Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 211: Một nhà bốn người tham gia chương trình thực tế (17)



Khi Đỗ Hạo Bằng và Quách Tử Anh nhận được thống báo rời khỏi chương trình, đều hơi kinh ngạc, Quách Tử Anh không rõ, "Sao đột nhiên lại muốn chúng tôi rời khỏi?"

Đỗ Hạo Bằng lại cười lạnh một tiếng, "Tôi nhớ rõ hợp hợp đồng chúng ta ký đã nói quay sáu lần, tôi không nói sai chứ?"

"Không sai, đúng là như thế, nhưng trên hợp đồng chúng ta ký cũng giấy trắng mực đen rõ ràng, trong lúc ghi hình, các cậu cần phối hợp với tổ chương trình hoà thuận với các gia đình khác, nhưng mà các cậu không làm được, là bên cậu vi phạm hợp đồng trước, chúng tôi cũng chỉ có thể ngăn chặn thiệt hại kịp thời, nên mới để các cậu rời khỏi chương trình mùa này."

Đỗ Hạo Bằng nhíu mày, "Cô nói không hòa thuận với gia đình khác là chỉ gia đình của hai nam diễn viên kia?"

Tưởng đạo nhìn hắn, thở dài, "Nói mấy chuyện đó cũng không còn ý nghĩa gì nữa, việc đã đến nước này thì các các cậu rời khỏi đi."

"Đến mức này sao?" Đỗ Hạo Bằng cảm thấy quyết định này đúng là chuyện bé xé ra to, "Nhà bọn họ là thượng đế sao? Có tranh chấp với nhà bọn họ thì phải rời khỏi, sao thế, chương trình này là nhà bọn họ làm à?"

Đương nhiên chương trình này không phải Giang Mặc Thần làm, Tưởng đạo thầm nghĩ, nhưng cậu ấy là kim chủ ba ba đó!

"Đỗ tổng," Tưởng đạo bình tĩnh nói, "Cậu biết làm một gameshow lên sóng truyền hình, cái gì là quan trọng nhất không?"

"Cái gì?"

"Là ratings." Tưởng đạo nhìn thẳng Đỗ Hạo Bằng, "Đối với chúng ta mà nói, những cái khác đều là vô nghĩa, chỉ có ratings là quan trọng nhất. Đương nhiên Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì không phải thượng đế, nhưng là bọn họ là người bảo đảm ratings, nói câu này có thể không dễ nghe, nhưng chương trình này nếu không có nhà của cậu, cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới ratings của chương trình chúng tôi, có thể chỉ là thiếu một đề tài thôi. Nhưng nếu thiếu một nhà của Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì, vậy chắc chắn ratings của chúng tôi sẽ rơi không ngớt, mà nếu nhà bọn họ đi chương trình của đài cách vách, vậy tổn thất này sẽ quá lớn với đài chúng tôi rồi."

Thế nên, Tưởng đạo thầm nghĩ, cho dù sản phẩm dưới trướng Giang thị không có quyền đặt tên trong chương trình này, thì bọn họ cũng sẽ không vì một Đỗ Hạo Bằng mà xảy ra tranh chấp không cần thiết với Giang Mặc Thần. Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì là được bọn họ hao hết tâm tư mới mời đến được, mùa này bán chủ yếu là gia đình bọn họ, bốn nhà khác đều có thể không quay, nhưng nhà Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì cần phải quay. Nếu Đỗ Hạo Bằng trêu chọc nhà khác, cô còn có thể khuyên nhủ một chút, nhưng cố tình hắn lại trêu chọc người không thể trêu chọc nhất, vậy thì chỉ có thể mời nhà bọn họ rời khỏi.

Đỗ Hạo Bằng cảm thấy buồn cười, "Tổ chương trình các người chỉ có chút bản lĩnh này, không phải cô nói chương trình của cô đặc biệt hot, vô số gia đình minh tinh tranh giành tham gia, sao bây giờ lại biến thành không có một nhà bọn họ thì ratings của các cô hỏng ngay? Cô trở mặt nhanh thật đấy."

"Đúng là chương trình của chúng tôi đang hot, đúng là ratings cũng không tệ thật, hơn nữa mùa này có nhà Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì này như hổ thêm cánh, có hy vọng đạt ratings cao hơn nữa. Không có chương trình nào lại ngại ratings của mình quá cao, lời thì tôi cũng nói rõ hết rồi, hy vọng chúng ta gặp mặt vui vẻ chia tay êm đềm. Hiệp nghị bảo mật chúng ta ký trước đó anh còn nhớ rõ chứ, nếu sau khi anh rời khỏi đây, mưu tính lên tiếng nói một số lời không thích hợp, ác ý công kích chương trình hay khách mời của chúng tôi, vậy chúng ta phải nói chuyện bằng luật pháp rồi."

Tưởng đạo bình tĩnh nói, "Đỗ tổng anh cũng là có người thân phận, anh cũng không hy vọng có một ít video bất lợi với anh chảy ra ngoài, không phải sao."

"Cô đang uy hiế* tôi?" Đỗ Hạo Bằng hỏi.

Tưởng đạo hơi mỉm cười, "Tôi chỉ là hy vọng chương trình chúng tôi có thể kết thúc thuận thuận lợi lợi, đây là công việc của tôi, tôi hy vọng tôi có thể làm việc thuận lợi."

Đỗ Hạo Bằng cười khẽ, "Được thôi," hắn nói, "Tôi đồng ý với cô."

Tưởng đạo cảm thấy hắn nói câu này cũng không thành tâm như thế, nhưng miệng là mọc trên người Đỗ Hạo Bằng, nếu hắn khăng khăng muốn nói hoặc làm cái đó, cô cũng không thể bịt miệng hắn không cho hắn nói chuyện. Nên Tưởng đạo không nói thêm gì, tình huống xấu nhất cùng lắm là Đỗ Hạo Bằng hất nước bẩn cho bọn họ và Giang Mặc Thần, tới đó thì cô thả hình ảnh quay được ra, lại đăng kèm theo caption lừa tình, nói đây là tăng nhiệt độ tuyên truyền cho chương trình. Cuối cùng, trong cái giới này, chơi thế nào, có thể chơi thế nào, Tưởng đạo tự nhận cô hiểu rõ hơn Đỗ Hạo Bằng nhiều.

Lúc này Quách Tử Anh rốt cuộc cũng hiểu, Đỗ Hạo Bằng chọc tới Giang Mặc Thần, nên nhà bọn họ cần phải rời khỏi đây, cô tưởng tượng đến cảnh mình phải từ bỏ một cơ hội được hấp thụ ánh sáng tốt như vậy, nên không cam lòng, giãy giụa tỏ vẻ, "Tưởng đạo, chị có thể chọn nhà chúng tôi, vậy chắc chắn nhà chúng tôi có đặc điểm gì đó mà nhà khác không có, nên chị mới có thể chọn chúng tôi, một khi đã như vậy, chị không thể giúp chúng tôi nói một câu với Giang Mặc Thần, Yến Thanh Trì sao? Chuyện trước đó là Lị Lị không đúng, chúng tôi bảo đảm, quá trình quay tiếp theo, sẽ trông Lị Lị đàng hoàng, không để Lị Lị đi trêu chọc con của bọn họ, vậy được chứ?"

Đỗ Lị Lị nghe Quách Tử Anh nói, bất mãn, "Mẹ có phải mẹ con không vậy, con đã không có con thỏ rồi mà mẹ còn nói con, còn nói con không đúng, sao mẹ lại làm vậy được thế."

Đỗ Hạo Bằng lành lạnh nhìn về phía Quách Tử Anh, "Cái gì là để Lị Lị không đi trêu chọc con bọn họ? Sao, con của bọn họ cao quý hơn sao?" Đỗ Hạo Bằng cười lạnh, "Chỉ là hai thằng nhỏ mồ côi được nhận nuôi thôi, ai biết xuất thân thế nào, cô đúng là coi trọng hai đứa nó. Không có kiến thức thì nói ít chút đi."1

Quách Tử Anh không dám nghịch lại ý hắn, nên cúi đầu không nói gì.

Vậy Tưởng đạo không nhịn được cười, "Trước mắt đã nhìn ra, con của con họ đúng là cao quý hơn con gái hai người." Cô nhìn Đỗ Hạo Bằng, trong mắt mang theo chút trào phúng, "Dù sao, người đi là các người chứ không phải bọn họ, không phải sao? Thế nên, dù xuất thân của con bọn họ bình thường, nhưng bây giờ lại cao quý hơn con các người, chuyện này không phải đã quá rõ ràng rồi sao?"1

Đỗ Hạo Bằng không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, nhìn chằm chằm Tưởng đạo một lát, đột nhiên cười, "Phải không? Vậy chúng ta nhìn xem, cuối cùng thì con của ai cao quý hơn ai."

"Tùy ý anh, dù sao đối tôi thì là như thế rồi."

"Chỉ tiếc, ra khỏi chỗ này, rời khỏi cái vòng trong giới giải trí, thì không nhất định nữa rồi."9

Tưởng đạo thầm nghĩ, vậy đúng là cậu suy nghĩ quá nhiều. Nhưng cô cũng lười đi nhắc Đỗ Hạo Bằng, cô thân là đạo diễn tổ chương trình, vốn dĩ có trách nhiệm gắn kết mọi người, giúp mọi người hoá giải hiểu lầm, biến chiến tranh thành tơ lụa, nên lúc Giang Mặc Thần ra quyết định để Đỗ Hạo Bằng rời khỏi, cô còn nói giúp Đỗ Hạo Bằng. Nhưng nói chuyện một hồi, đặc biệt là sau khi nghe Đỗ Hạo Bằng khinh thường hai đứa bé nhà Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì, cô cảm thấy đúng chính xác Đỗ Hạo Bằng không thích hợp chương trình này.

Cô cảm thấy trẻ em đều là thiên sứ nhỏ đáng yêu, cho dù có vài bé có chút khuyết điểm trên người, Tưởng đạo cũng sẽ tự nói với mình đó là do bọn họ còn nhỏ, còn cần người lớn dạy dỗ, nhưng bản chất của đứa trẻ nào cũng là đáng yêu. Nhưng rõ ràng Đỗ Hạo Bằng không cảm thấy như vậy, nên tâm lý hắn mới không chút gánh nặng biểu đạt ác ý với trẻ em, cứ như vậy thì sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, Tưởng đạo thầm nghĩ, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì suy xét là đúng, đúng là Đỗ Hạo Bằng nên rời khỏi.

Tưởng đạo lại nói thêm vài câu với Đỗ Hạo Bằng, rồi rời khỏi nhà hắn, Đỗ Hạo Bằng cũng bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị đi. Quách Tử Anh cảm thấy khó chịu, vất vả lắm cô mới lấy được cơ hội này, sao cứ như vậy mà mất đi, trong lòng cô ấm ức, nhưng giận mà không dám nói gì, chỉ có thể an tĩnh dọn đồ.

Đỗ Lị Lị mất một lát mới nhận ra hiện trạng hiện tại, "Chúng ta không quay nữa sao?"

"Không quay nữa," Đỗ Hạo Bằng nói, "Đi, chúng ta về nhà."

Đỗ Lị Lị đã sớm không muốn quay nữa, cô bé cảm thấy cái chỗ rách nát này không có gì hết, ăn cũng không ngon, hoàn toàn kém xa với ở nhà thoải mái, "Dạ." Cô bé vui vẻ nói.

Trong lòng Đỗ Hạo Bằng có giận, dọn đồ xong, lập tức kéo Đỗ Lị Lị đi, Quách Tử Anh đi theo bọn họ. Bọn họ mới vừa đi đến cạnh xe, chuẩn bị lên xe, đột nhiên nghe có người kêu Đỗ Hạo Bằng, "Đỗ Hạo Bằng."

Đỗ Hạo Bằng quay đầu lại, là Giang Mặc Thần.

Hắn nhìn Giang Mặc Thần, tựa hồ là muốn nhìn một chút hắn còn tính toán chơi cái gì hoa chiêu.

Giang Mặc Thần đến gần hắn, nhẹ giọng nói: "Còn nhớ rõ câu nói trước đó Bác Phong nói với cậu không?"

Đỗ Hạo Bằng không nhớ rõ, hắn nhìn Giang Mặc Thần, chờ Giang Mặc Thần nói tiếp.

Giang Mặc Thần ôn hoà nói: "Cái họ Bác này không gặp nhiều lắm, cậu về hỏi ba cậu thử, nếu ba cậu nghĩ không ra, thì cậu cứ nói với ông ấy cái tên Bác Phong này."

Đỗ Hạo Bằng cười nhạo "Tôi còn tưởng cậu muốn tôi hỏi ba tôi biết tên cậu không? Thì ra là mượn tên người khác."

Giang Mặc Thần mỉm cười, "Bởi vì cậu không cần hỏi, tôi cũng biết chắc chắn ông ấy chưa từng nghe qua tên tôi, nếu không cũng không đến mức không nhắc nhở cậu câu nào hết. Nhưng mà, nếu ông ấy biết tên Bác Phong, có lẽ sẽ đoán được tôi là ai."

Đỗ Hạo Bằng nghe vậy, nhíu mày, không khỏi suy đoán thân phận của Giang Mặc Thần.

Giang Mặc Thần nhìn hắn, ngữ điệu ngang ngang, "Sau khi hỏi xong thì rút lại tâm tư của cậu đi, đừng nghĩ cái không nên nghĩ, cũng đừng làm cái không nên làm, nếu không, cậu sẽ phải hối hận."3

Giang Mặc Thần nói xong, không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi. Thật ra hắn không muốn vô nghĩa với Đỗ Hạo Bằng, chỉ là chuyện liên quan đến Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên, hắn không thể không cẩn thận. Loại người như Đỗ Hạo Bằng mà xám xịt kẹp chặt cái đuôi rời khỏi, chắc chắn hắn sẽ không cam tâm ngậm chặt miệng không làm bất kì thứ gì, nhưng lại không có ai biết khi nào hắn nói, nói cái gì.

Nếu người Đỗ Hạo Bằng nhằm vào là mình, vậy Giang Mặc Thần sẽ không để ý, tất nhiên sẽ có Võ Nguyên thay hắn nghĩ cách, giúp hắn hóa giải công kích của Đỗ Hạo Bằng. Nhưng hắn lo lắng Đỗ Hạo Bằng sẽ nhắm đầu mâu ngay Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên, hắn mang hai đứa nhỏ lên chương trình này, không phải vì để hai đứa đụng phải ác ý của người khác, cho dù cuối cùng ác ý này sẽ bị mình hoá giải, sẽ được tác dụng tương phản, nhưng Giang Mặc Thần cũng không hy vọng con mình phải chịu chỉ trích không cần thiết. Nên hắn chọn lãng phí vài phút để làm Đỗ Hạo Bằng câm miệng hoàn toàn.

Đương nhiên Đỗ Hạo Bằng sẽ câm miệng, bởi vì thân phận của Giang Mặc Thần được che giấu rất kín, nhưng thân phận của Bác Phong lại không kín như vậy, Đỗ Hạo Bằng không biết thế nhưng cha hắn lại biết. Đỗ Mông nhìn tin nhắn của con mình một hồi "Ba, ba biết Bác Phong không?". Rồi trực tiếp gọi điện tới cho Đỗ Hạo Bằng.

"Sao đột nhiên con lại hỏi ba chuyện này? Con gặp Bác Phong? Bác trong bác học, Phong là ngọn núi? Cái họ này không thường gặp, con xác định là chữ Bác đó? Nếu thật thì con phải tạo quan hệ tốt với cậu ta, nhà họ Bác là gia tộc lớn, nếu con có thể có quan hệ tốt với nhà họ Bác, vậy con chính là công thần lớn của nhà ta, ba ba cũng yên tâm để con đi làm việc, con hiểu không?"12

Đỗ Hạo Bằng nắm chặt di động, nhất thời không nói được gì, hắn nghe âm thanh kích động của cha mình, rốt cuộc cũng sinh ra cảm xúc sợ hãi hiếm thấy, "Vậy, ba, ba biết Giang Mặc Thần không?" Hắn nghe thấy mình thật cẩn thận hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.