Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 85



Khi cậu bé từ chối, vai bọn họ sụp xuống, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng nên Đông Đông cảm thấy có chút xấu hổ.

Ma ma thở phào nhẹ nhõm, giả vờ kinh ngạc: "Đông Đông tốt như vậy, bọn họ hẳn là rất vui vẻ nhỉ?"

Đông Đông được khen ngợi nên khá tự hào: “Đúng vậy, họ rất vui, họ còn nói rằng sẽ mang đồ ăn cho ta, ngày mai khi ta đi học về, ta sẽ chia cho cả A Xuân tỷ, để tỷ ấy không thấy tủi thân. "

Ma ma cười gật đầu: "Đông Đông thật là chu đáo."

Đông Đông dè dặt cười, giọng điệu đầy sốt ruột: "Mau lên đi, ta muốn về sớm!"

Dưới sự thúc giục của Đông Đông, cỗ xe vốn mất hai phần tư giờ đã được rút ngắn lại, chỉ mất hơn một phần tư giờ một chút đã về đến nhà.

Khi về đến nhà, cậu bé lập tức lao vào lòng Yến Thu Xuân như một viên đạn đại bác. Lúc này, Yến Thu Xuân đang đọc sách, những cuốn sách trên tay nàng gần như bị đánh bay.

Nàng tức giận véo khuôn mặt mũm mĩm trước mặt: "Đệ làm gì vậy? Sao lại vội vã như vậy?"

Đông Đông đối mặt với Yến Thu Xuân vẫn có chút áy náy, cậu bé nhỏ nhẹ nói: “A Xuân tỷ, đệ mời A Hoàn đến ăn cơm cùng."

"Không sao, một đứa trẻ là đủ rồi." Yến Thu Xuân xua tay. Đông Đông lại nói: "Những đồng học khác sau khi nghe tin cũng muốn đến."

Yến Thu Xuân nheo mắt, nhìn cậu bé chằm chằm. Người đông như vậy, nàng lại không chuẩn bị trước, không đủ đồ ăn thì làm sao đây?

Đông Đông vội vàng nói: "Đệ đã từ chối rồi!"

Yến Thu Xuân hài lòng: "Vậy sau đó thì sao?"

"Nhưng đệ đã nói với họ rằng đệ sẽ nhờ bạn làm một ít điểm tâm ngày mai mang cho họ, như vậy có được không? Nếu tỷ bận thì để Hứa ma ma và những người khác làm cũng được." Đông Đông chớp mắt chờ đợi.

Những người còn lại biết nấu ăn trong nhà thực ra đều học theo phương pháp của Yến Thu Xuân. Bây giờ bếp nào cũng có lò nướng, nhưng chỉ có những thứ Yến Thu Xuân làm mới là thứ được mọi người thích nhất, Đông Đông luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó khi người khác làm vì vậy điểm tâm mà cậu bé muốn nhất định phải do A Xuân tỷ làm mới ngon! Yến Thu Xuân bị lời nói của cậu bé làm cho ngây người, nàng gật đầu nói: "Đương nhiên là được."

Đông Đông thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay Yến Thu Xuân và không ngừng gọi: "A Xuân tỷ, tỷ thật tốt bụng!"

"Đệ đã nói với họ, họ cũng nói rằng họ sẽ mang đồ ăn ngon đến. Đệ sẽ không ăn một miếng nào, đệ sẽ mang về cho A Xuân tỷ!"

"A Xuân tỷ, tỷ muốn ăn gì? Đông Đông cũng nấu cho tỷ ăn nhé! Đầu bếp ở nhà đồng học của đệ nấu ăn không ngon bằng tỷ đâu..."

Yến Thu Xuân không ngờ Đông Đông có thể vui vẻ như vậy chỉ vì nàng đồng ý giúp cậu bé làm đồ ăn, nhưng sau khi quan sát thêm vài lần, nàng thấy Đông Đông vui không chỉ vì nàng giúp cậu bé làm đồ ăn mà còn vì những lý do khác. Bởi vì những đồng học thường xuyên được nhắc tới trong câu chuyện của Đông Đông chính là nguồn vui của cậu bé, trẻ con thực sự thích không bị cô lập. Vì vậy, Yến Thu Xuân rất vui vẻ đồng ý đề nghị của cậu bé.

Cô bé Uyển Nhi được Thủy Mai bế ở bậc thang bên cạnh vừa bước vào, đã bị bộ dạng của đệ đệ chọc cười: “Trông đệ giống A Phúc quá.”

A Phúc là một con ch.ó trông cửa được người trong nhà đặc biệt là người thân nuôi dưỡng, khi ai đó cho nó ăn thứ gì, nó sẽ vẫy đuôi điên cuồng. Khuôn mặt của Đông Đông sụp đổ, cậu bé bĩu môi phản kháng. Tuy nhiên vì Yến Thu Xuân đã đồng ý đề nghị của cậu bé nên cậu cảm thấy rất hạnh phúc đến nỗi cười toe toét. Mãi đến khi Trầm Bình Nghiêm đi vào, nụ cười trên mặt mới hoàn toàn biến mất.

Dáng vẻ đoan trang của thanh niên chậm rãi tiến tới, trước tiên cậu bé chào hỏi Yến Thu Xuân, sau đó hơi nhíu mày: "Đứng dậy đi!"

Đông Đông hèn nhát đứng thẳng dậy, không còn bám lấy Yến Thu Xuân.

Trầm Bình Nghiêm lúc này mới hài lòng, hỏi: "Hôm nay sư phụ dạy ngươi cái gì?"

Đông Đông hơi khó chịu, nhưng sau khi liếc nhìn đối phương, cậu nhóc đã thành thật trả lời. Hai người hỏi đi đáp lại, sau vài lần Trầm Bình Nghiêm hỏi thêm vài câu, lợi dụng ưu thế để kiểm tra Đông Đông nhưng Đông Đông không theo kịp, cậu bé bắt đầu do dự. Trầm Bình Nghiêm thấy vậy nhìn chằm chằm vào Đông Đông và thở dài, "Làm sao đệ có thể đáp ứng tiêu chuẩn của gia gia ta vậy?! Đệ đã không hoàn thành nhiệm vụ mà ta đã giao cho đệ hôm trước!"

Đông Đông cảm thấy vô cùng ủy khuất: "Đệ đi học đã rất mệt rồi, thầy còn khen đệ rất tốt mà!"

Cậu bé nói xong, thấp giọng nói: "Đệ cũng không muốn đạt tiêu chuẩn của nhị gia huynh..."

Trầm Bình Nghiêm nghe không rõ lời sau, quá mức mơ hồ, nhưng hắn nghe được rõ ràng lời trước, vì vậy nhếch khóe môi lạnh lùng nói: "Lúc ta ba tuổi tất cả những tri thức này đều đã học hơn đệ rồi."

Trong lòng Đông Đông binh binh hai tiếng: "!!!"

Điều này thật đáng sợ! Cậu bé tức giận phồng lên khuôn mặt bánh bao, vốn muốn chỉ trích, nhưng đối phương là đại ca của cậu bé nên cậu bé không dám cũng không thể đắc tội quá nhiều, chỉ có thể thẹn thùng trừng lớn mắt, cúi đầu im lặng.

Yến Thu Xuân trông Đông Đông có vẻ đau khổ, nàng liền nói vài lời an ủi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.