Dưới sự chỉ huy đâu vào đấy của Thẩm Trường Trạch, trong điện hoảng loạn dần dần khôi phục trật tự, mọi người bắt đầu chăm chú làm công việc của mình.
Cố Tuệ chỉ cảm thấy tâm tình phức tạp, nàng đã thẳng thừng nói chuyện kia cùng hoàng đế, còn cho rằng sau khi hắn biết được một năm ở chung này chỉ là hư tình giả ý, sẽ không đến nhìn mình nữa —— kết quả, hắn vẫn tới.
Thấy hoàng đế còn muốn đi vào tẩm điện, Cố Tuệ vội vàng ngăn lại, "Bệ hạ, phòng sinh là nơi máu me ô uế, đừng để vấy bẩn long thể, ngài vẫn nên ở bên ngoài chờ đi."
Lại còn như vô tình ám chỉ nói: "Ngài yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ bình an sinh hạ đứa nhỏ này, quyết không nuốt lời."
Cho rằng Thẩm Trường Trạch là vì hài tử mới canh cánh trong lòng, không tiếc bãi bỏ lâm triều —— kỳ thật là hắn lo lắng quá nhiều, Cố Tuệ nào có thể không tuân thủ hứa hẹn chứ?
Giữa bọn họ cũng chỉ còn lại một tờ giấy hứa hẹn này thôi.
Thẩm Trường Trạch phức tạp liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng cũng không cưỡng cầu, chỉ ngồi xuống ghế thái sư ở phòng khách, "Tự nàng cẩn thận."
Hai người đều rất rõ ràng, lần này có lẽ sẽ là vĩnh biệt, nhưng tâm tình Cố Tuệ lại vô cùng thả lỏng, đều nói nữ nhân sinh hài tử đều phải bước qua quỷ môn quan, đối với nàng mà nói càng là vinh dự khó có được —— hoàng đế đã muốn đứa nhỏ này làm Thái Tử, cho dù nàng chết, cũng vô cùng vẻ vang, không chừng còn sẽ được truy phong làm Hoàng Hậu, lấy danh hiệu vị Hoàng Hậu đầu tiên của triều đại này để chôn vào đế lăng, hưởng thụ chiêm ngưỡng muôn đời.
Mà người nhà nàng cũng được cái mồ này phù hộ, cho dù không thành quan lớn, cũng không cần lo lắng ăn uống mấy đời.
Không có cái chết nào đem đến nhiều vui mừng hãnh diện như thế.
Cố Tuệ mang lòng hy sinh hiên ngang lẫm liệt, trang nghiêm đi vào phòng trong, Phúc Lộc vốn dĩ muốn cười, nhưng lại bị cái loại không khí này cảm nhiễm, không tự chủ được liền nước mắt doanh tròng, "Bệ hạ, nương nương có thể xảy ra chuyện gì hay không?"
Lời vừa ra khỏi miệng đã tự hối hận nói lỡ, câu này sao nghe thế nào cũng giống nguyền rủa vậy chứ?
Hiếm lạ chính là, hoàng đế cũng không khiển trách, chỉ buồn bực thở dài: "Nếu như thế có lẽ chính là phúc báo của nàng."
Phúc Lộc:......
*
Cố Tuệ chưa từng mang thai, không biết sinh sản sẽ phải đau đớn đến thế, giống như dùng dao cùn cắt thịt, mỗi một tấc da thịt đều không còn là của mình, cũng không thể tin được thân thể mình có thể chứa đựng một quái vật khổng lồ như thế —— đây còn là đứa trẻ sinh non, nếu đủ tháng thì sẽ thế nào?
Bà đỡ đã thấy nhiều nên không trách, nữ nhân hoài thai đầu hơn phân nửa đều như thế, sinh nhiều tự nhiên sẽ càng thuận lợi, vì thế kiệt lực lấy kinh nghiệm nhiều năm của mình tới ủng hộ sản phụ.
Cố Tuệ nghe thấy chỉ muốn khóc, làm sao nàng có nhiều thời giờ hơn để luyện tập chứ, sinh một đứa đã muốn chết muốn sống, vốn dĩ tưởng sinh xong là kết thúc, hiện giờ lại nghĩ không bằng dứt khoát để thai chết trong bụng cho bớt việc.
Thôi Kính Tâm nhạy bén quan sát được cảm xúc nàng biến hóa, thầm than không ổn, nếu nương nương sớm làm mất đứa nhỏ này thì thôi, nhưng thời điểm sinh sản mất đi ý chí, chỉ sợ mẫu tử đều vong, lập tức một mặt phân phó dùng canh sâm giữ sức cho hoàng quý phi, một mặt thúc giục mấy bà đỡ kia dùng sức.
Đám bà đỡ cũng thực bất đắc dĩ, thịt lại không phải lớn lên trong người bọn họ, bọn họ sao có thể tự mình định đoạt chứ? Thật đúng là xúi quẩy mà, nếu nương nương và tiểu hoàng tử xảy ra chuyện, chỉ sợ mấy người bọn họ cũng sẽ phải chôn cùng mất.
Thẩm Trường Trạch nôn nóng đi tới lui ở ngoài mành, lục phũ ngũ tạng như bị lửa đốt, nếu có thể, hắn chỉ muốn giữ lớn bỏ nhỏ, nhưng với cái tính quật cường kia của Cố Tuệ ...... Ai! Không nói cũng biết.
May mắn Bạch Thanh Thanh nghe tin chạy tới, Thẩm Trường Trạch vội gọi nàng lại, "Bạch tài tử, ngươi từ từ thôi."
Dứt lời liền kêu Phúc Lộc mang giấy bút tới, viết một phong thư, rồi nói: "Ngươi mang cái này vào trong, nói cho Cố thị, thấy cái này coi như thấy thánh chỉ."
Bạch Thanh Thanh cũng không nghi ngờ, bỏ vào trong lòng ngực liền nhanh nhẹn chui vào trong, nước mắt doanh tròng, "Tỷ tỷ, ta tới xem ngươi đây!"
Nói xong đem thánh chỉ đưa cho đối phương —— nàng cho rằng đó là thánh chỉ lập hậu, dù sao cũng đã đến nước này, chức vị Hoàng Hậu không thuộc về tỷ tỷ thì thuộc về ai?
Kỳ thật đó là một đạo thánh chỉ ban chết —— nhìn như không thể tưởng tượng, nhưng lại đúng là mong muốn lớn nhất của Cố Tuệ vào giờ phút này.
Cố Tuệ lộ ra tươi cười nhẹ nhàng, quân vô hí ngôn, hoàng đế quả nhiên là một quân tử, đến cuối cùng vẫn còn chân thành đối đãi nàng. Như vậy, nàng đương nhiên cũng không thể cô phụ kỳ vọng của hắn.
Mang trong mình khát khao tự do, trong cơ thể Cố Tuệ bỗng nhiên phát ra năng lượng thật lớn, nàng một hơi uống hết chén canh sâm, khí thế ngất trời nói: "Đứng đó làm gì? Mau tới hỗ trợ!"
Đám bà đỡ:......
Cùng với lần vận sức cuối cùng của Cố Tuệ, hài tử cuối cùng cũng thuận lợi ra tới, bà đỡ cắt cuống rốn, dùng vải bông sạch sẽ lau chùi máu huyết, lúc này mới vô cùng cao hứng ôm ra thông báo, "Chúc mừng bệ hạ, hoàng quý phi nương nương bình an sinh hạ một vị tiểu hoàng tử."
Thẩm Trường Trạch không kịp xem nhi tử, vội hỏi: "Hoàng quý phi đâu?"
Bà đỡ thật cẩn thận quay đầu lại, "Nương nương hậu sản mệt mỏi, vừa mới ngất đi rồi."
Thẩm Trường Trạch lúc này mới yên tâm, "Để nàng ngủ nhiều thêm một lát."
Làm khó Thôi Kính Tâm khoác lác, cũng coi như may mắn không tự làm nhục tài năng của mình.
Thẩm Trường Trạch ôm đứa bé đỏ rực, tuy rằng mặt mày còn chưa rõ ràng, nhưng vẫn cảm thấy chỗ nào cũng giống y như Cố Tuệ, tương lai lớn lên nói không chừng cũng giống hệt mẹ hắn, nhất định là một mỹ nhân.
Thôi Kính Tâm thấy hoàng đế yêu thích không buông tay, lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, hướng Bạch Thanh Thanh cười trộm, "Đều nói mang thai ngốc ba năm, ta thấy bệ hạ mới là khờ thật, sắp xem nhi tử thành nữ nhi mà dưỡng rồi."
Bạch Thanh Thanh trừng hắn một cái, "Bệ hạ tốt xấu còn có hài tử, ngươi già đầu rồi vẫn là người độc thân, có tư cách gì mà giễu cợt chứ?"
Thôi Kính Tâm:......
Sau một lúc lâu mới ngượng ngùng nói: "Không phải ta đang đợi nàng sao......"
Hắn đương nhiên biết hoàng đế có ý tứ gì với Bạch Thanh Thanh, người khác không dám nghĩ tới, mà Bạch Thanh Thanh từ lúc làm cung nữ đã quen biết hắn —— lúc ấy e ngại Minh Quận Vương không dám nổi bật, hiện giờ ỷ vào công lao đỡ đẻ Hoàng trưởng tử, dù sao hắn cũng phải liều một lần, nói không chừng hoàng đế sẽ đáp ứng chăng?
Bạch Thanh Thanh ửng đỏ mặt, nhẹ nhàng nhìn mặt đất mắng: "Phi! Ai nói muốn cùng ngươi?"
Chợt lại nắm chặt góc áo, kiều nhu nói: "Nếu ngươi nhất định phải đi, ta cũng không ngăn cản".
Thôi Kính Tâm:...... Nữ nhân a nữ nhân, quả nhiên khẩu thị tâm phi.
Tâm tình bỗng nhiên tươi đẹp lên.
*
Tảng đá lớn trong lòng Thẩm Trường Trạch rơi xuống đất, lúc này mới tranh thủ thời gian quay về Dưỡng Tâm Điện phê sổ con, chợt nhớ tới ngày hôm trước tổng đốc An Nam mới vừa đưa tới mấy bình thanh lộ, Cố Tuệ sinh xong ăn uống không tốt, cũng không thể ăn đồ khó tiêu, lấy cái này làm thức ăn chính cho nàng rất thích hợp —— còn về phần có chết hay không, dù sao cũng phải ăn no rồi nói sau.
Lúc này Thẩm Trường Trạch còn ôm một tia hy vọng, có lẽ những lời lúc trước chỉ là vui đùa mà thôi, Cố Tuệ không biết phân biệt nặng nhẹ, lại còn gan lớn tùy hứng, chẳng lẽ bản thân cũng sẽ nghiêm túc phân cao thấp với nàng sao? Còn về phần quân vô hí ngôn, hắn ở trước mặt nàng rất ít có dáng vẻ hoàng đế, hắn không cho rằng mình là thiên tử, đương nhiên cũng không cần phải bắt buộc tuân thủ hứa hẹn.
Thẩm Trường Trạch chưa bao giờ ngờ được người đọc đủ thứ sách thánh hiền như mình cũng sẽ có lúc chơi xấu, chỉ xụ mặt phân phó phó, "Chiếu theo ý tứ của trẫm mà làm đi."
Nào biết vừa dứt lời, bỗng thấy Phúc Lộc thở hồng hộc chạy tới, nước mắt rơi lã chã đầy mặt, "Bệ hạ, không tốt......"
Thẩm Trường Trạch không kiên nhẫn, "Chậm một chút nói, vội vàng đầu thai à?"
Phúc Lộc vội vàng lau khóe mắt, thanh âm nghẹn ngào khôn kể, "Mới vừa rồi bà đỡ tới báo, thân thể hoàng quý phi nương nương lạnh băng, đã qua đời rồi."
Trong đầu dường như có sấm sét nổ tung, Thẩm Trường Trạch cảm thấy bản thân vốn nên rơi lệ, nhưng lúc này thần hồn mất hết, chỉ còn lại có mờ mịt vô tận.
Sau một lúc lâu, mới nghe giọng nói cứng ngắc của hắn: "Truyền ý chỉ của trẫm, tấn hoàng quý phi Cố thị làm hoàng hậu, dùng trang phục lộng lẫy hạ táng."
Phúc Lộc khiếp đảm ngẩng đầu, hắn vẫn cho rằng bệ hạ đối với Cố chủ tử chính là yêu thương sâu đậm, hiện giờ Cố chủ tử chết bất đắc kỳ tử, sao bệ hạ lại như người không có việc gì? Trách không được thế gian luôn là nam nhân phụ lòng nữ tử si tâm.
Phúc Lộc đau thương đến cực điểm, cũng không dám biện bạch, chỉ có thể cúi đầu đáp vâng.
Thẩm Trường Trạch giơ tay cho mọi người lui ra, chỉ cảm thấy tầng tầng lớp lớp mệt mỏi đánh úp vào người, chưa từng kiệt quệ đến thế. Như vậy trong nháy mắt, hắn dường như muốn rời đi cùng Cố Tuệ, nhưng —— nàng đã nóng lòng muốn thoát khỏi hắn như vậy, sau khi chết chắc sẽ càng không muốn gặp mặt hắn đi?
Nàng còn cố ý để lại cho hắn một đứa bé, để vướng bước chân hắn, từ đây không rảnh rỗi nhớ tới nàng.
Thẩm Trường Trạch cười tự giễu, hắn gặp qua rất nhiều người tự cho là thông minh, nhưng chỉ có người này là thật sự đã thông minh lại còn nhẫn tâm —— nàng cho rằng hắn thật sự sẽ quên nàng sao?
Không, chỉ sợ cả đời này hắn sẽ bị bóng ma nàng bao phủ.
Nước mắt bỗng nhiên cứ như vậy mà rơi xuống.
*
Cố Tuệ dường như đã đi trong một đoạn đường hầm rất dài, không thấy cuối cùng, cũng không thấy phương hướng.
Nàng không nhớ rõ làm sao mình đi vào được nơi này, mơ hồ nhớ ra mới vừa sinh xong, đang định ngủ một giấc —— cho nên, nàng là đang nằm mơ chăng?
Nằm mơ cũng sẽ có cảm giác thanh tỉnh như vậy sao, Cố Tuệ vuốt vách đá đen nhánh quanh mình, kiên cố dị thường, rất giống loại mà nàng đã từng thấy qua trong miếu Thập Điện Diêm La, vậy thì nàng là quỷ?
Nhưng lần này lại không có đầu trâu mặt ngựa đến dẫn đường cho nàng, cho nên, ngay cả lão Diêm Vương cũng từ bỏ nàng sao?
Cố Tuệ lo sợ bất an tiến về phía trước, trước mắt chợt xuất hiện một ánh sáng trắng, hết sức chói mắt, nàng theo bản năng nâng cánh tay lên, mà khi buông xuống, nàng lại ngơ ngẩn.
Trước mắt rõ ràng là hiện thực nàng đã mơ ước hồi lâu, đường phố tấp nập, dòng người nhộn nhịp, nàng thử đi về phía trước một bước, dưới chân đúng là nhựa đường quen thuộc.
Nói như vậy, nàng thật sự đã trở lại rồi?
Cố Tuệ hoảng hốt, đúng là sơn trọng thủy phục nghi không đường, liễu ánh hoa tươi lại một thôn*, thì ra về nhà lại dễ dàng như vậy.
*Núi sông ngỡ chẳng đường vô/ Qua hàng liễu thấy ruộng hoa, có làng
Nàng gấp gáp muốn nhanh chân chạy đến nhìn cha mẹ anh chị, thầy cô bạn bè, mà trong giây phút vừa nhấc chân lên, nàng mới đột nhiên nhớ tới, bản thân không có anh chị, mà cha mẹ cũng đã sớm chết.
Phòng thuê lạnh băng đương nhiên không thể xem như là nhà, Cố Tuệ do dự mãi, cuối cùng vẫn đến trước cửa nhà chú thím mà nàng đã từng tạm trú khi còn bé, mặc kệ thế nào, nơi này đã chứa đựng không ít ký ức tuổi thơ của nàng.
Nhưng mà, sớm đã cảnh còn người mất, trong phòng khách đặt di ảnh Cố Tuệ, đủ để thể thấy bọn họ vẫn chưa từng quên nàng. Mà trên mặt chú thím cách biệt đã lâu lại lộ ra nụ cười hiếm thấy, thím ôm một đứa bé trong lòng ngực, nhẹ nhàng chọc ghẹo, nhìn chồng thỏa mãn nói: "Anh nói xem, đứa nhỏ này có thể là A Tuệ chuyển thế không? Nếu không, em đã làm thụ tinh ống nghiệm nhiều năm như vậy đều không thành công, sao đến lúc này lại cố tình thành công chứ?"
Chú nàng cũng thở dài hạnh phúc, "Đúng vậy, nhất định là A Tuệ đang phù hộ chúng ta, ít nhiều nhờ có con bé, chúng ta mới có thể có được một gia đình hoàn chỉnh. Còn có tiền bảo hiểm con bé để lại, cũng đã giúp chúng ta cứu lửa sém lông mày, không uổng công chúng ta nuôi dưỡng nó bấy lâu."
Dứt lời, thành kính đi đến trước di ảnh thắp một nén hương.
Cố Tuệ xa xa nhìn, cảm thấy lòng đầy phiền muộn, cũng không phải oán hận hay khổ sở gì, chỉ là phiền muộn mà thôi. Nàng hiểu rất rõ, chú thím đều là người tốt, chỉ là sinh ra làm người bình thường, khó tránh khỏi sẽ vì củi gạo mắm muối tương dấm mà bối rối, những uẩn khúc trong lòng họ lúc trước, sau khi nàng chết cũng được giải trừ, còn thúc đẩy một gia đình mỹ mãn —— thật tốt.
Nhưng mà hiện giờ nàng, nên đi đâu đây?
Cố Tuệ chần chờ thật lâu sau, rốt cuộc vẫn không do dự quay đầu lại, sinh ra trên đời, ai cũng không tránh được vấp ngã, trải qua nhiều lần khổ sở, nhưng cuối cùng cuộc sống vẫn sẽ luôn tiếp diễn như thường. Có lẽ, nàng cũng nên học cách tự gánh vác trách nhiệm của mình đi thôi.
Một loại cảm giác trời đất quay cuồng đánh úp lại, Cố Tuệ giơ tay đỡ trán, ngất đi lần thứ hai.
Sau khi khôi phục ý thức, chỉ cảm thấy quanh mình hết sức ồn ào, tiếng khóc ầm ĩ, dường như đang có một đám người đang thi đấu ai gào to nhất vậy.
Mơ hồ phân biệt ra mấy giọng điệu quen thuộc: Tiểu Trúc bởi vì đã nhiều ngày không uống nước, trở thành giọng thô ráp khó nghe; Bạch Thanh Thanh vốn dĩ có một giọng nói trong veo, lúc này lại nghẹn ngào cực độ, giống như tiếng gió vỡ vụn.
Cố Tuệ nghĩ thầm mấy người này chưa từng học diễn xuất bao giờ, sao lại biết cách diễn kịch Quỳnh Dao, vừa hoa lê đái vũ còn có thể nhu nhược động lòng người nhỉ.
Vì thế không kiên nhẫn nhô đầu ra khỏi quan tài, "Đừng khóc, ồn ào quá, ta đau đầu!"
Mọi người lập tức sửng sốt, ngay sau đó tán loạn như ong vỡ tổ, chạy trốn không còn dấu vết, "Không tốt! Xác chết hoàng hậu nương nương vùng dậy rồi!"
Cố Tuệ:......
--
Tác giả có lời muốn nói: Đã đến lúc viết kết thúc rồi~
Tác giả suy nghĩ, vẫn còn bất an việc phản xuyên, thứ nhất nữ chính đã quen sinh hoạt cổ đại, ở hiện đại cũng không còn huyết thống trực hệ, nếu một hai phải biến thành sinh ly tử biệt, lại xuyên về hiện đại rồi yêu đương có vẻ không quan trọng lắm; thứ hai nam nữ chính đã nảy sinh tình cảm, cũng đã có con, mặc kệ sinh dưỡng như thế nào, dù sao tên nữ chính của truyện này cũng không phải Trịnh Sảng.
---
Editor có lời muốn nói: Mình nghĩ mục đích của việc nữ chính quay về hiện đại là để tháo gỡ khúc mắc trong lòng nàng, dù sao Cố Tuệ vẫn luôn cô độc, luôn cảm thấy ai cũng sẽ rời bỏ mình, cho nên nàng mới mong muốn quay về hiện thực - nơi không có gì ràng buộc để nàng không phải sợ hãi, lo được lo mất.