Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 96



Tiểu thiếu niên chưa bao giờ mê mẩn một món ăn nào như vậy không khỏi ngỡ ngàng, liền hít vào một hơi, vị cay xộc thẳng vào khí quản, dẫn tới một trận ho xé ruột xé gan.

Tiêu phu nhân sợ tới mức bật dậy khỏi giường, chạy đến nhìn cậu.

Hoàng ma ma thấy thế, vội vàng đi lấy trà sữa đưa qua: "Yến cô nương nói nếu cay quá uống trà sữa có thể giải cay, mau uống một chút đi.”

Trầm Bình Nghiêm nhận lấy, hút mạnh một hơi, cùng với từng tiếng nuốt xuống ừng ực, vị cay quả nhiên nhanh chóng giảm bớt, cậu đỏ mặt, áy náy nói: "Làm phiền bà ngoại rồi, người mau nằm lại đi.”

Tiêu phu nhân theo lực đạo của Bình Nghiêm ngồi trở lại giường, quan tâm hỏi: "Còn chỗ nào không thoải mái nữa không?”

"Dạ hết rồi ạ." Trầm Bình Nghiêm đỏ mặt lắc đầu, ánh mắt thoáng nhìn qua đĩa thanh cay, cam chịu đáp: "Cái này ngon quá, con lỡ ăn hơi nhiều."

Trên mặt Tiêu phu nhân lộ ra ý cười rõ ràng, mặt mày từ ái: "Con vẫn còn là một đứa trẻ, thích ăn thì ăn nhiều một chút, nhà chúng ta cũng đâu thiếu thốn mấy cái này?”

Nhưng cũng không thể không biết tiết chế được!

Nếu là ở Trầm gia, đã sớm có thúc thúc bá bá gia gia nãi nãi nhắc nhở cậu rồi.

Trầm Bình Nghiêm xấu hổ vì mất tự chủ trước que cay, đang định tự trách mình thì bỗng nhiên ý thức được, đây không phải là Trầm gia. Yêu cầu của Tiêu gia đối với hài tử hoàn toàn không giống với Trầm gia, bọn họ rất mừng khi thấy mình ăn như vậy, cho dù không tiết chế, ví dụ như Đông Đông, thì cũng vẫn được phép.

Bằng không sao mới một năm không gặp, Đông Đông lại mập lên nhiều như vậy?

"Thật sự mập lên rất nhiều sao?" Đông Đông lau cái miệng đầy dầu ớt của mình, cúi đầu nhìn cái eo tròn trịa của mình, cái bụng tròn vo, cùng với cánh tay mập mạp, trong ánh mắt tràn ngập kháng cự, nhưng sâu trong đáy mắt lại là... tràn ngập sự không tự tin.

Chu Chiêu Hoàn gặm đùi gà, gật đầu khẳng định: "Ừ! ”

Đông Đông nhất thời có cảm giác như sấm giữa trời quang, khuôn mặt tràn đầy mất mát nhưng động tác đưa thức ăn vào miệng trên tay lại không hề dừng lại.

Tiết học trước là cưỡi ngựa b.ắ.n cung, bọn họ cần phải thay y phục cưỡi ngựa, gần đây Đông Đông phát hiện y phục càng ngày càng chật, còn cảm thấy là do mình mặc nhiều, bởi vậy đôi khi sẽ cởi bớt một hai cái, đảm bảo vẫn có thể mặc vừa y phục cưỡi ngựa.

Cho đến khi vào học, bởi vì dùng sức quá mạnh, y phục kia..."phựt" một tiếng rách toạc ra!

Cậu bé lập tức đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích. Ngựa của đứa trẻ khác đều lộc cộc chạy qua cậu, trận cưỡi ngựa b.ắ.n cung này, cuối cùng kết thúc bằng việc cậu bé giành được hạng bét, cung nhân sắp xếp y phục cho cậu lúc sửa sang lại y phục thì phát hiện quần áo của cậu bị rách không khỏi ngạc nhiên, theo bản năng thốt ra một câu: "Thì ra thiếu gia mập lên nhiều như vậy, vài hôm nữa nô gia sẽ may cho cậu mấy bộ lớn hơn một chút..."

Đông Đông càng khiếp sợ, những lời sau đó cũng không nghe rõ nữa, ngây ngốc theo đám đông chạy tới nhà ăn dùng cơm, khi nhìn thấy Chu Chiêu Hoàn bèn hỏi một câu.

Nhưng mà không nghĩ tới thứ nhận được vẫn là câu trả lời khẳng định như vậy.

Cậu bé định đưa bàn tay mập mạp lên mặt nhéo thử, nhưng dầu ớt trên đó vẫn chưa lau sạch, chỉ đành từ bỏ, khuôn mặt trắng trẻo tròn trịa như bánh bao nhăn lại, đau lòng nói: "Được rồi, vậy sau này ta sẽ ăn ít lại.”

Chu Chiêu Hoàn nghĩ cười nói: "Vậy cái gì ngươi không ăn cứ đưa đây cho ta ăn, ta ăn được! ”

Đông Đông nhìn cậu một cái, hai người quen nhau đã được hai tháng nay, người trước mắt rõ ràng cũng được cậu bé nuôi mập, trưa nào cũng ăn thịt, ăn không hết còn có thể mang về ăn tiếp, vốn là cây sào tre ốm o gầy gò, hiện tại đã biến thành cây sào tre béo tốt mập mạp.

Nhưng mà hắn mập không giống mình mập, hắn ngược lại...trông còn đẹp hơn!

Trắng trẻo sạch sẽ, ánh mắt sáng ngời, hai má có thịt, cũng không còn dáng người lẻo khoẻo gió thổi là ngã kia nữa.

Ghen tị!

Ánh mắt Đông Đông oán hận, lại nhìn hộp cơm một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành bịn rịn lấy đi hai cái cánh gà, còn lại toàn bộ đẩy đến trước mặt Chu Chiêu Hoàn: "Cho ngươi, cho ngươi!”

"Cảm ơn Đông Đông! "Chu Chiêu Hoàn vui vẻ cười tươi.

Chu Chiêu Cảnh nhìn một màn tình cảm hữu hảo này, tâm tình vốn đã sa sút lại càng thêm khó chịu, bực bội hậm hực mấy tiếng, miệng méo xệch, đồ ăn trước mặt cũng không thấy ngon nữa.

Tất cả mọi người đều là bạn đồng môn, bọn họ còn đều học chung lớp vỡ lòng, vì sao Tiêu Bình Chiến cho Chu Chiêu Hoàn nhiều đồ ăn như vậy, lại chỉ cho hắn có hai miếng que cay?

Gần đây rõ ràng hắn đã được ăn uống tốt hơn, nhưng so với Đông Đông hồi trước sinh nhật vẫn gầy hơn một chút, trong mắt cũng thiếu đi sự bá đạo cùng tự tin trước kia mà thay vào đó dường như chất chứa rất nhiều ủy khuất.

Hai thằng bé theo hầu của hắn nhận thấy bèn lưu luyến đưa một miếng que cay trong đó qua: "Điện hạ, ngươi có ăn không? ”

Chu Chiêu Cảnh phẫn nộ nói: "Không cần! Ta còn lâu mới ăn.”

"Vâng." Thằng bé theo hầu thấy vậy vội rút que cay về bỏ vào miệng mình.

Thật sự rất ngon!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.