉ tốn một khoản là làm sạch.”

Tạ Thanh Vân cười nói: "Vẫn là muội chu đáo."

Tiêu Hoài Khang cũng đồng tình: "A Xuân đã cân nhắc rất kỹ về điểm này. Nếu đã như vậy, sang năm mới ta sẽ bảo quản gia nuôi vài con lợn con, nếu bây giờ muốn mở cửa hàng thì sẽ mua từ bên ngoài trước."

“Ừm, chuyện này thiếu gia có thể quyết định.” Yến Thu Xuân vội vàng nói: “Ta không giỏi kinh doanh, đến lúc đó ta sẽ đưa cho thiếu gia phương pháp làm nước ướp, ngài yên tâm đi!”

Tạ Thanh Vân sững sờ, nàng đã từng thấy vô số người vì quyền lợi và giữ kín công thức còn Yến Thu Xuân không hề như vậy, không những nghĩ đến người khác mà công thức riêng của bản thân cũng không hề giấu diếm.

Giọng Tạ Thanh Vân dịu dàng hơn: “Nếu muội không muốn thì chúng ta sẽ làm cả nhưng cái gì của muội thì vẫn là của muội.”

“Hai mươi tám điều như đã thỏa thuận!” Yến Thu Xuân cười nói: “Ta cũng sẽ không yêu cầu thêm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.