Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết

Chương 23: Cậy sủng



Trần Viện Phán vừa nói, sắc mặt người trong trướng tức khắc thay đổi.

Có cao hứng như đám người Phúc Lộc Tiểu Trúc Bạch Thanh Thanh; có khó lòng tin được dụ như Cảnh Chiêu Nghi đang uống nước đường đỏ —— là do nghe nói hoàng đế tự mình đưa Cố Tuệ trở về, nàng ta nóng lòng như lửa đốt, trước mặt hoàng đế không thể ăn thịt nướng đầy miệng, chỉ có thể uống chút nước đường bổ sung một chút thể lực.

Cũng có biểu tình không nắm chắc, như Thẩm Thường Xuyên —— hắn không ngờ được mình hồi kinh một chuyến lại có thể gặp được nhiều náo nhiệt như vậy, hoàng đế nhiều năm không con thế mà đột nhiên có đứa bé, chẳng lẽ ông trời đang cảnh cáo hắn không được có ý tưởng không an phận?

Duy chỉ có Cố Tuệ và hoàng đế liếc nhau, mỗi người đều nhìn ra nghi hoặc trên mặt hai bên, người khác không biết sự tình, nhưng hai người bọn họ lại rõ rành rành: ngay cả miệng còn chưa chạm, làm sao lại có thai được? Còn cái đêm mà đồng sử ghi chép chẳng qua cũng là ngụy trang mà thôi.

Cố Tuệ ỷ vào kinh nghiệm của người đời sau, biết bắt mạch không phải là hoàn toàn đáng tin, huống chi Trần Viện Phán già cả mắt mờ, chưa chắc không có lúc sai sót —— có đôi khi nội tiết tố trong cơ thể bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà thay đổi, cũng sẽ sinh ra tình trạng giống như mang thai, hơn nữa mới vừa rồi nàng nôn khan chỉ là do xốc nảy quá mạnh trên lưng ngựa mà thôi.

Định mở miệng chỉ ra chỗ sai, nhưng nhìn thấy từng gương mặt tập trung tinh thần quanh mình, trong lòng Cố Tuệ bỗng dưng động đậy: Đúng vậy, người bình thường hoài không có thì thôi, nhưng chuyện con nối dõi của hoàng gia vô cùng quan trọng, dám ở phía trên động tay chân, nhẹ thì phế vị, nặng sợ là sẽ bị biếm lãnh cung hoặc ban chết.

Từ góc độ của Thẩm Trường Trạch, hoặc là, đứa nhỏ này là của người khác, nàng dâʍ đãиɠ vô đức, châu thai ám kết; hoặc là, cố ý giả dựng để được sủng ái, tội nào cũng không thể tha, đủ để triệt tiêu mọi hảo cảm từ trước đến nay của hắn.

Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Thẩm Trường Trạch, mầm cây phản nghịch trong lòng Cố Tuệ lần thứ hai mọc rễ nảy mầm, không sai, vì sao nàng phải ra mặt làm rõ chứ? Nên để hoàng đế hiểu lầm mới tốt, nhân lúc còn sớm xử lý nàng, đỡ phải làm nàng suốt ngày lo lắng hãi hùng.

Vì thế Cố Tuệ lộ ra một nụ cười thỏa thuê đắc ý, gật đầu với Trần Viện Phán, "Làm phiền đại nhân lo lắng."

Lại kêu Tiểu Trúc tặng cho hắn một hộp kim châu—— Trần Viện Phán tuy thanh liêm, nhưng trong nhà có rất nhiều người, chi phí sinh hoạt không nhỏ, nhìn thấy ban thưởng phong phú như vậy, đã sớm ngây ngất, không rảnh đi phân biệt thật giả.

Thôi thái y lại có chút do dự, hắn biết rõ thể chất Cố Quý Phi, mấy ngày trước vẫn còn bình thường, sao hôm nay lại cố tình chuẩn ra hỉ mạch?

Vốn định tiến lên xem mạch một lần nữa, ai ngờ Cố Tuệ liếc hắn một cái lạnh như băng, trong mắt có ý cảnh cáo, Thôi Thái y hoảng sợ, chỉ phải súc cổ an phận lui ra.

Thẩm Trường Trạch nhìn quanh bốn phía, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng, "Lui ra đi, để Quý phi nghỉ ngơi, còn chuyện dưỡng thai...... đành làm phiền Thôi Thái y tận tâm."

Dù sao Trần Viện Phán đã lớn tuổi, còn gánh vác cả Thái Y Viện, hằng ngày cũng không có quá nhiều thời gian.

Thôi Kính Tâm lập tức âm thầm kêu khổ, hỉ mạch này không phải chính hắn chẩn ra, vì sao lại để hắn chăm sóc, như thế chẳng phải là đánh bậy đánh bạ rơi vào thuyền giặc hay sao?

Nhưng tính hắn nhát gan, không dám cự tuyệt trước mặt hoàng đế, chỉ có thể mang vẻ mặt đau khổ nhấc hòm thuốc, chịu thương chịu khó mà rời trướng.

Mọi người cũng biết điều lui ra, duy chỉ còn mỗi Cảnh Chiêu Nghi không quen nhìn hai người ở cùng một chỗ, vốn định ở một bên làm nũng làm bóng đèn, nào ngờ biểu ca không thèm liếc nàng một cái, chỉ lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng đi ra ngoài."

Mặt nóng dán mông lạnh – Cảnh Chiêu Nghi:......

Thật là, sớm biết thế nàng sẽ hoài thai trước, nào biết biểu ca coi trọng con nối dõi như vậy đâu, tiểu hoàng tử còn chưa thành hình, hắn đã xem Cố thị như Vương Mẫu nương nương mà cung phụng rồi.

Không đề cập tới Cảnh Chiêu Nghi cỡ nào hâm mộ ghen tị hận, sau khi lều trại thanh tịnh, Thẩm Trường Trạch đứng dậy đi đến trước giường, dịch dịch góc chăn giúp Cố Tuệ, nhìn nàng thật sâu một cái nói: "Quý phi thật có phúc khí, nhỉ?"

Cố Tuệ Cách vài thước xa cũng có thể cảm giác được áp suất thấp vờn quanh thân hắn, nếu là ngày thường, Cố Tuệ sẽ hận không thể quỳ xuống đất xin tha, nhưng lúc này...... lúc này nàng không thể lùi bước. (ง'̀-'́)ง

Vì thế nàng không những không thừa nhận sai lầm của mình, ngược lại nhu tình nhìn hoàng đế nói: "Thần thiếp có cốt nhục bệ hạ, chẳng lẽ bệ hạ không cao hứng sao?"

Thẩm Trường Trạch ngẩn ra, thấy Cố Tuệ có nắm chắc, không giống người có ý đồ mượn thai giả để được yêu sủng, lòng kiên định vốn dĩ của hắn ngăn không được sinh ra dao động —— chẳng lẽ là thật sự có thai?

Tuy đêm đó hai người vẫn chưa làm một bước cuối cùng, nhưng, có lẽ thật sự có ngoại lệ? Sách cổ ghi lại có nuốt trứng chim mang thai, có dẫm dấu chân người khổng lồ mang thai, có thể thấy được chỉ cần phụ nhân sốt ruột cầu con, loại chuyện này cũng không hiếm lạ.

Thẩm Trường Trạch nửa điểm cũng không nghi ngờ y thuật của Trần Viện Phán, chỉ nghĩ đến thần thoại truyền thuyết —— thật sự Cố Tuệ cũng không khả năng thông đồng với Trần Viện Phán, trong cung quy củ nghiêm ngặt, trong tay Cố Tuệ không có quyền binh, muốn tìm một thị vệ còn nói dễ hơn làm?

Như vậy, đứa nhỏ này là của hắn.

Cố Tuệ cũng không biết đầu óc hoàng đế đã bay lên tận mây xanh, thấy hắn trầm ngâm không nói, ngược lại có chút thấp thỏm trong lòng, "Bệ hạ đang nghĩ làm cách nào để nuôi dưỡng đứa bé này sao?"

Người bình thường lúc này đều nên nghi ngờ chính mình bị đội nón xanh rồi nhỉ, không phải yêu quái, nào có thể đột nhiên có con?

Nhưng vẫn nhìn không ra chút nào phẫn nộ trên mặt Thẩm Trường Trạch, hắn chỉ nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Cố Tuệ, thấm thía nói: "Nàng cứ an dưỡng thật tốt, chuyện còn lại không cần nhọc lòng, trẫm sẽ thay nàng liệu lý tốt."

Cố Tuệ nhìn hắn bước đi vững vàng như trước, trong lòng có một vạn dấu chấm hỏi thổi qua, hoàng đế không mắng không giận, chẳng lẽ cảm thấy quá thương mặt mũi mới ẩn nhẫn, định chờ hồi cung rồi xử tử nàng?

Phải rồi, nhất định là thế.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận thái độ của Thẩm Trường Trạch, Cố Tuệ cũng yên tâm lại, nàng làm ra hành động kinh thiên địa quỷ thần khiếp, nhưng, vì mong muốn được tự do, nàng phải làm như vậy —— lúc này, cho dù thế nào Thẩm Trường Trạch cũng sẽ không tha nàng đường sống nhỉ?

*

Vốn dĩ thu tiển kéo dài nửa tháng, nhưng vì Cố Quý Phi đột nhiên có hỉ mạch, hoàng đế hạ lệnh dọn dẹp hồi triều.

Cố Tuệ giả ngây giả ngô giả hiền huệ, tỏ vẻ nàng nguyện ý hồi cung một mình, hoàng đế cứ lưu lại Tây Sơn, ai ngờ Thẩm Trường Trạch kiên quyết không chịu, thế nào cũng phải hai người trở về cùng nhau —— còn nói không tức giận? Lòng muốn gϊếŧ nàng đã bộc lộ hết ra ngoài rồi đấy.

Đương nhiên cũng có thể lý giải, trên đầu vô cớ bị đội nón xanh, lại có thêm đứa con hoang, phàm là nam nhân bình thường đều không tha thứ.

Cố Tuệ cũng thích ý mà sắm vai nhân vật đãng - phụ, càng thêm cậy sủng sinh kiêu, ý đồ khiêu chiến kiên nhẫn hoàng đế. Nàng muốn nhìn xem, Thẩm Trường Trạch có thể nhẫn nại đến bao lâu, muốn thật nhanh chọc giận hắn, để mọi người một phách hai tán*.

*chỉ những chuyện hoàn toàn cắt đứt, xem như chưa có gì xảy ra.

Bởi vì hoàng đế kịp thời cứu giúp, kết quả thi đấu tính thành hoà nhau, nhưng Mộ Dung Địch Địch lại không phục, cảm thấy nếu không phải người kinh thành giở chiêu trò, nàng ta đã sớm thắng —— hồn nhiên xem nhẹ lúc ấy nàng ta đã bị vẻ không muốn sống của Cố Tuệ dọa sợ, không nửa điểm kính nể.

Hiện giờ Cố Tuệ muốn an thai, đương nhiên không thể so tài lại với nàng ta, nhưng Mộ Dung Địch Địch cứ cuốn lấy hoàng đế không buông, muốn lấy lại mặt mũi đã đánh mất.

Còn may phiền toái là do Thẩm Thường Xuyên mang đến, hắn đành hòa giải hai bên, nghĩ ra một cái chủ ý, "Không bằng hoàng huynh cho quận chúa vào cung mấy ngày, nàng là khách từ xa tới, lại thích mới mẻ, chúng ta không thể làm lơ nàng."

Trong lòng lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt, quý phi có thai không thể thị tẩm, hoàng đế vừa lúc danh chính ngôn thuận nạp Mộ Dung thị vào hậu cung, hai người này lại không hợp, đến lúc đó náo loạn càng có trò hay để xem —— nói không chừng ngay cả con vua khỏe mạnh cũng sẽ bị ảnh hưởng, cá tính Mộ Dung Địch Địch thô lỗ như vậy, lỡ tay xảy ra chuyện ngoài ý muốn không phải là rất bình thường hay sao?

Đương nhiên cái ý tưởng bí ẩn này, Thẩm Thường Xuyên tuyệt đối không nói cho hoàng đế.

Cảm tình giữa huynh đệ hai người luôn rất tốt, nhưng lần này Thẩm Trường Trạch lại không cho hắn như ý, lạnh lùng nhướng mày nói, "Quý phi thiếu chút nữa động thai, nàng ta còn mặt mũi quấn lấy quý phi? Mà cho dù quý phi có đồng ý, trẫm cũng không thể đồng ý."

Thẩm Thường Xuyên chạm phải cái đinh mềm, ngượng ngùng nói: "Nhưng, quận chúa cũng không phải cố ý......"

Thẩm Trường Trạch lạnh nhạt nói: "Cố ý cũng được, vô tình cũng thế, sai lầm đã đúc thành, hạt cát này làm chướng mắt trẫm. Ngươi nói cho Mộ Dung quận chúa biết, nếu nàng chịu quay về Bắc Yến, trẫm sẽ vui vẻ phái người hộ tống, nếu khăng khăng ở lại kinh thành, trẫm sẽ mặc kệ chết sống của nàng."

Lời này quả thật đủ tuyệt tình, Thẩm Thường Xuyên lúng ta lúng túng không nói, còn muốn khuyên tiếp, ai ngờ hoàng đế đã đem đầu mâu nhắm ngay chính mình, "Đương nhiên, nếu lục đệ có lòng thương hương tiếc ngọc, trẫm cũng đồng ý ban nàng cho ngươi."

Thẩm Thường Xuyên lập tức cả kinh, vội dập đầu hô to không dám —— nói giỡn, nếu hắn cưới nữ tử Bắc Yến làm Vương phi, sau này tất sẽ vô duyên với ngôi vị hoàng đế, Đại Chu triều chú ý nhất là huyết thống thuần tịnh, không chấp nhận bị pha tạp ngoại tộc.

Đành phải hy sinh quân cờ không dễ có được này. Thẩm Thường Xuyên đau đớn nói: "Thần đệ sẽ sai người đưa quận chúa về nhà ngay."

Nhìn hoàng đế vừa lòng rời đi, Thẩm Thường Xuyên vỗ ngực, đột nhiên kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh!

Không thể ngờ Cố Quý Phi thế mà có sức ảnh hưởng lớn như vậy với hoàng đế, nếu thật sự sau này nàng sinh hạ thái tử, những vương tộc khác còn đường sống sao?

*

Cố Tuệ biết hoàng đế chỉ dùng một câu đã đá được Mộ Dung Địch Địch về quê, tuy có kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì. Thẩm Trường Trạch đã nói rõ không thích loại nữ tử này, cần gì phải cường ngạnh lưu nàng lại kinh thành, huống chi Mộ Dung Địch Địch tuy mỹ mạo, trên người lại có mùi hơi tanh như thịt dê, thật sự làm người không thể nào chịu nổi —— lúc trước hai người đua ngựa song song, Cố Tuệ thiếu chút đã bị "mùi hương dưới nách" của nàng ta xộc vào mũi gần như rơi lệ.

Với nhân sĩ quen thói ở sạch như Thẩm Trường Trạch càng không cần phải nói.

Tiểu Trúc cười tủm tỉm đem thêm một cái chậu than vào cho tiểu thư nhà mình, lại chọn cái áo lông cáo cộc tay phủ thêm cho nàng, miễn cho cảm lạnh, "Bệ hạ đây là đang xả giận thay nương nương ngài đấy, ai kêu nàng ta vô lễ với ngài chứ."

"Xả giận?" Cố Tuệ lắc lắc đầu, không tin cho dù là chỉ một chút, nàng không tin Thẩm Trường Trạch sủng ái mình đến mức này đâu —— huống chi, còn có quả bom hẹn giờ trong bụng, bao nhiêu sủng ái cũng sẽ tan thành mây khói thôi.

Cố Tuệ cân nhắc chờ thêm ba tháng nữa có phải nên tìm gối đầu linh tinh để giả vờ không, phim cung đấu làm bụng giả thế nào vậy? Gối đầu, màn cửa? Chắc cũng không đến mức mổ bụng để nhét cái gì vô đâu nhỉ!

Thôi chờ ba tháng nữa hoàng đế xử tử nàng rồi, đỡ phải nàng hao tâm tốn sức.

Xe ngựa lộc cộc đến cửa cung, Cố Tuệ nghe bánh xe dừng lại, đang muốn đi xuống, nào ngờ mới vừa xốc màn xe lên, đã có một bàn tay rõ ràng khớp xương duỗi tới, "Trẫm đỡ nàng."

Cố Tuệ vẫn luôn cảm thấy tay Thẩm Trường Trạch rất đẹp, trắng nõn lại thon dài, ngay cả gân xanh ẩn ẩn lộ ra cũng có thể làm người miệng khô lưỡi khô.

Nhưng hắn cực kỳ tốt với thai phụ giả là mình như vậy, càng làm Cố Tuệ như đứng đống lửa, như ngồi đống than —— người này rốt cuộc muốn làm gì, đã tính diễn xong màn này với nàng sao?

Cố Tuệ đương nhiên biết, người đời có câu, không bùng nổ trong trầm mặc, cũng sẽ trầm mặc diệt vong —— một ngày nào đó hoàng đế sẽ bùng nổ, mà người bị diệt vong đương nhiên là nàng.

Cố Tuệ nâng lên khuôn mặt cực kỳ xán lạn, thong thả ưu nhã đáp lên mu bàn tay của hoàng đế, người bên ngoài thấy hai người bọn họ như Kim Đồng Ngọc Nữ, một đôi bích nhân, ai hiểu được nội tình có ý xấu đâu?

Cảnh Chiêu Nghi thấy biểu ca làm lơ mình lần thứ hai, đi thẳng đến ả hồ ly tinh kia, tức giận đến cắn chặt răng, lại không thể không đi xuống, chỉ qua loa chào hỏi hai người, rồi lấy cớ thân thể khó chịu đi về cung trước —— không chừng là đến cáo trạng với thái hậu cô mẫu.

Thẩm Trường Trạch lười để ý nàng ta, chỉ lo làm ấm người cho Cố Tuệ, hỏi nàng dọc đường ngồi xe có khó chịu không, chân có nhức mỏi gì không linh tinh.

Cố Tuệ nghĩ thầm, kỹ thuật diễn của người này quả là rất thật, ai có thể diễn được đến mức này chứ? Biết rõ nàng giả bụng bầu còn làm như có thật vậy.

Nàng cũng liền làm nũng lên theo, "Ngồi xe không mệt, nhưng mấy ngày hôm trước dùng hết toàn lực đua ngựa, chân thần thiếp sắp gãy mất rồi!"

Thấy hai người làm trò tán tỉnh trước mặt mình, một chúng phi tần nghênh đón trước cửa đều cảm thấy ê răng, đều nói làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, quý phi sao lại trở về tính cách thiếu nữ mất rồi?

Thẩm Trường Trạch lại rất hưởng thụ, động thân một cái, liền bế Cố Tuệ lên, cười tủm tỉm nói: "Trẫm ôm nàng đi, như vậy sẽ không mệt mỏi chứ?"

Cố Tuệ nói xong mấy câu, bản thân còn bị nổi lên một thân nổi da gà, nào ngờ Thẩm Trường Trạch còn buồn nôn hơn nàng —— người này diễn kịch hăng hái quá rồi chăng? Hắn thật sự không hiểu hay là giả vờ không biết tình hình vậy?

Cố Tuệ cũng là người không chịu thua, vươn hai cánh tay như ngó sen, mềm mại quấn lấy bả vai hoàng đế, nhẹ nhàng nói: "Vậy làm phiền bệ hạ."

Càng không tính đứng xuống người hoàng đế. Đám phi tần cơ hồ té xỉu.

Mắt thấy đôi "Cẩu nam nữ" nghênh ngang rời đi, Trịnh Hiền phi thật sự kìm nén không nổi bủn rủn cả răng lợi, nhỏ giọng nói thầm với Chu Thục Phi, "Ngươi nói xem, Quý Phi nương nương này có phải uống lộn thuốc rồi không?"

Chu Thục Phi thở dài: "Ai biết được."

Nhưng nhìn tình hình này trong cung, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không thể thái bình, lúc trước mọi người đều là phi tần tuy hai mà một liền thôi, Cố thị mới vừa mang thai đã làm loạn hết cả lên như vậy, hoàng đế còn dung túng vô hạn với nàng, nào có người không hận chứ?

Nếu trong bụng Cố thị là hoàng tử, tương lai không chừng nàng ta sẽ là thái hậu, mỗi người đều đến nhìn sắc mặt của nàng để ăn cơm sinh hoạt, suy bụng ta ra bụng người, ai có thể nuốt xuống nhẫn nhục này?

Ngay cả Chu Thục Phi đoan trang ôn nhã như vậy cũng có chút thổn thức, mệnh số giữa người với người thật là không thể so đo, Cố thị mới tiến cung bao lâu, đã có thể áp đảo những người cũ như các nàng, có thể thấy được vận khí thật sự quá tốt.

Chỉ là từ trước đến nay Cố thị cũng không phải cá tính khó chịu gì, nào ngờ ra cung một chuyến đã như thay đổi thành người khác, cố ý giương nanh múa vuốt, sợ người khác không thể không chịu được nàng. Chu Thục Phi nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra.

*

Cố Tuệ vốn tưởng rằng Thẩm Trường Trạch chỉ đang giả bộ, đi được nửa đường sẽ ném nàng xuống, nào ngờ Thẩm Trường Trạch lại có thể lực quá tốt, ôm nàng đi thẳng một đường qua Ngự Hoa Viên về Minh Nguyệt Cung —— tuy nói cân nặng nữ nhân không đến mức quá trăm, nhưng Cố Tuệ người cao đầy đặn, thể trọng cũng phải gần trên trung bình, như vật cũng biết hoàng đế đã phí bao nhiêu sức lực.

Đến nỗi còn hơi thở hồng hộc, "Hiện tại đã khá hơn chưa?"

Cố Tuệ ngoan ngoãn gật đầu, biểu hiện đúng chuẩn trà xanh, "Khá hơn nhiều rồi."

Thẩm Trường Trạch đang muốn nói chuyện, chợt thoáng thấy đầu một người lúc ẩn lúc hiện ở cửa, nhịn không được quát lên: "Ai đó?"

Vương ma ma không dám làm càn, cẩn thận tiến vào dập đầu, sau đó mới cười làm lành xin chỉ thị, "Thái hậu kêu nô tỳ lại đây nhìn một cái, không biết Quý Phi nương nương có rảnh hay không, nếu rảnh thì mời đến tám chút chuyện nhảm với thái hậu."

Cố Tuệ vừa nghe đã hiểu, Cảnh thái hậu hoài nghi cái thai của nàng có gì dị thường —— dù sao, lấy hiểu biết của Cảnh thái hậu, người đã uống chén thuốc tránh thai thì sao có thể hoài thai được nữa, ai ngờ hoàng đế mới vừa hồi cung đã nghe thấy tin dữ, há có thể không cẩn thận hơn?

Cố Tuệ vô cùng cao hứng nghênh đón kẻ địch thứ nhất, đang muốn tùy tiện để Vương ma ma dẫn qua đó, để Cảnh thái hậu vạch trần hành vi phạm tội của nàng, nào ngờ hoàng đế lại lạnh lùng nói: "Đứng lại! Trẫm còn chưa cho phép nàng đi."

Cố Tuệ:...... Thật quá khí phách! Nhưng vì sao cố tình lại ở thời điểm này chứ? щ(゜ロ゜щ)

Vương ma ma ngơ ngác, Thái Hậu nương nương quan tâm con vua chẳng lẽ có gì sai, sao chỉ chút mặt mũi này mà bệ hạ cũng không cho?

Đang muốn nói chuyện, hoàng đế lại không kiên nhẫn phất tay, "Ngươi trở về chuyển lời với mẫu hậu, ngày khác trẫm sẽ tự thân đến Ninh Thọ Cung thỉnh an, còn về Quý phi...... Khoảng thời gian này nên được an tâm dưỡng thai, mẫu hậu không có việc gì thì đừng tới quấy rầy."

Sắc mặt Vương ma ma trắng bệch, xem ra hoàng đế đã có lòng che chở Quý phi, nói không chừng chén thuốc tránh thai sáng sớm lúc trước cũng đã bị đánh tráo —— Thái Hậu nương nương đi sai một nước cờ, mà thời gian đã muộn.

Thấy Vương ma ma nghiêng ngả lảo đảo rời đi, Cố Tuệ sợ hãi lôi kéo góc áo hoàng đế, "Bệ hạ, Thái Hậu nương nương sẽ không tức giận chứ?"

Nàng thật không hiểu hoàng đế đang nghĩ gì, ai lại đi đối đầu với thái hậu chỉ vì một thiếp thất là nàng chứ, chẳng lẽ là sợ mất mặt trước mặt mẹ ruột? Vậy thì hắn nên tiên hạ thủ vi cường* gϊếŧ nàng đi nha!

*Ra tay trước sẽ được lợi

Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mềm của nàng, ôn nhu nói: "Yên tâm, có trẫm che chở, ai cũng không dám động đến một sợi lông của nàng."

Cố Tuệ:...... Nàng hoài nghi hoàng đế đã diễn quá nhập tâm rồi, có cần dùng đến câu thâm tình như vậy sao?

Chuyện tới hiện giờ, còn hư tình giả ý như vậy cũng không thú vị, Cố Tuệ đang muốn dũng cảm tự thú hành vi giả thai, nhưng còn chưa mở miệng, đôi môi đã bị người lấp kín.

Thẩm Trường Trạch ôm lấy gương mặt nàng, giống như đang âu yếm một vật quý giá, chậm rãi vuốt ve chọc ghẹo. Kỹ thuật hôn của hắn không quá tốt, nhưng xúc cảm trúc trắc như vậy lại có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến người vô cùng nhiệt tình.

Cố Tuệ cảm thấy đầu mình mơ mơ màng màng, sớm đã quên muốn nói cái gì.

Hôn xong, tai của Thẩm Trường Trạch có chút phiếm hồng, tựa như đã thật sự ngượng ngùng, "Đây là lần đầu trẫm thân mật với nàng, nàng sẽ không trách trẫm đường đột chứ?"

Cố Tuệ nghĩ thầm, thì ra ngươi còn biết đây là lần đầu tiên, đã vậy mà ngươi vẫn không thấy kỳ quái chưa lên giường đã có thai sao?

Ngờ đâu da mặt của Thẩm Trường Trạch thật sự quá mỏng, không đợi đáp lại đã lấy cớ phải phê sổ sách rồi vội vàng rời đi, chỉ dặn dò sau giờ ngọ Thôi thái y sẽ đến kê thuốc dưỡng thai cho nàng.

Cố Tuệ đứng ngốc trong gió, còn thuốc dưỡng thai...... Nàng đâu phải động vật đơn tính*, ở đâu ra có thai chứ?

*những động vật không cần con đực vẫn có thể thụ thai để duy trì nòi giống.

Hoặc cũng có thể là do bản thân hiểu lầm, có thể hoàng đế sẽ kêu Thôi Kính Tâm chế một phương thuốc độc chậm rãi độc chết nàng, Cố Tuệ lại lần nữa tỉnh táo lên, trên đời này không thể có người nào thật sự ngốc nghếch đến mức đó được, còn cho rằng nắm tay là đã có thể mang thai à.

Vì thế nàng tràn đầy mong đợi Thôi thái y đến.

Lúc Thôi thái y vào cửa, hắn không tự giác mà co rúm lại một chút, lúc đầu còn chưa cảm giác được gánh nặng trên vai nặng nề như thế, huống chi trong cung nhiều năm đã không có hài tử, hiện giờ trách nhiệm chăm sóc thai đầu rơi xuống người hắn —— nếu làm tốt, không chừng còn có thể thăng một chức quan, đẩy Trần lão đầu xuống.

Vì thế hắn nỗ lực bày ra một nụ cười hiền hành với Cố Tuệ, "Nương nương, hôm nay thân mình của ngài còn mệt mỏi không, có nôn khan hay không?"

Cố Tuệ không muốn giả vờ cùng hắn, đi thẳng vào vấn đề nói: "Thôi đại nhân, ngươi và ta đều rất rõ ràng, cái thai này chỉ là giả, đâu ra thai nghén chứ?"

Thôi Kính Tâm hận không thể nhào lên che kín miệng nàng, nhưng đối phương là Quý phi, chỉ phải đành thôi, cúi đầu nghe theo nói: "Nương nương phải nói năng cẩn thận, chuyện con vua nào có thể làm giả?"

Cố Tuệ có chút buồn cười, rõ ràng lúc ở bãi săn Tây Sơn, người này vẫn là một bộ chính khí lẫm liệt, hận không thể vạch trần việc này, nhưng bây giờ lại sửa miệng nhanh đến thế.

Nàng nào hiểu được, từ khi Thôi Kính Tâm bị hoàng đế chỉ định chiếu cố long thai, danh tiếng đã được tăng lên rất nhiều ở Thái Y Viện, không biết có bao nhiêu đồng liêu tiến đến khen tặng chúc mừng, ngay cả ngạch cửa cũng sắp bị đạp vỡ rồi.

Con người một khi đã nhấm nháp qua mùi vị quyền lực, rốt cuộc cũng sẽ luyến tiếc trở lại quá khứ, Thôi Kính Tâm cũng vậy, huống chi hắn cũng không cầu mong gì nhiều, chỉ vì uổng cho một y thuật cao minh, lại không được thể hiện, đến nỗi so với ở Thái Y Viện đau khổ phung phí thời gian, hiện giờ khó khăn lắm mới được cơ hội an cư lạc nghiệp, hắn sao có thể nhẫn tâm từ bỏ?

Cố Tuệ không tỏ ý kiến, "Thôi đại nhân, ngươi phải biết, bịa đặt con vua chính là trọng tội, ngày sau một khi bị tố giác, ngươi cho rằng bệ hạ sẽ tha cho ngươi sao?"

Thôi Kính Tâm lặng lẽ nuốt nước miếng, "Nhưng, bệ hạ không phải còn chưa biết sao......"

Cố Tuệ sửng sốt, nàng vốn tưởng rằng Thẩm Trường Trạch nhiều ít đã phát hiện chút manh mối, nhưng nghe ý tứ của Thôi Kính Tâm tựa hồ hắn thật sự ngốc nghếch không biết, hoàng đế tưởng rằng cái thai này là thật sao, đến tột cùng là sao lại thế này?

Thôi Kính Tâm cũng không nói nên lời, hắn chỉ biết bệ hạ lệnh hắn chiếu cố cái thai này là ý đang coi trọng hắn, hắn cần phải đến kết thúc trách nhiệm của mình, không thể phụ lòng phó thác của hoàng đế.

Điên rồi, điên rồi. Cố Tuệ chậm rãi lắc đầu, nàng còn tưởng rằng bản thân mình đã đủ lớn mật, nào biết những người này còn lớn mật hơn nàng, đúng là thiên ngoại hữu thiên* mà.

* bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.

Nhưng nàng đã vất vả chờ được một cơ hội làm hoàng đế tức giận, nào có thể dễ dàng buông tha, liền kiên quyết nói: "Không được, giấy không bao được lửa, sớm hay muộn bệ hạ cũng sẽ biết."

Thôi Kính Tâm phịch một tiếng quỳ xuống đất, nhà hắn trên có người già dưới có trẻ nhỏ, thật sự không thể chịu được tai ương này, Quý Phi nương nương nếu có thể nhìn cả nhà hắn đói chết, thì đi nói cho hoàng đế đi!

Cố Tuệ: "...... Ngươi có thể đẩy tội lên đầu Trần Viện Phán sao!"

Vốn dĩ cũng là Trần Viện Phán khám sai trước, nhưng muốn phủi sạch can hệ cũng không dễ dàng.

Vị đại phu tuổi trẻ rơi nước mắt nước mũi liên tục: "Trần đại nhân đức cao vọng trọng, còn được bệ hạ thái hậu tín nhiệm, ai sẽ tin là hắn khám sai chứ? Huống chi Trần Viện Phán luôn luôn cao ngạo, không chịu nổi một chút quở trách, hắn không đẩy tội lên đầu ti chức đã may lắm rồi!"

Cái này lại là lời nói thật, đừng nhìn Thái Y Viện đều là đại phu, phần lớn công việc là khám chữa bệnh, nhưng nơi nào có người liền có giang hồ, Thái Y Viện mấy năm nay phân cấp, lục đục đấu đá lẫn nhau so với quan trường chỉ hơn không kém, Trần Viện Phán đứng đầu chuỗi đồ ăn, Thôi Kính Tâm nào dám đấu với hắn chứ? Trừ phi chờ chính hắn hết khổ còn dễ làm hơn nhiều.

Hơn nữa, hắn rõ ràng đã đáp ứng, nếu bây giờ lại đi từ chối, không phải là tự vả miệng sao? Hoàng đế chắc chắn sẽ không tha cho hắn.

Thấy Thôi Kính Tâm khổ sở không giống như giả bộ, Cố Tuệ cũng không ngăn được lâm vào thế lưỡng nan, nàng tuy tìm chết, nhưng cũng không muốn đem tính mạng vô tội kéo xuống nước theo, huống chi trong nhà Thôi Kính Tâm còn có không ít miệng ăn, liên lụy nhiều như vậy, nếu nháo ra chuyện, nàng dưới chín suối cũng sẽ không thấy an bình.

"Nhưng, trong cung không có tường nào không ngăn được gió, ngươi có thể giấu bao lâu chứ?" Cố Tuệ nhíu mày nhìn người phía dưới.

Chuyện này, Thôi Kính Tâm đã sớm có tính toán. Hắn nuốt nước miếng lần thứ hai, nhìn vị nương nương mỹ mạo động lòng người phía trước, "Kỳ thật, nương nương muốn muốn có con không phải khó khăn gì, bệ hạ tuy xa cách hậu cung, nhưng từ trước đến nay đối với nương nương ngài lại cầu gì có nấy......"

Đó là kêu nàng làm giả hoá thật, dù sao hiện tại còn ít tháng, chờ đến sự việc bại lộ, nói không chừng có thể thật sự nghiệm ra hỉ mạch, huống hồ, chỉ cần trong thời gian đó không để xảy ra chuyện gì, vẫn có thể giấu đi —— kém một hai tháng không tính là gì, nhiều lắm sinh muộn chút mà thôi, mẹ của Na Tra không phải cũng mang thai ba năm sao? Có thể thấy những chuyện này đều có bằng chứng từ trước.

Cố Tuệ :...... Thật bội phục mấy cổ nhân này hoạt động não hết công suất, Thôi đại phu không đi viết tiểu thuyết thật là đáng tiếc.

Thôi Kính Tâm thấy nàng lặng im không nói, chỉ cho rằng lời của mình đã có chút tác động, liền rèn sắt khi còn nóng, lấy ra bảo bối áp dưới đáy hòm, "Nơi này của vi thần có một phương thuốc thúc thai, linh nghiệm vô cùng, nương nương yên tâm, chỉ cần sử dụng, bảo đảm không lừa già dối trẻ."

Dứt lời, liền như hiến vật quý mà dâng phương thuốc kia cho nàng.

Cố Tuệ: ...... Xem ra Thôi Kính Tâm này vẫn không đủ thông minh, nếu hắn cầm phương thuốc này đi bán cho một phi tần khác trong cung, đã sớm có thể phát tài, hà tất gì phải lo lắng chuyện tiền lương hằng ngày?

Thôi Kính Tâm nhìn nàng đầy chờ mong, "Nương nương, thế nào? Ngài nguyện ý hợp tác với vi thần chứ?"



Nhờ vậy mới biết tầm quan trọng của giáo dục giới tính 🤣


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.