Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 99



Chu Chiêu Cảnh thật sự đói bụng, ngửi thấy mùi này, bụng liền đánh trống kêu liền mấy tiếng "Ục ục", khuôn mặt hắn đỏ rực lại không giấu nổi vẻ chờ mong hỏi: "Đã ăn được chưa?!”

Đương nhiên là ăn được rồi!

Bản thân Yến Thu Xuân cũng đói bụng, ngửi thấy mùi thơm lập tức lên tinh thần, không thể chờ đợi thêm được bắt đầu hỏi: "Đệ muốn ăn mấy cái?"

“...... Ba cái?” Chu Chiêu Cảnh không chắc chắn đáp.

"Vậy thì sáu cái đi." Yến Thu Xuân nói.

Tiểu long bao nhỏ hơn bánh bao bình thường rất nhiều, thế nào cũng phải tăng gấp đôi.

Riêng nàng thì... Mười cái!

Còn nhớ khi còn nhỏ nàng có thể ăn tới mười hai cái, sức ăn hiện tại của nàng vẫn chưa khôi phục về thời kỳ đỉnh cao!

Lấy đủ số lượng mình muốn, Yến Thu Xuân bê bánh chạy ra ngoài, vừa đi vừa gọi: "Điện hạ, đệ đi theo ta qua đây nhé.”

Không nhanh lên là tiểu long bao sẽ nguội mất.

Bộ dạng hấp ta hấp tấp như thế khiến Chu Chiêu Cảnh ngẩn người, người bên cạnh hắn, cho dù là cung nữ bận rộn nhất thì tư thái cũng cực kỳ đoan trang, có điều bộ dạng như vậy, ngược lại làm cho hắn cảm giác thoải mái trong lòng, lập tức cũng chạy theo.

Đến khi hắn ngồi xuống, trước mặt đã bày ra một phần thức ăn.

Sáu cái tiểu long bảo trắng trẻo mập mạp xếp chồng trong bát. Hắn cầm đũa lên gắp một cái bánh, cho vào miệng cắn một cái, vỏ tiểu long bao rất mỏng, cắn một miếng nhỏ, liền lộ ra nhân bên trong.

Bởi vì nhân bánh được nêm nếm rất hoàn hảo nên hấp xong không bị khô, ngược lại vô cùng mọng nước, nhân thịt mềm, cắn thêm một miếng cả lớp vỏ bột mì và nhân, lớp vỏ mỏng hòa quyện với nhân thịt thơm ngon, trong hương thịt xen lẫn hương thơm dịu của vỏ bột mì.

Mềm mại, thơm dẻo, ngon!

Chu Chiêu Cảnh lần đầu tiên ăn được món ngon nóng hổi mới ra lò do Yến Thu Xuân làm, trong lòng vui vẻ muốn chia sẻ một chút, ngước lên chỉ thấy nữ tử bên cạnh đang ăn một cách vô cùng thô kệch.

Cắn một miếng hết nửa cái bánh bao, căn thêm miếng nữa hết luôn cả cái.

Chu Chiêu Cảnh:?

Phát giác ra ánh mắt của hắn, Yến Thu Xuân nhìn qua ngơ ngác nói: "Mau ăn đi? Không ngon à? Ở đây có hai loại nhân, một là nhân thịt gà, một loại nhân thịt cừu, ngon lắm đấy.”

Thịt gà mềm mại và ngon miệng, thịt cừu mềm tan vị mặn vừa phải, cộng với nước được hấp ra bên trong, rất ngon! "Vâng." Chu Chiêu Cảnh gật đầu, cũng theo bản năng học theo tướng ăn của nàng, ăn từng miếng lớn.

Mùi vị thơm ngon so với vừa rồi càng thêm đậm đà, cùng với cảm giác thỏa mãn dâng lên giữa môi răng, hai ba miếng ăn hết một cái bánh bao, hết cái này tới cái khác!

Cảm giác ăn bánh bao ăn từng miếng lớn thế này, tuyệt vời đến không ngờ!

Cuối cùng Yến Thu Xuân ăn được chín cái bụng đã no căng.

Mà Chu Chiêu Cảnh ăn đến bảy cái!

Cả hai người đều không giống với dự kiến.

Một người chừng như vẫn còn chưa thỏa mãn nhưng ăn không nổi nữa, một người ăn no thỏa mãn không thôi, lúc rời đi, trên mặt cũng không còn vẻ tủi thân như lúc đến nữa.

Yến Thu Xuân bảo hắn đem mấy cái bánh bao hình dạng kỳ lạ mà mình gói về, bởi vậy lúc đi ra, trong tay hắn còn mang theo một cái hộp thức ăn nho nhỏ.

Điều này làm cho cung nhân vẫn canh giữ ở cửa viện nhẹ nhõm hẳn ra, vội đón lấy hộp thức ăn, hỏi: "Điện hạ, chúng ta là hồi phủ hay là đi thái học viện?”

Vừa hỏi xong, nét vui vẻ trên mặt tiểu hài tử bỗng chốc giống như bị một tầng bóng đen che phủ, môi hắn mím lại, tựa hồ đang rối rắm, nhưng sau khi đã yên vị trong xe ngựa, hắn vẫn quyết đoán mở miệng: "Hồi phủ.”

Tuy rằng hắn không muốn trở về cái nhà kia cho lắm, nhưng A Xuân tỷ tỷ nói mấy thứ hắn làm này có thể mang về, hắn kỳ thật cũng rất muốn cho mẫu phi ăn.

Xe ngựa chậm rãi rời đi.

Giống như lúc tới hùng hùng hổ hổ, lúc đi cũng hết sức nhanh chóng, Tiêu gia tựa hồ không bị quấy rầy chút nào.

Chỉ là phía sau cửa chính, Tiêu Hoài Khang ngồi trên xe lăn, được thê tử đẩy tới, vẫn chứng kiến hết thảy.

Vốn nghe thấy tin tức nhị hoàng tôn đến đây, hai người liền lập tức đi qua, chỉ là trông thấy Yến Thu Xuân đang chiếu cố đứa nhỏ kia, bọn họ cũng không tiến lên quấy rầy.

Tạ Thanh Vân có chút buồn bã, bởi vì thân thể trượng phu không tốt, nàng ấy chậm chạp mãi vẫn chưa mang thai, nhưng kỳ thật nàng ấy rất thích hài tử, Chu Chiêu Cảnh không được tính là rất đáng yêu, ở trong lòng nàng ấy còn không bằng một phần mười Đông Đông, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ ảm đạm trước khi đi của đứa nhỏ này, nàng ấy vẫn có chút đau lòng.

"Haiz..."

Tiếng thở dài vừa vang lên, chàng trai khôi ngô đang ngồi trên xe lăn ngả người dựa vào phía sau, giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ấy.

"Ta không sao, chỉ là cảm thấy liên lụy đến đứa trẻ." Tạ Thanh Vân lắc đầu, đẩy xe lăn trở về.

Trên mặt Tiêu Hoài Khang lại không hề có chút động lòng nào cả, nam nhân từng ở trong thiên quân vạn mã c.h.é.m giết, không đến mức mềm lòng như vậy.

Nhất là nếu Tiêu gia không động thủ thì bây giờ người phải buồn bã chính là Đông Đông của bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.