Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết

Chương 9: Tìm chết



Sau ngày ấy, Bạch Thanh Thanh rất ít lui tới, trừ bỏ bận việc chuẩn bị về thăm người thân, nói không chừng còn phải hỏi thăm tình hình của Minh Quận Vương Thẩm Thường Xuyên một chút, hoặc là viết mấy bức thư tình —— cho dù không gửi được, giữ lại tự mình xem cũng tốt.

Dù sao cũng là một mảnh lòng của nàng.

Bạch Thanh Thanh chưa từng nói rõ với Cố Tuệ, nhưng theo tuyến nguyên tác, Cố Tuệ biết rất rõ, tiểu cô nương đang ở trong giai đoạn mối tình đầu ngây ngô của cuộc đời, chuyện tình yêu này nảy sinh, nguyên nhân hẳn là xảy ra ngẫu nhiên vào ba năm trước —— lúc đó Bạch Thanh Thanh vẫn còn là cung nữ thô sử làm việc ở cục giặt áo, suốt ngày làm bạn với các loại quần áo dơ bẩn, toàn thân đầy mùi hôi thối và mùi bồ kết, đôi tay vốn dĩ trắng nõn nay đỏ bừng vì gió lạnh, còn bị nứt da.

Là Thẩm Thường Xuyên vô tình gặp được mới cứu vớt nàng ra khỏi địa ngục, cho nàng một chút bạc, giúp nàng suy nghĩ thông suốt, còn đổi một công việc khác thoải mái hơn chút, từ sau đó, trong lòng Bạch Thanh Thanh chỉ có một người. Nam nhân ôn nhã như ngọc như vậy, thử hỏi cô gái nào sẽ không động lòng?

Thẩm Thường Xuyên mới đầu thật sự không có tâm tư nào khác, chỉ là thấy nàng đáng thương, ngẫu nhiên bố thí một chút ân huệ mà thôi. Nhưng hoàng đế chậm chạp không con, nghị luận trên triều đình càng ngày càng nhiều, Thẩm Thường Xuyên cũng không ngăn được mà ngo ngoe rục rịch, vừa lúc này hắn vô tình phát hiện, thể chất Bạch Thanh Thanh thế mà có tác dụng với căn bệnh quái lạ kia của hoàng đế, vì thế gãi đúng chỗ ngứa, một mặt lệnh Bạch Thanh Thanh lưu ở trong cung hỏi thăm tin tức cho hắn, một mặt thầm lặng chiêu binh mãi mã, ung dung mưu tính.

Gian tình giữa hai người cũng trong quá trình này mà càng ngày càng sâu. Thẩm Thường Xuyên cũng không phải chỉ có lợi dụng, Bạch Thanh Thanh dịu dàng hoà thuận, quyến luyến nhu tình với hắn, quả thực có thể làm nam nhân cảm thấy thỏa mãn, nhưng, tình nghĩa thâm hậu lại không thắng nổi thời gian, sau khi hắn bước lên ngôi vương, hai người càng lúc càng xa, vì củng cố thế cục trong triều, Thẩm Thường Xuyên nạp nữ tử thế gia làm phi, mà Bạch Thanh Thanh là Hàn Vi Hoàng Hậu cũng qua lâu dài mà chịu vắng vẻ.

Tục ngữ nói rất đúng, không bùng nổ trong trầm mặc cũng sẽ thay đổi trong trầm mặc. Cuối cùng Bạch Thanh Thanh cũng ý thức được, tình yêu không thể là toàn bộ cuộc sống, chỉ có quyền lợi mới là chỗ dựa vĩnh viễn. Vì thế nàng không còn mong đợi Thẩm Thường Xuyên chuyên sủng, mà bắt đầu phát triển thế lực của mình, loại trừ mấy kẻ nguy hiểm, liên lạc với triều đình, cũng chiếm giữ cung điện cho riêng mình, cuối cùng, bước lên vị trí Thái Hậu chí cao vô thượng.

Đó là toàn bộ nội dung của quyển tiểu thuyết nữ chủ văn 《 phượng vũ cửu thiên 》.

Rất khó nói kết cục đến tột cùng là tốt hay xấu, mà khi Cố Tuệ nhìn tiểu cô nương thanh xuân chính trực cười đùa hoạt bát trước mắt, tự đáy lòng cảm thấy thổn thức không thôi, nếu có thể, ai nguyện ý cao xứ bất thắng hàn*? Nàng bỗng nhiên có được hết thảy, thế mà lại mất đi tất cả những thứ vốn có ban đầu.

* người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo

Nhưng, cho dù Cố Tuệ biết hướng đi câu chuyện, nàng cũng không có cách nào thay đổi, không nói đến chuyện Bạch Thanh Thanh và Thẩm Thường Xuyên đã có hảo cảm lẫn nhau, mà người ngoài cuộc như mình cũng không thể chen vào; huống hồ, vận mệnh của bản thân nàng còn không thoát khỏi, nói gì tới cứu vớt người khác?

Thôi đành hôm nay có rượu thì hôm nay say vậy.

Ôm tâm tư tự sa ngã như vậy, Cố Tuệ cuối cùng hạ quyết tâm, nàng muốn vào đêm trăng tròn này tự tiện xông vào Dưỡng Tâm Điện, mặc kệ Thẩm Trường Trạch biến thân thành người sói hay sinh vật đáng sợ nào khác, chỉ cần có thể giúp nàng thoát khỏi thế giới này, vậy thì không thể tốt hơn.

Vì thế nàng nói bóng nói gió với Phúc Lộc hỏi thăm tình huống hoàng đế, bất đắc dĩ Phúc Lộc ngày thường là phật Di Lặc luôn nở nụ cười, nhưng một khi chuyện liên quan đến hoàng đế liền nói năng thận trọng giữ kín như bưng, hắn còn nói Cố Tuệ đừng quá mức tò mò về chuyện này —— thật lòng là vì tốt cho nàng.

Cố Tuệ không thu thập được bất kỳ tin tức hữu dụng nào, chỉ có thể dò đá qua sông, tệ nhất cũng chỉ chết mà thôi —— không đúng, đây là tốt nhất.

Đảo mắt ngày mười lăm đã đến, không khí trong cung càng thêm thần hồn nát thần tính* trông gà hoá cuốc, hận không cần ra cửa sẽ không ra, duy chỉ có Minh Nguyệt Cung là hết thảy như thường.

* hốt hoảng

Người tới hầu hạ Cố Tuệ, phần lớn là người mới tiến cung, ngây thơ mờ mịt, còn những lão nhân có tri thức có năng lực thì lại không hề quan tâm nàng.

Đương nhiên như thế cũng tốt, ít nhất sẽ không ai ngăn cản kế hoạch của nàng.

Cố Tuệ suy nghĩ suốt đêm, quyết định vẫn cải trang một phen, Dưỡng Tâm Điện của hoàng đế không thể tự tiện xông vào, nhưng không chừng Phúc Lộc sẽ cho người tuần tra bên ngoài, hóa trang thành thái giám sẽ dễ lẫn vào hơn. Còn nữa, nếu nàng vẫn mang thân phận Quý Phi, hoàng đế có lẽ sẽ kiêng kị thế lực nhà vợ, nhưng nếu là một tiểu thái giám vô danh không họ thì không sao —— gϊếŧ rồi chôn qua loa, càng tiện lợi.

Tiểu Trúc cũng không biết chuyến này hung hiểm, nha đầu này từ trước đến nay cẩu thả thiếu căn cơ, nhìn chủ tử nhà mình lén lút giả dạng, còn khen tự đáy lòng nói: "Nương nương mặc vào trang phục thái giám này, thật đúng giống một tiểu hoàng môn* môi hồng răng trắng, so với ngày thường càng anh tuấn hơn."

*một chức quan của thái giám

Nàng không biết nhiều chữ lắm, nhưng tiểu thuyết lại xem qua không ít. Tuy nói phi tần hành động như thế không hợp quy củ, nhưng trong truyện dân gian cũng không thiếu những kiểu tán tỉnh này, còn có chuyện hoàng đế trang điểm hoàng hậu thành thôn phu nông phụ đây, có thể thấy được chỉ cần tâm ý tương thông, quy củ đều bỏ qua một bên, ngược lại còn được coi là một loại tình thú.

Nói không chừng hoàng đế sẽ thích kiểu này đấy? Không thấy người hầu hạ Dưỡng Tâm Điện đều là thái giám sao, ngoại trừ Phúc Lộc công công tai to mặt lớn, những người khác đều tuổi trẻ anh tuấn, có lẽ đã sẵn sàng để hoàng đế phóng hoả rồi.

Cố Tuệ nghe xong một phen lời lẽ uyên bác của Tiểu Trúc, nghĩ thầm nhiều năm danh dự của Thẩm Trường Trạch bị hủy trong một chốc, bất quá, chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, nếu không Thẩm Trường Trạch còn đang tuổi huyết khí phương cương, sao một cái trứng cũng không đẻ ra chứ?

Nhưng chuyện không liên quan gì tới nàng, Cố Tuệ cũng lười đi để ý, dù sao qua tối nay, nàng sẽ thoát khỏi khối thân thể này đi đầu thai, mọc cánh thành tiên bay đi rồi.

Tối nay tuy là trăng tròn, bầu trời lại có không ít sao, chói lọi treo trên cao, trông càng cô quạnh. Lại không biết từ đâu nổi lên một trận gió, thổi đến cơ thể lạnh căm, ngược lại cảm thấy khiếp sợ đến hoảng.

Chủ tớ hai người nhanh chóng đi qua hồ, Tiểu Trúc vẫn là bộ dạng cung nữ, Cố Tuệ sụp mi thuận mắt, che lại hai tay trong tay áo, giống như thói quen thường ngày của thái giám. Người ngoài thấy, cũng chỉ nghĩ các nàng đùa giỡn giả phượng hư hoàng*, không thèm để ý.

*Này là truyện/phim nội dung đại loại nữ giả nam, nam giả nữ rồi hai người yêu nhau (chi tiết xin mời google)

Chờ tới bên ngoài Dưỡng Tâm Điện, Tiểu Trúc nhanh chóng nhét một cái lò sưởi mạ vàng vào trong lòng ngực nàng, nói: "Nương nương cẩn thận gió lạnh, mau vào đi!"

Cố Tuệ có chút muốn cười, đều đã đến đây rồi thì còn cần gì giữ ấm, nhưng đây là mảnh hảo tâm của nha đầu này, nàng vẫn thật cẩn thận nhận lấy —— nói không chừng đây chính là lần gặp mặt cuối cùng của các nàng.

Trong giọng nói không ngăn được mang theo một chút thương cảm, "Ngươi tự bảo trọng."

Tiểu Trúc nước mắt lưng tròng, tiểu thư chưa từng săn sóc ôn nhu nói với nàng như vậy, xoa xoa khóe mắt, hốc mắt hồng hồng, "Ngài đừng trì hoãn nữa, cẩn thận trễ giờ."

Nàng vẫn như cũ cho rằng tiểu thư là vì tiền đồ mới mạo hiểm, chỉ cần có thể chính thức được hoàng đế sủng hạnh, vận khí tốt lại mang thai, sau này có người để trông cậy vào thì không cần sầu lo nữa.

Cố Tuệ liếc mắt thật sâu nhìn nàng một cái, tựa hồ muốn đem hình ảnh cô nương này in sâu vào trong đầu —— nàng xin lỗi Tiểu Trúc, cũng xin lỗi Cố gia.

Nàng đã được định là người không xứng đáng, cho nên, cũng đừng vì nghe tin nàng chết mà rơi lệ.

Cố Tuệ lấy một hơi dũng cảm, đi vòng qua hai sư tử bằng đá trước viện, không biết là do vận khí nàng quá tốt, hay người trong cung này quá mức khiếp đảm không dám tới gần, Cố Tuệ không phí khí lực nào đã đến được cửa.

Không nghe được chút động tĩnh nào bên trong, là hoàng đế đã ngủ, hay bị bệnh kia lăn lộn đến ngất đi rồi?

Cố Tuệ nhẹ nhàng vén rèm đi vào, nghiêng người một cái, cũng không phát ra quá nhiều tiếng động —— nàng tới là để chết theo cách ưu nhã, kêu kêu quát quát không phù hợp với của phong cách của nàng.

Nhưng vẫn bị người bên trong phát hiện, "Ai?"

Nghe ra là giọng nói của Thẩm Trường Trạch, hơi khàn, lộ ra vô cùng mỏi mệt.

Cố Tuệ không đáp, rón ra rón rén đi về phía trước, nhưng lúc này đã không còn cách nào giữ nguyên ưu nhã, một trận đau đớn truyền đến dưới chân, làm nàng không nhịn được ai da một tiếng, nàng chỉ mặc trang phục của thái giám, lại không biết bộ ủng màu đen này quá cứng —— không đúng số đo của nàng, cũng không mềm mại như giày lụa ngày thường.

Kết quả đạp vào đồ vật.

Trong phòng không đốt đèn, vô cùng tối tăm, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Cố Tuệ miễn cưỡng thấy rõ mấy đồ lặt vặt trên mặt đất, thì ra là mảnh sứ linh tinh vỡ vụng, qua hoa văn trên mảnh sứ, Cố Tuệ nhận ra là vật cổ trang trí trên giá —— chẳng lẽ lúc hoàng đế phát bệnh phải dựa vào đập đồ vật để giải toả sao?

Còn tưởng rằng hắn sẽ gϊếŧ hai người để giải sầu đấy!

Cố Tuệ chịu đựng đau đớn, nhưng không cách nào dùng lực, chỉ phải nhìn trộm hoàng đế —— tiến thoái lưỡng nan, nên làm cái gì bây giờ?

Thẩm Trường Trạch sớm đã thấy rõ khuôn mặt nàng, bởi vì tối nay ánh trăng quá sáng, mà thân hình Cố Tuệ cũng không giống nam nhân —— có nam nhân nào đi đường lại rụt người như chim cút đâu?

Không biết giờ phút này cảm xúc của Thẩm Trường Trạch có vững vàng hay không, hắn chỉ nhấp môi im lặng đi lại, nắm lấy mắt cá chân nàng, một tay rút miếng sứ đâm vào trong thịt ra, tiện đà ném cho nàng một cái khăn tay.

Cố Tuệ đành phải chịu đựng đau đớn xuyên tim từ gót chân tự mình băng bó, còn rảnh rỗi trêu đùa hoàng đế, "Bệ hạ không hiếu kỳ vì sao thần thiếp lại đây sao?"

Trong lòng lặng lẽ thở dài bỏ lõ một cơ hội tốt, nếu đến đây một khắc trước, không chừng này nàng đã trở thành vong hồn dưới đao.

Vì sao ông trời cứ luôn muốn đối nghịch với nàng nha!

Thẩm Trường Trạch thấy vẻ mặt nàng không có sợ hãi, không khỏi cười lạnh, "Lá gan ngươi thật lớn, Phúc Lộc không nói kiêng kị trong cung với ngươi sao?"

Cố Tuệ vốn định giả ngu, nhưng hiển nhiên không thể gạt được mắt sáng như chim ưng của Thẩm Trường Trạch, chỉ phải thẳng thắn thành khẩn bẩm báo, "Phúc công công có nói qua, nhưng thần thiếp lo lắng long thể bệ hạ, nên không dám không tới."

Thẩm Trường Trạch ghét nhất là nữ nhân dối trá, càng a dua xu nịnh, càng làm hắn ghét bỏ.

Nhưng trải qua chuyện vừa nãy, Thẩm Trường Trạch đã sớm vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, nên sẽ không vì chút việc nhỏ này mà bị chọc giận, chỉ lạnh nhạt nói: "Trẫm không có việc gì, ngươi trở về đi."

Cố Tuệ đương nhiên không chịu, không nói tới nàng khập khiễng thế này không cách nào đi đường, nhưng cho dù có hoàn hảo như ban đầu, nào chịu tay không mà về?

Chẳng lẽ chờ đến tháng sau, thế thì quá gian nan rồi.

Cho nên nàng lấy hết can đảm câu lấy cổ hoàng đế, hai cánh tay nhỏ mềm như ngó sen quấn lên, lại ra vẻ nũng nịu cười nị, "Bệ hạ bỏ được thần thiếp rời đi sao?"

Dưỡng Tâm Điện chưa từng có người nào ngủ lại, Cố Tuệ đánh cược, Thẩm Trường Trạch chán ghét nhất là bị nữ nhân nhào vào trong ngực —— bởi vậy nàng càng phải làm theo cách ngược lại.

Quả nhiên trong mắt Thẩm Trường Trạch liền nhiễm một chút tàn bạo, không chút do dự mà đem nữ nhân ném ra, lạnh lùng nói: "Gia giáo Cố gia dạy ngươi hạ tiện, không biết tự trọng như thế?" Cố Tuệ cũng không đỏ mặt, "Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương li*, thiên tính nam nữ, sao lại xem như hạ tiện?"

* Mong được tâm của người, bạc đầu không phân ly

Thẩm Trường Trạch hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp lời, nhưng xem cảm xúc trong mắt hắn, hiển nhiên có chút bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi.

Cố Tuệ lại đơn giản bổ thêm một đao, "Bệ hạ có lý do gì khó nói sao? Bởi vậy nơi nơi câu nệ, theo đúng khuôn phép, không dám phóng túng?"

Nhìn sắc mặt của Thẩm Trường Trạch, trông rất giống như muốn dùng kim may áo khâu miệng nàng lại.

Người bình thường lúc này nên thấy chuyển biến không tốt mà lui, nhưng Cố Tuệ lại ăn gan hùm mật gấu, chỉ lo lải nhải, "Để thần thiếp đoán một cái, bệnh bệ hạ không dùng thuốc và kim châm để chữa, nói vậy căn nguyên là ở trong lòng, là bởi vì có nguyện vọng gì chưa xong, hoặc là từng mất đi người nào đó cực kỳ quan trọng, cho nên liên tục điên cuồng, không kềm chế được?"

Trong sách mặc dù chưa hề nói rõ, nhưng có liên quan đến bóng ma thời thơ ấu, Cố Tuệ không có hứng thú cứu vớt, nhưng cũng không muốn thấy một người cả ngày nhớ mãi chuyện cũ mà không thể tự thoát ra được, bởi vậy mới hại thêm càng nhiều người —— coi như trước khi nàng chết làm một việc thiện cuối cùng đi.

Đương nhiên bệnh tâm lý phải phát tiết ra mới có thể tiếp tục chỉ dẫn, nhưng đối với bệnh nhân đã nguy kịch như Thẩm Trường Trạch mà nói, kẻ hèn chỉ nói mấy câu hiển nhiên không có tác dụng đáng kể, ngược lại càng làm hắn rơi vào điên cuồng lớn hơn.

Hắn cơ hồ không chút do dự duỗi tay nắm lấy cổ Cố Tuệ.

Cảm giác nghẹt thở mãnh liệt truyền đến từ khí quản, Cố Tuệ theo bản năng hoạt động tay chân, nhưng giãy giụa của nàng ở trong mắt Thẩm Trường Trạch vô cùng bé nhỏ —— đối với một mãnh thú hung tính quá độ mà nói, duy chỉ có xác chết lạnh băng của con mồi mới  có thể cho nó một chút an ủi.

Tử vong quả thực không phải một chuyện tốt đẹp gì a...... Cố Tuệ cảm giác sức lực trong cơ thể từ từ xói mòn, ý thức cũng càng ngày càng yếu đi, khoảnh khắc trước khi lâm chung, nàng nhớ tới gia đình của mình ở hiện đại kia, tuy không tính là cỡ nào phú quý, nhưng lại ấm áp suốt đời.

Lúc này hẳn là có thể thuận lợi trở về nhỉ?

Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, một cổ đau đớn bén nhọn làm nàng bừng tỉnh từ hỗn độn, là lò sưởi Tiểu Trúc nhét vào túi nàng vô ý rớt ra, tàn than đỏ sậm rơi xuống mu bàn tay nàng, Cố Tuệ đau đến chảy ra nước mắt —— trách không được đều nói tay đứt ruột xót, vì sao ngay cả chết cũng không cho nàng chết thật tốt, nàng nhất định phải xui xẻo như thế sao?

Nghĩ như vậy, nước mắt càng thêm mãnh liệt. Nàng dù sao cũng chỉ là một cô bé chưa trải qua sóng gió, trên tay trên chân đều bị thương, cổ còn bị người bóp, nào còn cười được?

Thẩm Trường Trạch nhìn khuôn mặt trẻ con trước mắt, trong đầu mơ hồ hiện ra gương mặt Trường Nhạc trước khi chết, cũng cuộn tròn thân thể như thế này, mặt đầy nước mắt nhìn hắn, "Ca ca......"

Hắn cuối cùng vẫn không cứu nàng về.

Cố Tuệ chờ đợi hình phạt như địa ngục này mau chóng kết thúc, ai ngờ áp lực trên cổ lại dần dần thả lỏng, nỗ lực ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Trường Trạch đã thu hồi cánh tay, lấy một loại thần sắc cực kỳ phức tạp mà nhìn nàng.

Cố Tuệ thật sự không còn sức lực nào nghiên cứu ý nghĩa biểu tình kia của hắn, bởi vì thiếu oxy và đau đớn cực độ, nàng đã ngất đi.

*

Lần thứ hai tỉnh lại, Cố Tuệ thoải mái dễ chịu lăn lộn trong chăn gấm mềm xốp, miệng vết thương trên tay chân đã được bôi thuốc mỡ lạnh căm căm, không còn khó chịu, ngoại trừ cổ vẫn còn hơi kỳ quái —— lúc đó sức lực của Thẩm Trường Trạch lớn đến kinh người, nhưng hắn lại không bóp chết nàng, ngược lại ngay phút cuối cùng lại mềm lòng buông tha, thật đúng là nam nhân vô dụng.

Cố Tuệ chửi thầm, giãy giụa đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, lúc này mới phát giác nơi mình ở hình như có chút khác thường, trong ấn tượng của nàng, Minh Nguyệt Cung nào có hoa lệ như vậy?

Phúc Lộc ân cần tiến lên, đem canh sâm đã được nấu đặc đưa tới tay nàng, vốn hắn nên tự mình đút thuốc, bất quá...... Vẫn chớ chọc bệ hạ tức giận thì hơn.

Cố Tuệ cũng không tinh tế, đưa chén canh đã uống sạch, chỉ cảm thấy thần sắc béo công công này có chút khác thường, nhưng đối phương đã có một mảnh hảo tâm, Cố Tuệ cũng không tiện duỗi tay đánh gương mặt tươi cười, chỉ thuận miệng hỏi: "Công công, sao lại làm phiền ngài lại đây?"

Phúc Lộc xua tay cười nói: "Nương nương cứ đùa, nô tài làm việc ở chỗ này, nào có thể là làm phiền? Ngài cũng quá đề cao nô tài."

Tay cầm muỗng bạc của Cố Tuệ không ngăn được cứng đờ ngay tức khắc, nghe ý tứ này, chẳng lẽ nàng đang ở Dưỡng Tâm Điện?

Bỗng nhiên cảm ứng được người nào đó nhìn chăm chú, ánh mắt từ từ dời qua, đối diện với khuôn mặt tuấn tú vô biểu tình của Thẩm Trường Trạch, "Ở đến quen rồi?"

Cố Tuệ thiếu chút nữa hất chén canh sâm lên giường, tổn thọ quá đi, từ khi nào Thẩm Trường Trạch học được kim ốc tàng kiều rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.