Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 196: Một nhà bốn người tham gia chương trình thực tế (2)



"Em trai không thể đi sao?" Kỳ Kỳ hỏi Giang Mặc Thần.

"Cũng không phải là không thể đi, nhưng Nghiên Nghiên còn hơi nhỏ, trước đó có bé nào nhỏ như vậy tham gia chương trình không?" Giang Mặc Thần hỏi Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Hình như là có, nhưng em cũng không có chú ý."

Y nhìn Nghiên Nghiên, nghiêm túc nói: "Nghiên Nghiên muốn cùng đi hả?"

Nghiên Nghiên gật đầu, "Cùng đi."

"Nhưng đến lúc đó có thể sẽ có một ít nhiệm vụ và khiêu chiến, Nghiên Nghiên sợ không?"

"Nhiệm vụ và khiêu chiến là gì ạ?" Nghiên Nghiên không rõ.

"Chính là muốn con làm một ít chuyện tương đối khó."

"Ba ba giúp con."

"Ba ba không thể giúp con."

"Vậy anh giúp con."

Yến Thanh Trì cảm thấy tuy rằng tuổi nó không lớn, nhưng trật tự lại rất rõ ràng, còn biết để người khác giúp nó, nhẹ giọng cười, "Thật ra thì anh cũng có thể giúp con, nhưng đến lúc đó con phải ngoan ngoãn nghe lời anh, được chứ?"

"Được ạ." Nghiên Nghiên lắc chân ngắn nhỏ của mình, "Con luôn rất ngoan mà ~ rất nghe lời luôn á ~"5

"Phải không? Bé Nghiên Nghiên của chúng ta thật tuyệt nha." Yến Thanh Trì khen nó.

Nghiên Nghiên cười tủm tỉm không chút khách khí phất phất tay, "Đừng khách khí nha ~ đương nhiên mà ~"1

Yến Thanh Trì bị nó chọc cho tức cười, "Ai dạy con câu đương nhiên thế, sao con lại biết câu này."

Nghiên Nghiên chỉ chỉ TV, "Người trong đó nói."

"Con còn biết học theo TV nói chuyện nữa."

Nghiên Nghiên nghiêng đầu nhìn y, cười hắc hắc hắc, rất kiêu ngạo.

Giang Mặc Thần xoa xoa đầu nó, cảm thấy nhóc con này lanh thật, Nghiên Nghiên ôm cánh tay hắn, muốn hắn ôm mình. Giang Mặc Thần vớt nó vào lòng mình, để nó ngồi trên đùi mình, "Cứ vậy đi, một nhà bốn người chúng ta cùng ra ngoài chơi."

"Dạ." Kỳ Kỳ đáp.

Nghiên Nghiên cũng phụ họa theo, "Dạ."

Giang Mặc Thần hôn mặt nó, "Đến lúc đó gặp phải khó khăn không cho khóc nha."

Nghiên Nghiên hừ một tiếng, "Con mới không khóc đâu, con là tiểu anh hùng, tiểu anh hùng sẽ không khóc!"

Yến Thanh Trì thấp giọng cười cười, hỏi Kỳ Kỳ, "Gần đây nó lại đang xem phim hoạt hình gì? Trước đó không phải nói mình là khủng long nhỏ sao? Sao bây giờ lại biến thành tiểu anh hùng rồi."

"Bởi vì khủng long nhỏ chiếu xong rồi, bây giờ đang chiếu "Tiểu Anh Hùng Boca", chờ Boca chiếu xong, em sẽ đổi người."

Yến Thanh Trì nhìn Nghiên Nghiên, cảm thấy hình ảnh của nó bây giờ, chắc là hình ảnh khi còn nhỏ y hâm mộ nhất, tuy rằng khi còn nhỏ y chưa từng từng trải qua thời gian sung sướng như vậy, nhưng cũng may con y có thể. Y cúi đầu kéo Kỳ Kỳ vào lòng mình, hỏi Kỳ Kỳ, "Vậy gần đây Kỳ Kỳ đang xem cái gì?"

"Con xem Boca với Nghiên Nghiên á." Kỳ Kỳ ôn nhu nói.

"Boca đẹp sao?" Yến Thanh Trì hỏi hắn.

Kỳ Kỳ cười, nói nhỏ, "Thật ra trước đó con đã xem Boca rồi, chẳng qua Nghiên Nghiên chưa từng xem, nên con mới xem với em, ba ba con nói với ba ba cái này nè," bé che tai Yến Thanh Trì lại thầm thì, "Có vài lần con nói với Nghiên Nghiên sau cảnh đó sẽ tới có chuyện gì xảy ra, Nghiên Nghiên chưa từng xem nên em không biết, đến lúc chiếu đến cảnh đó, em rất kinh ngạc, cảm thấy con thật giỏi."

Bé nói xong, cong mắt nhìn Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì xoa xoa đầu bé, trêu ghẹo, "Thật giảo hoạt nha."

"Ba ba giữ bí mật giúp con nha."

"Được." Yến Thanh Trì nhéo nhéo mặt bé, ôm bé.

Từ sau khi trong sân lắp đặt trò chơi nhi đồng, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên dành càng nhiều thời gian ở trong sân. Nghiên Nghiên thích chơi cầu trượt, Kỳ Kỳ thích xích đu, hai đưa thường xuyên chơi cùng nhau.

Hôm nay, Kỳ Kỳ chỉ vào bập bênh nói với Nghiên Nghiên, "Chúng ta chơi cái này đi."

"Được á." Nghiên Nghiên đi qua, nhìn chỗ ngồi trên bập bênh, "Có phải cần ngồi lên trên đó không ạ?"

Kỳ Kỳ gật đầu, "Em ngồi lên trước đi."

Nghiên Nghiên mở chân ngắn nhỏ của mình, ngồi xuống chỗ ngồi, "Ngồi xong."1

Kỳ Kỳ đi tới, nắm hai tay nó đặt ở tay nắm, "Cầm cái này nha."

Nghiên Nghiên gật đầu, "Cầm chắc."

"Nắm thật chặt nha, không cho buông tay."

"Dạ dạ, Nghiên Nghiên nhớ kỹ rồi."

Lúc này Kỳ Kỳ mới yên tâm đi qua bên kia, ngồi trên ghế dựa, bé lớn hơn Nghiên Nghiên rất nhiều, cân nặng cũng lớn hơn Nghiên Nghiên, mới ngồi lên đã ép bập bênh bên này xuống, làm chỗ ngồi của Nghiên Nghiên bên kia bị nâng lên cao.

Nghiên Nghiên dùng sức đè xuống, nhưng mãi vẫn ở bên trên, vội vàng hô, "Anh ơi, em không xuống được."

Kỳ Kỳ hơi nâng người lên làm mình nhẹ đi, lúc này Nghiên Nghiên mới xuống được một chút, cười khanh khách. Kỳ Kỳ lại ngồi xuống, Nghiên Nghiên lập tức bay lên, nhóc con tìm được lạc thú, rất vui vẻ nhìn ngắm bốn phía.

Nghiên Nghiên chơi một lát, đã sinh ra hứng thú với trò chơi chợt cao chợt thấp này, vừa chơi vừa kêu "Lại đi lại đi, Nghiên Nghiên muốn lên cao."

Kỳ Kỳ ngồi xuống, Nghiên Nghiên "Oa" một tiếng bay lên không trung. Không được một lát, lại kêu, "Anh ơi, Nghiên Nghiên muốn đi xuống."

Kỳ Kỳ cố ý chọc bé, "Em dùng sức đi, tự mình áp xuống."2

Nghiên Nghiên dùng sức ép vài cái cũng không thể xuống được, chu mỏ nãi thanh nãi khí hô, "Nghiên Nghiên không thể xuống."

"Em dùng sức đi."

"Dùng rồi." Nghiên Nghiên nhấn mạnh.

"Nhưng mà anh cũng mệt mỏi, Nghiên Nghiên em ngồi ở trên cao một lát đi, chờ anh nghỉ ngơi rồi mới xuống được không?"

Nghiên Nghiên rất nghe lời gật đầu, "Vậy anh nghỉ ngơi nhanh lên nha."

Kỳ Kỳ cảm thấy bộ dáng nghe lời của nó đặc biệt đáng yêu, "Ừm" một tiếng, chống tay nhìn nó.

Nghiên Nghiên đợi một lát thấy bé vẫn không có động tĩnh gì, hỏi, "Anh ơi anh nghỉ ngơi xong chưa? Còn mệt không?"

Kỳ Kỳ gật đầu, "Còn mệt."

Nghiên Nghiên đành phải "Ờm" một tiếng, chờ bé nghỉ ngơi xong rồi thả mình xuống. Bé con nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nhìn thấy chim sẻ đậu trên xích đu. Con chim sẻ kia rất bụ bẫm, nâng cái bụng phình phình đi tới đi lui trên ghế xích đu, còn thường chuyển động đầu nhỏ của mình, cúi đầu mổ mổ xích đu.

Nghiên Nghiên rất kinh hỉ chỉ vào chim sẻ cho Kỳ Kỳ xem, "Trên xích đu có chim nhỏ." Nói xong rồi muốn xoay người chuẩn bị đi xuống.

Làm Kỳ Kỳ và Yến Thanh Trì bên cạnh sợ hết hồn, "Em đừng nhúc nhích." Kỳ Kỳ hô.

Yến Thanh Trì cũng vội vàng đi tới bên cạnh bập bênh bé con ngồi, tùy thời chuẩn bị ôm nó xuống.

Nghiên Nghiên không rõ nguyên do, nhìn Kỳ Kỳ, "Em không có động mà."

"Cầm chắc nha, trước đó em đồng ý với anh thế nào, có phải đã hứa không thể buông ra không?" Kỳ Kỳ hỏi hắn.

Lúc này Nghiên Nghiên mới nhớ tới mình đã hứa với Kỳ Kỳ cái gì, vội vàng nắm chặc tay cầm, giòn rụm nói, "Cầm chắc lắm, không động."

Kỳ Kỳ cũng không dám chọc nó nữa, chậm rãi thả nó xuống, sau đó nhanh chóng chạy qua ghế bập bênh bên kia.

Nghiên Nghiên vẫn nắm chặt tay cầm trước mặt, thấy anh tới bên cạnh mình, ngẩng đầu nhìn bé, hỏi, "Bây giờ em buông lỏng ra được chưa?"

Kỳ Kỳ gật đầu, "Được rồi."

Bé ôm Nghiên Nghiên xuống khỏi ghế bập bênh thượng, nghiêm túc nói, "Lúc chơi trò này không thể xoay qua xoay lại, vừa nãy em mới lung lay một chút, làm anh sợ muốn chết."

Nghiên Nghiên quay đầu chỉ vào xích đu cách đó không xa, âm thanh mềm mại, "Có chim nhỏ, Nghiên Nghiên muốn bắt chim nhỏ."

"Vậy cũng không thể lộn xộn, nếu không sẽ ngã xuống, ngã xuống rất đau."

Nghiên Nghiên nhìn nhìn bập bênh bên cạnh, "Ồ" một tiếng.

Kỳ Kỳ nhìn bộ dáng ngây thơ của nó, hơi tự trách, cảm thấy đều do bé muốn chọc Nghiên Nghiên, nên Nghiên Nghiên mới ở trên không lâu như vậy, mới muốn động đậy, thiếu chút nữa đã ngã xuống. Bé hơi áy náy, cong lưng hôn hôn mặt Nghiên Nghiên, nhỏ giọng nói: "Là anh không tốt, anh không nên cố ý chọc em, lần sau sẽ không chọc em trên bập bênh nữa."

Nghiên Nghiên ngốc, nó không biết vừa nãy Kỳ Kỳ chọc nó, cũng không nhận ra mình vừa thiếu chút nữa đã có thể bị ngã, nó càng không rõ vì sao đột nhiên anh lại xin lỗi mình, vì thế gãi gãi đầu nhỏ, nhìn Kỳ Kỳ, lại nhìn Yến Thanh Trì bên cạnh, cuối cùng vẫn nhìn Kỳ Kỳ, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn, "Không có sao hết á ~" Nghiên Nghiên biết những lời này luôn không sai, nó cười hì hì, "Em không trách anh, em thích anh nhất mà ~"

Kỳ Kỳ ôm nó, nhìn bộ dáng đơn thuần đáng yêu của bé con, nhịn không được lại hôn nó, "Anh cũng thích Nghiên Nghiên nhất."

Nghiên Nghiên vòng tay ôm eo bé gọi anh anh làm nũng trong lòng bé, Kỳ Kỳ ôm nó, ôm ôm nó lên.

Yến Thanh Trì nhìn hai anh em nó lại bắt đầu nhão nhão dính dính như bình thường, trái tim vừa treo lên cổ họng đã rớt xuống, y cười cười, nhìn thoáng qua Kỳ Kỳ, cảm thấy bé đã nói rõ ràng đạo lý với Nghiên Nghiên rồi, mình cũng không cần nói thêm nữa. Vì thế, y lui về ngồi xuống bên cạnh xích đu.

Lúc Bác Nghiên tới tìm Kỳ Kỳ chơi, chỉ thấy Yến Thanh Trì đang ngồi trên ghế trước bàn đá đọc sách, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên trên sàn nhún nhảy, vừa nhảy vừa cười.

Nghiên Nghiên mệt mỏi, ngồi xuống sàn nhún, nhìn Kỳ Kỳ còn nhún lên nhún xuống trên sàn nhảy, hô, "Anh, anh lại đây một chút đi, đến chỗ em nè."

Kỳ Kỳ lập tức nhảy tới bên cạnh bé con, nhảy xung quanh nó, bé nhảy rất cao, dưới lực đàn hồi của sàn nhảy, Nghiên Nghiên cũng bị bắn bắn lên cao, nó cảm thấy như vậy rất thú vị, vội vàng nói, "Anh ơi anh xem nè, em bị bắn lên á."2

Kỳ Kỳ cười ha ha, tăng thêm lực độ, làm Nghiên Nghiên bắn cao hơn một tí.

Hai đứa đang chơi, lại thấy Bác Nghiên cởi giày bước vào, Kỳ Kỳ rất kinh hỉ, dừng động tác nhún nhảy của mình lại, ổn định thân hình, đi qua hỏi nhóc, "Sao cậu lại tới đây?"

"Tớ đến tìm cậu chơi." Bác Nghiên nói.

Kỳ Kỳ kéo nhóc đến giữa sàn nhún, hỏi, "Nghiên Nghiên cậu muốn cùng chơi sàn nhún với chúng tớ không?"

Bác Nghiên gật đầu, "Được nha."

Nói xong hai đứa cùng nhảy xung quanh Nghiên Nghiên, mới đầu Nghiên Nghiên còn cảm thấy chơi như vậy rất vui, sau lại lại cảm thấy quá mệt mỏi, nên lại bò đi, tự mình tìm một góc ngồi, còn phất phất tay với Kỳ Kỳ và Bác Nghiên.

Kỳ Kỳ cười, hỏi Bác Nghiên, "Cậu làm bài tập về nhà xong chưa?"

"Làm xong rồi, cậu thì sao?"

"Tớ cũng làm xong."

"Bây giờ nhà các cậu có cái sân này, có thật nhiều trò chơi nha." Bác Nghiên hơi hâm mộ.

Kỳ Kỳ gật đầu, rất tự hào nói: "Phụ thân dựng cho tớ và Nghiên Nghiên, để hai chúng tớ chơi, đúng rồi, có phải cậu còn chưa nhìn thấy Tuyết Cầu không, tớ mang cậu đi gặp nó."

Hai đứa nói xong, muốn xuống sàn nhún, Nghiên Nghiên lập tức ngồi dậy, "Hai anh đi đâu vậy? Em cũng phải đi."

Kỳ Kỳ xoay người đón nó, "Mang Nghiên Nghiên đi xem Tuyết Cầu, Nghiên Nghiên còn chưa thấy Tuyết Cầu đâu."

"Nghiên Nghiên thấy rồi," Nghiên Nghiên phản bác: "Nghiên Nghiên còn sờ qua nữa."

Kỳ Kỳ cười, bé đã sớm phát hiện Nghiên Nghiên không phân biệt được hai từ Nghiên Nghiên và Nghiên Nghiên, cho nên mỗi lần Bác Nghiên tới, bé đều kêu Nghiên Nghiên là em trai mà không phải kêu tên nó, "Không phải nói em, là nói anh Nghiên Nghiên của em."2

Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn Bác Nghiên, Bác Nghiên mỉm cười nhìn nó.

Nghiên Nghiên gật đầu, "Là anh Nghiên Nghiên à."

"Đúng vậy."

Kỳ Kỳ giúp Nghiên Nghiên mang giày, cũng mang giày cho mình, lúc này mới đi đến bên cạnh Yến Thanh Trì, nhìn Tuyết Cầu đang ghé vào bên chân y phơi nắng.

Bé sờ sờ Tuyết Cầu, quay đầu nhìn Bác Nghiên, "Đây là Tuyết Cầu."

Bác Nghiên đến gần nhìn nhìn, "Thật đáng yêu nha."

Kỳ Kỳ "Ừm" một tiếng, nhỏ giọng nói, "Tuyết Cầu là con gái đấy."

"Vậy à, tớ sờ nó chút được không?" Bác Nghiên hỏi.

"Được chứ."

Bác Nghiên duỗi tay sờ sờ Tuyết Cầu, "Thật ngoan."

"Đáng tiếc Tuyết Cầu không thể ra ngoài chơi cùng chúng tớ."

"Ra ngoài chơi?"

"Đúng vậy," Kỳ Kỳ vui vẻ nói, "Vài ngày nữa, gia đình tớ sẽ cùng ra ngoài chơi."

"Đi đâu vậy?"

Vấn đề này làm Kỳ Kỳ nghẹn lời, bé ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Trì, "Ba ba, chúng ta đi đâu chơi vậy?"

"Còn chưa biết, để xem tổ tiết mục sắp xếp như thế nào."

"Tổ tiết mục?" Bác Nghiên bắt được từ mấu chốt.

Yến Thanh Trì cười nói, "Con biết "The Family" không? Vài ngày nữa chú và chú Giang của cháu sẽ mang Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên tham gia chương trình này."

Bác Nghiên an tĩnh một lát, hỏi, "Chương trình này, là người một nhà cùng nhau tham gia sao?"

"Đúng vậy."

"Nhà chúng con có tham gia được không ạ?"

Yến Thanh Trì không nghĩ tới nhóc sẽ hỏi cái này, y nghĩ nghĩ, "Chắc là được, mẹ con là đạo diễn, có lẽ sẽ được."

Hai mắt Bác Nghiên tỏa ra ánh sáng, "Thật không ạ? Con phải về nói với ba mẹ con."

Kỳ Kỳ nghe vậy, cũng rất vui vẻ, "Vậy Nghiên Nghiên, cậu có thể đi chơi với chúng tớ."

"Ừm." Bác Nghiên gật đầu, nhóc nghĩ đến mình được ra ngoài chơi với ba mẹ, còn có thể đi cùng Kỳ Kỳ, cảm thấy đây đúng là một chuyện làm người vui vẻ, chỉ là không biết ba mẹ mình có đồng ý không? Bác Nghiên mím môi, nghĩ thầm, cho dù thế nào cũng phải làm cho bọn họ đồng ý, nhóc chưa từng ra ngoài chơi với ba mẹ lần nào hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.