"Tới rồi." Yến Thanh Trì đẩy cửa ra, đi vào, chỉ thấy trong viện rộng lớn có một cây đào đã kết đầy quả, cây đào rất lớn, quả đào hồng xanh nhạt nặng trĩu treo trên cây, thoạt nhìn cực kì làm người ta thèm nhỏ dãi. Có một con gà trống ngẩng đầu dạo bước trong sân, thỉnh thoảng còn đứng yên phát ra một âm thanh "cục tác" thật to, làm gà mái đang ăn gạo ở đình viện sợ tới mức quay đầu mọi nơi nhìn nhìn, thấy không có dị thường gì, mới cúi đầu tiếp tục ăn gạo.
Nghiên Nghiên nhìn thấy gà trống gà mái, ánh mắt sáng ngời, tránh khỏi tay Kỳ Kỳ chạy về phía chúng nó, "Gà con."
Kỳ Kỳ vội vàng đuổi theo bé con.
Cục cục, gà mái đang ăn gạo nhìn thấy bọn họ tới, lập tức chạy tứ tán khắp nơi.
Nghiên Nghiên thiệt ấm ức, chỉ vào gà mái đã chạy đi cáo trạng với Kỳ Kỳ, "Gà con chạy."
"Em quấy rầy chúng nó ăn cơm, lát nữa chúng nó cơm nước xong xuôi rồi em mới chơi với tụi nó." Kỳ Kỳ giải thích với bé con.
Nghiên Nghiên gật đầu, kéo tay bé tiếp tục đi.
Giang Mặc Thần nhìn cái sân trước mặt, "Đúng là có chút cảm giác về vườn trồng trọt."
"Đáng tiếc chúng ta không có trồng trọt," Yến Thanh Trì nhìn hắn một cái, "Đến đây đi, hưởng thụ cuộc sống về vườn của chúng ta đi."
Giang Mặc Thần ôm lấy y, "Chúng ta có thể nếm thử trước, nếu thú vị, sau này chúng ta có thể đến nông gia nhạc chơi."
"Hai chúng ta đi thôi hay là mang theo con nữa?"
Giang Mặc Thần áp sát vào lỗ tai y, "Đương nhiên là hai chúng ta thôi."
Yến Thanh Trì chỉ chỉ hắn, "Ba Giang, anh như vậy rất dễ bị bọn nhỏ vứt bỏ lắm đó."
"Sao lại thế được." Giang Mặc Thần nói, vẫy vẫy tay, "Nghiên Nghiên."
Yến Thanh Trì bất đắc dĩ đỡ trán, "Bạn nhỏ Giang Chi Nghiên, con cứ như vậy nữa, "thích" của con sắp không đáng giá tiền nữa rồi, con hiểu không?"
Đương nhiên Nghiên Nghiên không hiểu, nó nhìn Yến Thanh Trì, buông lỏng tay đang ôm Giang Mặc Thần, lại ôm lấy Yến Thanh Trì, "Nghiên Nghiên thích ba ba nhất."
"A, không phải con thích ba ba nhất, con thì ai cũng thích."
Nghiên Nghiên gật đầu, "Cũng thích nhất."
"Con còn gật đầu."
Nghiên Nghiên cười hắc hắc, Yến Thanh Trì nhìn nó, cảm thấy nó quả thật là bé hạt dẻ cười, y ôm Nghiên Nghiên xoay người, "Đi, chúng ta đi xem nhà của chúng ta."
Sở dĩ biệt thự cao cấp được gọi là biệt thự cao cấp, chính vì nó có đầy đủ tất cả mọi thứ, đồ điện gia dụng cái gì cần có thì có, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần nhìn một vòng, đều rất vừa lòng.
"Khá tốt, căn nhà này không tồi." Giang Mặc Thần bình luận.
Yến Thanh Trì hơi nghi ngờ, "Chúng ta trực tiếp dùng đồ ở đây, không đổi qua của mình sao?"
"Anh nhớ hình như là đổi hay không đổi đều được, tuỳ người."
"Vậy chúng ta đổi ga giường vỏ chăn đi, Nghiên Nghiên rất bắt bẻ, vải ga giường này hơi thô, em nghĩ con ngủ không quen."
Giang Mặc Thần gật đầu.
Hai người cùng nhau thay ga giường vỏ chăn, Yến Thanh Trì vừa quay đầu lại, phát hiện hai đứa nhỏ vốn ở trong nhà bây giờ đã đâu mất tiêu, "Bảo bảo đâu?"
"Vừa mới ra ngoài, chắc là ở trong sân." Giang Mặc Thần trả lời y.
"Em đi xem." Yến Thanh Trì nói, đi ra ngoài, Giang Mặc Thần ra khỏi nhà với y.
Trong sân rộng lớn, cây đào cành lá tươi tốt dưới, Nghiên Nghiên và Kỳ Kỳ đứng một trước một sau, Kỳ Kỳ nhón chân, thò tay hái đào.
Yến Thanh Trì đi qua, cuối cùng Kỳ Kỳ cũng hái quả đào xuống được. Nghiên Nghiên duỗi tay muốn nhận lấy, Kỳ Kỳ giơ quả đào lên cao, "Em không cầm được, có lông nhỏ, sẽ đâm tay, chờ anh hai rửa sạch rồi cho em ăn."
Bé nhìn mọi nơi xung quanh nghĩ xem có chỗ nào có thể rửa đào được không, vừa lúc nhìn thấy Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, Kỳ Kỳ chạy qua, cầm quả đào nói với bọn họ, "Nghiên Nghiên muốn ăn đào, con hỏi chú camera, chú nói chúng ta có thể hái ăn, nên con đã hái một quả, ba ba, con rửa ở đâu được ạ?"
Yến Thanh Trì nhìn thoáng qua quả đào mật không nhỏ đã chín mùi trên tay bé, nhận lấy, kêu Giang Mặc Thần lấy một thau nước, rửa sạch sẽ đưa cho Kỳ Kỳ.
Mắt Nghiên Nghiên trông mong nhìn, Kỳ Kỳ đưa quả đào cho nó, Nghiên Nghiên nói "Cảm ơn anh hai", há mồm cắn một ngụm, "Mềm."
"Ăn ngon không?" Yến Thanh Trì hỏi bé con.
Nghiên Nghiên đưa quả đào ra, "Ba ba ăn."
Yến Thanh Trì cắn một ngụm, Nghiên Nghiên lại đưa đào cho Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần thật cho bé mặt mũi cũng cắn một ngụm.
Sau đó Nghiên Nghiên đưa quả đào cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ cắn một ngụm, Nghiên Nghiên hỏi bé, "Ăn ngon không anh hai?"
Kỳ Kỳ gật đầu, "Rất ngọt."
Nghiên Nghiên lại ăn một ngụm, sau đó lại đưa đào cho Kỳ Kỳ.
Hai đứa nhỏ anh một miếng em một miếng ăn hết quả, Nghiên Nghiên vỗ vỗ bàn tay bị dịch đào nhớt nhớt dính dính, "Dính."
Yến Thanh Trì lại kéo thêm một thau nước, cho bé con rửa tay.
Y hỏi camera, "Mấy quả đào này, chúng tôi có thể tùy tiện ăn sao?"
Camera gật đầu.
Yến Thanh Trì thầm nghĩ, vậy là tốt rồi, nhưng để dự phòng, chờ tới lúc đi, bọn họ vẫn chừa chút tiền để lại cho hộ gia đình này đi.
"Đến đây đi, chúng ta hái chút đào, giữ lại lát nữa ăn."
"Dạ." Kỳ Kỳ vui vẻ nói.
Nghiên Nghiên giơ tay nhỏ vừa mới rửa sạch sẽ của mình, "Nghiên Nghiên cũng muốn hái."
"Vậy con hái quả nhỏ, sau khi hái xong không cho sờ mặt."
"Dạ dạ."
Mấy người đứng dưới cây đào bắt đầu hái đào lần nữa, vóc dáng Nghiên Nghiên thấp, với không tới quả đào, nên Giang Mặc Thần ôm bé con lên, Kỳ Kỳ nhìn thấy Nghiên Nghiên bị nâng lên cao, cũng muốn chơi như vậy, quay đầu hỏi Yến Thanh Trì bé có thể cũng được nâng lên cao như vậy không.
Yến Thanh Trì dùng chút sức, cũng nâng bé lên, Kỳ Kỳ thiệt vui vẻ, cười ha ha ha, Nghiên Nghiên đang hái đào, nghe Kỳ Kỳ cười, cũng không hái nữa, dừng động tác cười cùng với bé.
Tiếng cười của hai đứa nhỏ vang đầy sân, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần liếc nhìn nhau, không hiểu sao cũng cười.
Bọn họ rửa sạch đào, một người cầm một quả. Nghiên Nghiên lại nghe thấy gà trống gáy, nên cầm quả đào lập tức chạy tới trong sân, nhìn con gà trống kia hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lại bắt đầu dạo bước trong sân.
Nó đi được vài bước, nên dừng lại bắt đầu gáy, Nghiên Nghiên nghe, học nó kêu lên, "Ò ó o ~"
Gà trống giống như nghe thấy có người học nó, lại gáy một tiếng, Nghiên Nghiên cũng học theo kêu một tiếng, một người một gà cứ như vậy gáy nối tiếp nhau, chọc đến Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần phải cười lên tiếng.4
"Đúng là thằng bé dở hơi." Giang Mặc Thần nói, hắn nhìn Yến Thanh Trì đã pha xong sữa bột, hô, "Nghiên Nghiên, lại đây uống sữa."1
Nghiên Nghiên "Ồ" một tiếng, lại chạy vào nhà, ngoan ngoãn đứng yên chờ sữa bột của mình.
Yến Thanh Trì nhìn Kỳ Kỳ, hỏi bé, "Đói không?"
Kỳ Kỳ gật đầu, "Có một chút."
Yến Thanh Trì cân nhắc lúc này cũng đến lúc nên nấu cơm cho bọn họ, sao còn chưa nhận được thông báo.
Y đang nghĩ ngợi thì lập tức có nhân viên công tác đưa thẻ nhiệm vụ tới, Kỳ Kỳ nhận lấy, nói cảm ơn rồi mở phong thư ra, lấy nội dung bên trong ra, đưa cho Yến Thanh Trì.
"Bên trong còn có tấm card." Kỳ Kỳ vừa nói vừa lấy một tấm ra nhìn, "Cà chua, dưa chuột, trứng gà, khoai tây...... Ba ba, đều là đồ ăn nha."
"Ừm." Yến Thanh Trì gật đầu, "Con và Nghiên Nghiên phải đi tìm mấy chú dì trong thôn lấy một chút rau dưa, các ba ba cũng phải đi hái một chút rau dưa, như vậy là chúng ta có thể có đồ ăn nấu cơm."
"Con và Nghiên Nghiên đi lấy, không cần trả tiền sao?" Kỳ Kỳ hỏi y.
Yến Thanh Trì gật đầu, "Bây giờ chúng ta không có tiền nha."
"Nhưng cô giáo nói không thể lấy không đồ của người khác." Kỳ Kỳ hơi sầu, cái này không giống cái bé học, bé phồng quai hàm lên nghĩ nghĩ.
Yến Thanh Trì đang chuẩn bị giải thích tính chất của chương trình này cho bọn nhỏ, lại nghe Kỳ Kỳ hỏi y, "Ba ba, con lấy vài quả đào đi được không, con lấy đào đổi cùng bọn họ, như vậy sẽ không phải lấy không."
Yến Thanh Trì cảm thấy ý tưởng này của bé cũng không tồi, vì thế sờ sờ đầu bé, "Được nha, ba ba giúp con lấy một ít."
"Dạ dạ." Kỳ Kỳ gật đầu.
Yến Thanh Trì rửa sạch mấy quả đào rồi giúp bé cất vào túi, sau đó bỏ túi vào rổ, "Con và Nghiên Nghiên mang cái rổ này theo đi."
"Được."
"Nhớ phải tìm đủ mấy món trong tấm card nha."
"Dạ dạ."
Yến Thanh Trì đưa rổ cho bé, "Được, đi thôi."
"Con lấy xong thì về luôn sao?"
"Đúng vậy."
"Chúng con về tới nhà, ba ba hai người cũng ở nhà sao?"
"Chắc đã ở, nếu không ở nhà, thì con và em chơi trong sân một lát, hoặc là xem tranh, ngủ một lát, ba ba đặt bộ 《 tiểu hồ ly phiêu lưu ký 》con đang xem ở trên bàn trong phòng ngủ, con muốn xem thì có thể đi xem."
Kỳ Kỳ gật đầu, bé đã hỏi xong cái mình muốn hỏi, lại nói chuyện với Yến Thanh Trì một lát, lúc này mới lôi kéo Nghiên Nghiên đi tìm nguyên liệu nấu ăn.
"Nhớ ạ." Nghiên Nghiên hô, "Nghiên Nghiên rất ngoan."
"Được." Yến Thanh Trì cười cười.
Y nhìn hai đứa nhỏ rời khỏi, quay đầu nhìn lại Giang Mặc Thần, "Đi thôi, Giang tiên sinh, chúng ta cũng nên đi làm nhiệm vụ."
"Ừm, đi thôi."
Bọn nhỏ đi lấy nguyên liệu nấu ăn, người lớn thì tụ tập ở cửa thôn, chuẩn bị lên núi hái rau dại.
MC phát cho mỗi người một cái sọt và một cái lưỡi hái, "Cái này chính là công cụ của các bạn, tiếp theo, tôi sẽ mang mọi người đến một ngọn núi, rau dại, quả dại trên núi này, cần cái gì có cái đó, còn các vị ba mẹ có thể hái được bao nhiêu thì phải xem chính mình. Vì để mọi người không vòng vèo quá nhiều, vào núi cũng không thu hoạch được gì, tôi có mời năm người dân bản địa tới hỗ trợ, mỗi một người dân sẽ đi theo một gia đình, để chỉ đường cho mọi người còn có giúp mọi người phân biệt thứ nào ăn được, thứ nào không ăn được. Mọi người khống chế tốt thời gian của mình, cảm thấy đủ rồi thì nhờ người dân mang mình xuống núi, ngàn vạn lần đừng để bảo bảo chờ chờ ở nhà quá lâu."
"Được." Mọi người đáp.
MC để các người dân bản địa theo số nhà tới chỗ mỗi gia đình, từ nhỏ Trần Niệm Lôi, Quách Tử Anh lớn lên ở thành thị, đây là lần đầu tiên nhìn thấy lưỡi hái, thậm chí còn không biết dùng, vừa hỏi người dân dùng thế nào, vừa học khoa tay múa chân.
Yến Thanh Trì mang sọt của mình lên, cầm lưỡi hái, hỏi Giang Mặc Thần, "Nhìn em có giống Nhị Trụ trong thôn không?"
Giang Mặc Thần nhìn kỹ, "Vậy nhất định là Nhị Trụ đẹp trai nhất trong thôn."
Người dân nhìn bọn họ, rất thành thật nói, "Đều đẹp trai, đều đẹp trai, hai người các cậu đều đẹp trai."
Yến Thanh Trì cười nói, "Lát nữa vào núi, làm phiền anh rồi."
"Đừng khách khí đừng khách khí, đến lúc đó tôi mang các cậu tìm thêm nhiều rau dại quả dại chút, các cậu mang về cho bé con ăn."
"Được."
"Nhà các cậu là bé trai hay bé gái hả?"
"Bé trai."
"Bé trai thích ăn thịt, nếu may mắn thì chúng ta có thể gặp thỏ hoang gà rừng gì đó, còn có thể thêm chút thịt, nhưng tôi không ra tay đâu, phải dựa vào các cậu."
"Trong núi còn có thỏ hoang gà rừng nữa?"
"Có, xui thì còn rắn nữa, nên phải để chúng tôi mang các cậu đi." Người dân nói.
"Vậy cảm ơn ngài."
"Đừng khách khí đừng khách khí." Người dân rất hào sảng.
MC thấy mọi người đều mang sọt xong, hàn huyên với người dân, vỗ vỗ tay, để mọi người im lặng, "Được, bây giờ chúng ta vào núi đi, đi."
Yến Thanh Trì đi theo đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, cúi đầu nhìn Giang Mặc Thần, "Loại cảm giác này, giống trường học tổ chức đi chơi xuân không?"
Giang Mặc Thần cười, "Vậy đi thôi bạn học Yến, xem chúng ta có thể gặp được món ăn hoang dã gì."
"Cũng không biết các bảo bảo tìm đồ ăn có thuận lợi không."
"Yên tâm đi, có Kỳ Kỳ ở đó mà, chắc chắn Kỳ Kỳ không thành vấn đề."
"Ách xì" Kỳ Kỳ hắt xì, xoa xoa mũi, Nghiên Nghiên quay đầu nhìn bé, "Anh hai, chúng ta phải vào căn nhà này sao?"
Kỳ Kỳ gật đầu, "Em sợ hả?"
Nghiên Nghiên nâng nâng ngực nhỏ của mình, "Mới không có đâu."
"Vậy em gõ cửa đi."
Nghiên Nghiên nghe vậy, vươn tay gõ gõ cửa, "Két ——" cửa bị đẩy ra, Nghiên Nghiên kinh ngạc chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Kỳ Kỳ, "Mở."1
"Chúng ta vào thôi." Kỳ Kỳ nói xong, lôi kéo Nghiên Nghiên đi vào.